Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 136: Công phá Hàm Đan! Một trận chiến định càn khôn! (1)

Chương 136: Công phá Hàm Đan! Một trận chiến định càn khôn! (1)
"Giết!" Từ miệng Triệu Phong vang lên một tiếng gầm thét đầy sát khí. Sát khí trên người hắn đạt đến cực hạn. Đám duệ sĩ phía sau mỗi người đều chịu ảnh hưởng, hiện lên vô tận chiến ý. Theo Triệu Phong một bước xông ra, một người dẫn đầu, lấy tư cách chủ tướng dẫn dắt duệ sĩ xông lên. Hình ảnh Triệu Phong xung phong như vậy đối với mỗi một duệ sĩ đều là sự khích lệ vô hình. Đã không sống tạm bợ, thì sĩ không sợ chết! Quân bách chiến bách thắng!
"Cung tiễn thủ chuẩn bị!"
"Tiêu diệt quân Tần xâm lược."
Trên tường thành Hàm Đan, vào khoảnh khắc quân Tần bắt đầu tấn công, Bàng Noãn đã rút lui khỏi tường thành, di chuyển về phía bên trong thành. Thay vào đó là một vị tướng Triệu ra lệnh. Cung tiễn thủ quân Triệu trên cổng thành đồng loạt kéo cung lắp tên, tập trung vào phía trước thành, đồng thời cũng tránh né những mũi tên bắn từ quân Tần ở bên ngoài thành, thỉnh thoảng lại có binh lính Triệu ngã xuống vì bị loạn tiễn bắn trúng.
Theo bước chân Triệu Phong dẫn quân ngày càng đến gần. Khoảng cách đến trước thành không quá mấy chục trượng.
"Bắn tên!"
"Giết sạch quân Tần!"
Tướng Triệu trấn thủ trên thành hét lớn một tiếng. Ngay lập tức, hàng vạn mũi tên từ trên cổng thành bắn ra, nhắm vào quân Tần bên ngoài thành. Triệu Phong vừa dẫn quân vừa dùng tấm chắn đỡ tên, bước chân không chậm lại, dù không thể bộc phát toàn bộ tốc độ, nhưng vẫn nhanh hơn rất nhiều so với quân lính thông thường, ý đồ của Triệu Phong cũng rất rõ ràng, chính là lao về phía cửa thành. Cũng may thời đại này thành trì không có hào nước, nếu không việc Triệu Phong tiếp cận cửa thành chắc chắn không dễ dàng như vậy. Trong khi đó, quân tiên phong phía sau cũng đang toàn lực bôn tập, theo sau vị tướng quân của họ. Thang mây, xe công thành từng bước tiếp cận. Một vạn quân khiên thì tay cầm tấm chắn áp sát. Bất quá, dưới cơn mưa tên trên thành còn mãnh liệt hơn cả Vũ An thành, duệ sĩ quân Tần bên ngoài thành cũng bị thương vong thảm trọng. Bàng Noãn đã rút kinh nghiệm từ Vũ An, lại thêm Hàm Đan là một tòa kiên thành đã tồn tại mấy trăm năm, việc phòng thủ của quân Triệu tự nhiên lại càng thêm mạnh mẽ.
Nhưng dù vậy, bước tiến của Triệu Phong cũng không hề bị ảnh hưởng. Mưa tên như trút nước xuống đầu. Triệu Phong giơ cao tấm chắn, từng mũi tên rơi xuống đều bị bắn ra, trong tay Long Tuyền vung lên, phần lớn mũi tên nhắm vào Triệu Phong đều bị hắn cản lại hoặc né tránh. Phá cửa thành đối với bất kỳ ai đều rất khó, nhưng với Triệu Phong mà nói, chỉ một kiếm là xong. Quân Tần áp sát thành! Thang mây và xe công thành lần lượt xông lên. Cung tiễn và máy bắn đá của quân Tần ở ngoài thành bắn không ngừng. Tình huống tấn công Vũ An thành ngày đó dường như đang được tái hiện.
"Chém!" Triệu Phong nhanh chóng lao tới trước cửa thành, giống như ngày đó, một kiếm chém ra, chân khí trong đan điền phun trào, gia tăng sức mạnh cho lưỡi kiếm. Chỉ một kiếm. Với tốc độ đáng sợ, hắn liên tiếp tung ra mấy chục kiếm, chỉ trong nháy mắt đã có mấy chục đạo kiếm khí chém vào cửa thành cổ đô Hàm Đan. Cho dù Bàng Noãn gia cố phòng thủ thành như thế nào, cho dù cửa thành này được làm bằng sắt tinh luyện. Nhưng dưới lưỡi Long Tuyền kiếm chém sắt như chém bùn của Triệu Phong, còn được chân khí gia trì. Cửa thành này liền như bọt nước, chạm vào liền vỡ. Một tiếng ầm vang! Cánh cửa thành lớn không thể chịu nổi sự tàn phá của kiếm Triệu Phong, trong nháy mắt vỡ vụn thành mấy chục mảnh, kiếm khí chém thẳng vào trong thành. Một loạt tiếng kêu la thảm thiết vang lên, những binh lính Triệu cố thủ cửa thành trong nháy mắt bị đánh bay ra, rất nhiều người bị kiếm khí xuyên qua thân thể mà chết. Triệu Phong không hề do dự, giẫm lên xác quân Triệu, tấm khiên chống đỡ những ngọn trường thương của quân Triệu đâm tới, lại vung kiếm chém ra.
"Giết một binh Triệu, nhận được 1 ngày tuổi thọ."
"Giết một binh Triệu, nhận được 1 ngày tuổi thọ."
"Giết một binh Triệu, nhận được 1 điểm sức mạnh..."
Khi giao chiến với quân Triệu, Long Tuyền trong tay Triệu Phong một lần nữa biến thành lưỡi kiếm đoạt mạng, điên cuồng thu gặt sinh mạng của quân Triệu phía trước. Lấy máu của quân Triệu, đúc nên con đường trường sinh vô địch của Triệu Phong. Sau khi cửa thành bị phá. Triệu Phong xông vào bên trong thành, phía sau Đồ Tuy ngay lập tức dẫn dắt đám duệ sĩ xông vào. Cảnh tượng này đều giống hệt như ngày xưa công phá Vũ An thành.
"Theo tướng quân, giết!"
"Giết..."
Vô số duệ sĩ Đại Tần gào thét xông vào thành, cùng quân Triệu giao chiến, trận chiến Vũ An dường như đang tái diễn. Mấy trăm thang mây và xe công thành cũng đã cố định trên tường thành Hàm Đan, vô số duệ sĩ bắt đầu leo lên. Cuộc huyết chiến đã bắt đầu!
"Tướng quân, quân Tần đã phá được cửa thành rồi." Quân Triệu trên cổng thành bối rối bẩm báo.
"Quân Tần quả nhiên có pháp phá thành nhanh chóng, bất quá lần này không phải là ở Vũ An thành, Bàng Noãn Thượng tướng quân trấn thủ trong thành, bên ngoài thành còn có hai mươi vạn đại quân phòng thủ, hơn nữa còn có đốc chiến quân, quân Tần có lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng công phá thành Hàm Đan của ta."
"Truyền lệnh của ta."
"Các tướng sĩ trên cổng thành toàn lực bắn tên, ngăn chặn quân Tần, còn bên dưới thành sẽ có tướng sĩ đối phó."
"Tuyệt đối không để quân Tần đặt chân lên tường thành Hàm Đan dù chỉ nửa bước." Tướng Triệu quát lớn.
Mà ở phía sau trận doanh bên ngoài thành. Thấy cửa thành bị công phá. Trong mắt Vương Tiễn lóe lên tia khác lạ: "Triệu Phong rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì? Cửa thành Hàm Đan lại bị hắn dễ dàng công phá như vậy?"
"Chẳng lẽ hắn thật sự có sức mạnh Quỷ Thần?"
Nhìn Triệu Phong tùy ý phá hủy cửa thành sau khi đến gần, dù là Vương Tiễn, trong lòng giờ phút này cũng vô cùng phức tạp. Hắn có nghĩ như thế nào cũng không hiểu Triệu Phong làm cách nào. Ngày đó ở trước Vũ An thành. Hắn tận mắt chứng kiến cảnh cửa thành vỡ vụn, cửa thành hoàn toàn bị thứ lợi khí nào đó chém thành mấy chục mảnh, vậy không biết là thần binh lợi khí nào mới có thể làm được. Dù có là thần binh lợi khí đi chăng nữa, cửa thành nặng nề như vậy cũng không thể nào bị tùy ý chém nát được! Nói tóm lại. Giờ phút này, Triệu Phong trong lòng Vương Tiễn đã trở nên càng thêm thần bí.
Quay trở lại hiện trường. Sau khi Triệu Phong dẫn quân xông vào từ cửa thành. Quân Triệu trong thành không bị giết hoảng loạn như Vũ An thành ngày trước, quân Triệu lập tức tổ chức trận địa phòng thủ, đầu tiên là lính cầm trường thương tiến lên nghênh chiến, phía sau quân cung tiễn Triệu, và cả quân cung tiễn Triệu trên nóc nhà, điên cuồng bắn tên về phía quân Tần đã vào thành. Khi quân Triệu đã sớm chuẩn bị cho việc cửa thành bị phá. Từng mảng nhỏ quân Tần bị loạn tiễn bắn gục. Trong nháy mắt vô số thi thể chất chồng trước thành.
Nhìn cảnh tượng thương vong lớn như vậy, cùng với phòng tuyến đã được bố trí sẵn của quân Triệu, và lớp lớp quân Triệu tiếp viện. Dù trong lòng sớm đã lường trước, nhưng trong lòng Triệu Phong vẫn ngưng trọng. Sau khi chém chết mấy tên lính Triệu ở trước mặt. Nhìn quân Triệu phía sau đang điên cuồng bắn tên, Triệu Phong hiểu rằng cần phải xông vào hàng ngũ quân Triệu, tiêu diệt hết những cung tiễn thủ kia mới được.
"Theo sát ta xông lên."
"Giết xuyên trận hình quân Triệu."
Triệu Phong giơ kiếm lên hét lớn một tiếng, ngay lập tức một lần nữa xông lên phía trước.
"Thề chết cũng theo tướng quân."
"Giết! !"
Vô số duệ sĩ sau lưng Triệu Phong hô lớn. Dưới sự dẫn dắt của các tướng vạn quân, Đô úy, quân hầu, theo sau Triệu Phong xông lên.
Lần này. Triệu Phong không còn thi triển võ kỹ, mà điên cuồng vung Long Tuyền, từng đạo kiếm khí chém ra, xé toạc trận hình quân Triệu thành từng lỗ hổng. Đồng thời. Long Tuyền kiếm không chỉ chém ra kiếm khí, lưỡi kiếm càng là tùy ý phá giáp giết địch. Máu của quân địch văng tung tóe, khiến Triệu Phong mình dính đầy máu tươi. Sức chống cự của quân Triệu dù rất lớn, phòng ngự cũng rất mạnh, nhưng khi đụng phải Triệu Phong - một tồn tại có thể được coi là một địch một vạn. Nếu không lo lắng việc sử dụng hết sức mạnh sẽ gây ra những biến cố gì, Triệu Phong toàn lực ra tay, mặc kệ hao tổn thi triển võ kỹ, phòng tuyến của quân Triệu trước mắt cũng chỉ như bọt nước, có điều hiện giờ đang ở trước mắt bao người, hắn không thể tùy tiện thi triển. Tần Vương khí vận đang rất mạnh. Sức một mình Triệu Phong không thể chống lại cả vương triều.
Trong lịch sử, Tần Thủy Hoàng vì truy cầu trường sinh mà trở nên điên cuồng, mình có lực lượng có thể so với Quỷ Thần trước mặt người khác, toàn lực thi triển chắc chắn sẽ gây sự chú ý. Trước lợi ích tuyệt đối, trước sự dụ dỗ của trường sinh. Triệu Phong không tin Tần Thủy Hoàng có thể giữ mình lại được. Việc Triệu Phong hiện tại muốn làm là một mặt dựa vào chiến hạm của Đại Tần để lớn mạnh, mặt khác chính là nhẫn nhịn chờ đến cuối Tần, khi đó, mới là thiên địa thuộc về Triệu Phong.
"Theo tướng quân, giết!"
Các duệ sĩ dưới trướng Triệu Phong theo sát Triệu Phong xung phong. Với họ mà nói, Triệu Phong chính là quân hồn, dù đồng đội anh em bên cạnh từng người ngã xuống, họ vẫn không ngừng xông lên. Chỉ có tiếp tục xông lên, chỉ có một mực xông lên, tiêu diệt toàn bộ quân địch mới là sự an ủi lớn nhất cho đồng đội đã chiến đấu đến chết. Dưới sự dẫn dắt của Triệu Phong.
Lần nữa tái hiện lại tình hình ngày đó ở Vũ An thành, trận hình quân Triệu cứ thế mà bị xông bại, Triệu Phong trực tiếp gi·ết tới chỗ quân cung tiễn thủ Triệu, không có tuyến đầu, cung tiễn thủ chính là đợi làm t·h·ị·t cừu non. Trùng s·á·t tiếp tục. Gi·ế·t ch·óc tiếp tục. Theo trận hình phòng ngự quân Triệu càng lúc càng mở, Tần quân ở trong thành đất dung thân cũng trở nên càng lớn càng rộng, càng ngày càng nhiều Tần quân s·á·t nhập vào trong thành. Đối mặt Tần quân hung hãn như vậy, rất nhiều quân Triệu đã không có sức ch·ố·n·g đỡ, có chỗ thoái ý. Nhưng lần này khác biệt với ngày đó ở Vũ An thành. Mỗi một doanh Quân Hầu quân Triệu đều có đốc chiến quân, làm nhìn xem bại lui bị tách ra hội quân. Đốc chiến quân lập tức hành động. "Thượng tướng quân có lệnh." "Người thối lui, ch·é·m." "Quân lệnh như núi." "Không thể trái." Nhìn những quân tốt lui lại kia, những đốc chiến quân đó không hề lưu tình, trực tiếp vung đ·ao. Có lẽ bọn chúng t·à·n nhẫn, nhưng đối với bọn chúng mà nói cũng là bị ép, bởi vì cả tộc bọn chúng tính m·ạ·n·g đều ở trong tay Triệu Vương, nếu như không đốc chiến, bọn chúng cũng trốn, cả tộc không còn. Dưới sự uy h·i·ế·p của đốc chiến quân. Rất nhiều quân Triệu tan tác chỉ có thể kiên trì nghênh đón tiếp theo. "Tập tr·u·ng một chỗ, vòng g·iết đ·ị·c·h." "Tận khả năng làm cho chỗ ở yên ổn bên trong thành, để đồng đội phía sau vào thành gi·ết đ·ị·ch." "Thanh trừ xong dưới thành thì lập tức đánh chiếm thành lầu, làm chỗ đứng." Triệu Phong vừa công s·á·t, vừa quát lớn Đồ Tuy theo sau lưng. "Mạt tướng tuân m·ệ·n·h." Đồ Tuy lớn tiếng t·r·ả lời. Lập tức. Đồ Tuy lập tức truyền đạt tướng lệnh. Đại quân có thứ tự tách ra dựa theo tướng lệnh Triệu Phong làm việc. Mà ở hậu quân ngoài thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận