Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 254: Doanh Chính: Ngươi như thế nào đối đãi Phù Tô? (1)

Chương 254: Doanh Chính: Ngươi đối đãi Phù Tô thế nào? (1)
Ngẫm lại xem, Thuần Vu Việt đường đường là người đứng đầu Nho gia Đại Tần, danh tiếng lẫy lừng, môn đồ trải rộng. Vậy mà bây giờ lại phải đi xin lỗi một võ phu. Hơn nữa, còn phải đích thân đến nhà, nhất định phải đạt được sự tha thứ của võ phu kia mới thôi. Điều này đối với Thuần Vu Việt mà nói quả là một sự sỉ nhục! Nhưng hắn không thể không làm vậy. Vì bản thân, lại càng vì Phù Tô!
Trong Chương Đài cung!
Doanh Chính cùng Triệu Phong vừa nói chuyện phiếm, vừa giải quyết tấu chương, thời gian cứ thế trôi qua. Rất nhanh đã đến giờ dùng bữa.
"Đại vương."
"Thức ăn đã chuẩn bị xong, có muốn dọn lên không?"
Tiếng của Triệu Cao vang lên từ ngoài điện.
"Thời gian trôi nhanh thật."
"Đã đến giữa trưa rồi."
Doanh Chính buông tấu chương trong tay xuống, có chút mệt mỏi nói.
"Đại vương thật cần mẫn."
Nhìn đống tấu chương chất đống bên cạnh bàn, Triệu Phong cảm khái từ tận đáy lòng.
"Đại Tần cương thổ rộng lớn, mỗi ngày tấu chương từ các quận gửi về không ít, mọi việc đều do một mình cô xử lý, nếu lơ là, có lẽ sẽ gây ra đại họa."
"Cô thà chịu mệt một chút cũng không muốn dân chúng gặp nạn." Doanh Chính nói vô cùng nghiêm túc.
"Đại vương thánh đức." Triệu Phong kính nể nói từ đáy lòng.
Đối với sự chuyên cần chính sự của Doanh Chính, Triệu Phong tự nhiên là kính nể, nhưng trong lòng, Triệu Phong tự nhiên có suy tính riêng.
"Chờ đến sau này Tần mạt, gây dựng vương triều, nhất định phải bồi dưỡng Khải nhi thành tài, ta sẽ dẫn binh ra ngoài chinh phạt nhặt thuộc tính."
Nếu không cứ ngồi xử lý tấu chương như vậy cũng quá mức nhàm chán. Triệu Phong thầm nghĩ trong lòng. Làm hoàng đế thì tốt thật. Nhưng cả ngày duyệt tấu chương thì thật không hay.
"Cô đã nói nhiều như vậy, mệt mỏi như vậy, chẳng lẽ ngươi, tiểu tử, vẫn không hiểu?" Doanh Chính nhìn Triệu Phong, có chút khó chịu nói.
"Thần biết gì chứ?" Triệu Phong ngơ ngác.
Chuyện này hắn thực sự không hiểu.
"Đại vương."
"Ngươi sẽ không để cho thần giúp đại vương sao?"
"Đây là chuyện của Trữ quân, không liên quan đến thần." Triệu Phong nghĩ tới điều gì đó, vội vàng xua tay.
Nghe vậy, Doanh Chính bật cười.
Sau đó trực tiếp ném lọ đan dược trên bàn về phía Triệu Phong.
Thấy lọ đan dược, Triệu Phong lập tức hiểu ra.
"A a a."
"Thì ra là Đề Thần đan."
"Thần hiểu rồi."
"Ngày mai nhất định cho người mang đến cho đại vương." Triệu Phong lập tức cười nói.
Rồi lại nghĩ ra điều gì đó.
"Đại vương."
"Vị luyện đan sư thủ tịch trong cung Từ Phúc kia vẫn chưa về sao?" Triệu Phong tò mò hỏi.
"Vẫn chưa." Doanh Chính lắc đầu, rồi hỏi lại: "Nhưng sao ngươi lại lo lắng cho người đó như vậy?"
"Thần chỉ là hiếu kỳ về hắn thôi." Triệu Phong cười trả lời.
Từ Phúc. Trong lịch sử có cả một trang dài ghi chép. Kiếp trước Triệu Phong thích nhất là nghiên cứu lịch sử, đối với rất nhiều nhân vật lịch sử đều hiểu rõ. Nhưng giờ đây, bản thân đang ở tại mảnh đất Thần Châu thời đại này, mình đã trở thành một mắt xích then chốt trong lịch sử này. Đối với Từ Phúc, Triệu Phong vô cùng tò mò.
Lai lịch của người này là một bí ẩn, đi vào cung Tần Vương cũng tựa hồ là do nhiệm vụ, mà trước đó sau khi Tần Vương ra lệnh chém giết toàn bộ luyện đan sư trong vương cung, Triệu Phong cũng mang theo chút lòng hiếu kỳ đi nghiên cứu thứ độc đan mà những luyện đan sư kia luyện chế.
Sau khi nghiên cứu, Triệu Phong cũng có chút kinh ngạc.
Bởi vì những độc đan này, ngoài độc tính kim loại nặng, lại còn có dược lý của luyện đan sư, phục dụng linh đan giúp nâng cao tinh thần, phục dụng linh đan tăng cường sức lực, dược tính của những linh đan này vẫn còn đó. Có điều, độc tính có vẻ như được cố tình thêm vào.
Nói cách khác.
Có lẽ Từ Phúc thật sự nắm giữ luyện đan thuật. Nếu như Triệu Phong chưa từng được thừa hưởng truyền thừa của luyện đan sư, có lẽ còn không nhận ra.
Muốn khám phá ra bí mật của thế giới này, rốt cuộc có người tu luyện tồn tại không, có tiên hay không, Triệu Phong cảm thấy Từ Phúc chính là một cơ hội đột phá.
"Một tên tội nhân thì có gì đáng để hiếu kỳ?"
"Hắn tốt nhất là trốn cả đời đi."
"Nếu không chỉ cần hắn dám xuất hiện, cô liền dám băm hắn thành muôn mảnh." Doanh Chính lạnh lùng nói.
Bị mấy phương sĩ luyện đan hạ độc, lâu dần hẳn phải chết không nghi ngờ gì, Doanh Chính làm sao không hận.
"Từ Phúc nhất định sẽ trở về." Triệu Phong mang giọng nói chắc chắn.
"Tin tức truy nã đã lan ra rồi, làm sao ngươi dám chắc Từ Phúc sẽ trở về?" Doanh Chính cười hỏi.
"Thần cũng không biết phải nói thế nào, nhưng chính là mười phần khẳng định." Triệu Phong cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Chẳng lẽ nói Từ Phúc vào Tần là để giết Tần Vương? Điều này nghe có vẻ hơi vô lý. Nhưng trong lòng Triệu Phong lại vô cùng khẳng định.
Nếu Từ Phúc thật là người tu luyện, vậy hắn nhất định có mục đích. Tần Vương, tuyệt đối là mục tiêu của hắn. Tần Vương không chết, vậy mục đích của hắn chưa thành, sau này nhất định sẽ trở lại.
Đương nhiên, cũng có thể Triệu Phong đã nghĩ sai.
"Vậy cô sẽ đợi đến ngày Từ Phúc trở về." Doanh Chính cười nói.
Đúng lúc này!
Cửa điện mở ra.
Triệu Cao sai một đám nô tì đi vào, bày một chiếc bàn và đệm.
Những món ăn mỹ vị đặc trưng của thời đại này được bày lên trên bàn, còn có cả rượu ngon.
"Đại vương còn gì phân phó?" Triệu Cao cung kính hỏi.
"Lui ra đi." Doanh Chính vung tay lên.
"Nô tài cáo lui." Triệu Cao cúi đầu, dẫn đám nô tì rời đi, đóng cửa điện lại.
"Để thần rót rượu cho Đại vương." Triệu Phong trực tiếp cầm bầu rượu lên, rót cho Doanh Chính.
"Uổng công cô còn cố ý cho cung đình ra tửu Tiên lâu mua rượu ngon, không ngờ là ngươi." Doanh Chính vẫn có chút khó chịu.
"Đại vương không hỏi, thần đâu dám nói." Triệu Phong cười trả lời.
"Mở quán từ khi nào?" Doanh Chính cầm chén rượu lên, uống một ngụm rồi hỏi.
"Trước khi được phong phó tướng, ở Vị thành." Triệu Phong vừa cười vừa nói.
"Quả nhiên." Doanh Chính khẽ gật đầu, không có gì bất ngờ.
"Thật ra."
"Nếu như ngươi thật sự muốn che giấu, đúng là khó mà lường được."
"Theo như Hắc Băng đài điều tra."
"Quán tửu Tiên lâu đầu tiên mở tại Vị thành, cô cũng từ đó mà kết luận có liên quan đến ngươi." Doanh Chính nói.
Triệu Phong cười: "Thần mở quán rượu quang minh lỗi lạc, luật pháp Đại Tần đâu có nói võ tướng không được mở quán rượu, coi như bị người khác biết cũng không sao."
"Tiểu tử ngươi tâm cơ rất sâu."
"Thật sự cho rằng cô sẽ bị ngươi lừa gạt sao?" Doanh Chính cười nhạt, trong mắt mang theo vẻ nhìn thấu Triệu Phong.
Dưới ánh mắt này, dù địa vị của Triệu Phong bây giờ cực kỳ cao, lại có được sức mạnh khó ai sánh bằng, cũng có chút lo lắng.
"Không hổ là Tần Thủy Hoàng."
"Mặc dù chỉ là người phàm, nhưng uy áp của một vị vương giả bẩm sinh này khiến người ta nghẹt thở." Triệu Phong thầm cảm khái trong lòng.
"Vậy, thần xin thú thật."
"Thần cũng huấn luyện một chút tử sĩ."
"Giấu ở trong phủ, còn có cả ở quê Sa Khâu."
"Số lượng đại khái tầm một ngàn người." Triệu Phong quyết định vẫn nên thành thật khai báo.
"Ha ha."
Doanh Chính cười, không nói thêm gì nữa.
Đối với đứa con trai này, hắn quỷ quyệt thật. Hắn nói một ngàn người, vậy chắc chắn là nhiều hơn thế. Chỉ là, số lượng cụ thể bao nhiêu, Doanh Chính cũng không rõ, dù sao hắn chỉ biết đến tửu Tiên Lâu, chỉ biết phía sau có tử sĩ bảo vệ, nhưng số lượng cụ thể thì Hắc Băng đài cũng không điều tra ra được.
Hắc Băng đài thâm nhập khắp thiên hạ.
Nhưng chỉ có phủ Diêm Đình là không thể xâm nhập, cả tửu Tiên lâu cũng không thể.
"Đối với Vương Oản, ngươi thấy thế nào?" Doanh Chính hỏi.
"Hắn đã phạm vào luật pháp Đại Tần, đương nhiên phải theo pháp luật mà xử lý." Triệu Phong không chút do dự nói.
Sau khi thu thập được những chứng cứ phạm tội của Vương Oản, với những chứng cứ đó, Vương Oản sẽ bị định tội diệt tộc.
Đặc biệt là việc tham ô ruộng đất kia.
Thời đại này còn hoang vu, mà ở Đại Tần, ruộng đất đều thuộc triều đình quản lý. Chỉ những người có tước vị duệ sĩ mới được ban thưởng ruộng đất, có thể truyền lại đời sau. Nhưng người dân thường cũng có ruộng đất để canh tác, do quan phủ ban cho, nhưng chỉ có quyền canh tác, không có quyền sở hữu.
Và Vương Oản thao túng chính là những ruộng đất này, lợi dụng chức Thừa tướng, trắng trợn chiếm đoạt ruộng đất. Ngoài ra, còn có buôn bán quan nô. Thế nào gọi là quan nô? Các duệ sĩ Đại Tần chinh phạt chư quốc, những quý tộc của nước bị diệt có thể lên đến hàng ngàn người, còn có những binh lính bị bắt trên chiến trường.
Trước khi Đại Tần có chính sách Hình Đồ quân, nô lệ có vô số kể. Có thể nói, đó là nơi sản sinh ra buôn bán nô lệ. Sau khi chính sách Hình Đồ quân phổ biến, việc buôn bán của Vương Oản có phần giảm sút, nhưng vẫn còn tiếp diễn. Dù sao thì nô lệ do chiến tranh mang về vẫn còn rất nhiều.
Có lẽ, ngay từ đầu, Vương Oản nhằm vào Triệu Phong không chỉ để giúp Phù Tô, mà còn vì tư lợi của chúng, dù sao Triệu Phong đã thực sự động đến lợi ích của bọn chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận