Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 222: Phá thành! Nước Yến bỏ mình! (2)

Chương 222: Phá thành! Nước Yến vong quốc! (2)
Trong thành Ngư Dương, chém giết vẫn còn tiếp diễn.
Chỉ là.
Không gian sinh tồn của quân Yến đã bị thu hẹp đáng kể. Sau hơn hai ngày giao tranh, hai mặt ngoại thành của Ngư Dương đều đã bị quân Tần triệt để đánh hạ. Quân Yến bị đánh tan phải co cụm vào trong nội thành. Sau khi thành công chiếm được ngoại thành, Triệu Phong không tham công liều lĩnh mà ra lệnh tạm dừng tấn công, lệnh cho tất cả tướng sĩ ăn cơm uống nước nghỉ ngơi, để quân hậu cần đưa thương binh đi chữa trị, tiện thể xử lý nốt đám tàn quân Yến ở ngoại thành. Dù sao, sau ba ngày hai đêm liên tục công thành, tướng sĩ của đại doanh Vũ An cũng đã đến giới hạn, từ trước đến nay Triệu Phong cũng luôn lấy ba ngày làm hạn mức, dù gì thì vận may do quan ấn mang lại gấp ba cũng có giới hạn.
"Thượng tướng quân."
"Vừa nhận được báo cáo của tướng quân Chương Hàm."
"Ngoại thành phía Đông cũng đã bị quân ta đánh hạ."
"Nhạc Thừa đã bị tướng quân Chương Hàm bắt giữ."
"Bây giờ quân Yến đều chạy trốn vào nội thành Ngư Dương."
"Trong vòng ba ngày có thể dẹp yên đám quân Yến này."
Trương Minh đi đến trước mặt Triệu Phong bẩm báo.
Triệu Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua trời đã tối mịt.
Sau đó nói: "Trận chiến này giết không ít quân Yến, nhưng quân Yến trốn trong nội thành vẫn còn không dưới hai mươi vạn, muốn bắt bọn chúng, công tâm là thượng sách, làm tan rã sức chiến đấu của chúng, quân ta mới có thể giảm bớt thương vong."
Từ đầu đến cuối.
Triệu Phong suy nghĩ trong lòng đều là một điểm, cố gắng phòng ngừa quân lính dưới trướng bị thương vong.
Thỏ nóng nảy còn có thể nhảy tường.
Hơn hai mươi vạn quân Yến. Nếu như ép chúng, cũng sẽ mang đến thương vong không nhỏ cho tướng sĩ Đại Tần, dù gì thì chúng cũng có vũ khí trong tay, lại là quân đội được biên chế chính quy.
"Xin Thượng tướng quân phân phó."
Các tướng đang nghỉ ngơi xung quanh lập tức đứng lên, cung kính nhìn Triệu Phong.
"Phái một vài tướng sĩ có giọng lớn đi gọi hàng trong nội thành."
"Từ hôm nay trở đi."
"Đại Tần chấp nhận đầu hàng."
"Phàm là người đầu hàng, có thể miễn tội chết."
"Kẻ nào ngoan cố chống lại, giết."
Triệu Phong bàn giao với các tướng.
"Tuân lệnh."
Các tướng cung kính nhận lệnh.
Sau đó lập tức đi sắp xếp.
"Bây giờ quân Yến đã bị quân ta đánh cho tan tác tinh thần, chúng bị vây khốn trong nội thành, tin tức bên ngoài cũng không thể tiếp cận được, đối với chúng mà nói ngoài đầu hàng ra thì chỉ còn đường chết."
Lý Do cười nói.
"Để các tướng sĩ nghỉ ngơi cho tốt."
"Ngày mai tác chiến, một lần dứt điểm thành này."
Triệu Phong nói với Lý Do.
"Mạt tướng hiểu."
Lý Do cung kính nhận lệnh.
Đêm xuống.
Các con đường ở ngoại thành đều có kỵ binh Tần tinh nhuệ tuần tra, tránh quân Yến đánh lén, mà phần lớn quân Tần thì đang nghỉ ngơi.
Ba ngày hai đêm chém giết.
Quân tinh nhuệ của Đại Tần còn không chống đỡ được, huống chi là quân Yến trong thành, giờ phút này bọn chúng đã là thú bị nhốt trong lồng.
Lúc này!
"Quân Yến trong thành nghe đây!"
"Bây giờ các ngươi đã bị Đại Tần ta vây khốn, trận chiến này của Đại Tần là để báo thù, Yến Vương vô đạo, làm hại thích khách đến giết vua ta."
"Nay, Thượng tướng quân Triệu Phong phụng mệnh tiêu diệt nước Yến."
"Thượng tướng quân thương tình đồng tộc, không giận chó đánh mèo tướng sĩ quân Yến."
"Từ hôm nay trở đi."
"Phàm binh sĩ quân Yến đầu hàng đều có thể miễn tội chết."
"Những binh sĩ quân Yến cố thủ chống lại, đợi đến khi Đại Tần ta diệt xong Yến thì sẽ thống kê danh sách, giáng tội lên vợ con bọn chúng." . . .
Khắp nơi ở ngoại thành.
Rất nhiều tráng hán quân Tần hô lớn vào trong nội thành.
Tiếng một người thì không lớn, nhưng mấy trăm hơn nghìn người cùng nhau hô thì đủ để vang vọng hơn nửa nội thành.
Mà đám quân Yến mệt mỏi rã rời trong thành nghe được thì.
Trong lòng rất nhiều người đã xuất hiện vẻ sợ hãi.
"Một khi Đại Yến vong quốc, chúng ta còn chống lại Tần quốc, bọn họ sẽ giáng tội xuống người nhà nhỏ bé của chúng ta?"
"Việc này phải làm sao đây?"
"Giáng tội vợ con, vậy là cả nhà ta xong đời rồi."
"Bây giờ chúng ta đã thua rồi, có lẽ chỉ có đầu hàng, ta có thể chết nhưng người nhà ta không được a."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Chúng ta đã thua, Đại Yến sắp diệt vong rồi. . ."
Dưới kế sách công tâm này.
Quân Yến trong thành cũng trở nên sợ hãi bất an, rất nhiều quân Yến vốn đã không còn ý chí chiến đấu thì lại càng tuyệt vọng.
Trong tình huống này.
Đêm tối xuống.
Thậm chí có rất nhiều quân Yến chạy về phía phòng tuyến của quân Tần.
"Đừng bắn tên."
"Ta đầu hàng, ta đến đầu hàng."
"Xin tha mạng. . ."
Trong đêm tối.
Không ít quân Yến từ trong thành chạy ra, trực tiếp giơ tay đầu hàng.
Kế sách công tâm, đã có hiệu quả.
Trong nội thành.
Tại phủ đệ của Khánh Tần.
Bên trong đại sảnh, tất cả tướng lĩnh quân Yến đều đang lộ vẻ thất bại, đã mất hết ý chí chiến đấu.
"Thượng tướng quân."
"Việc lớn không tốt rồi."
"Quân Tần đang kêu gọi tướng sĩ quân ta đầu hàng, nói đầu hàng thì được miễn chết, nếu không đầu hàng, sau này diệt Đại Yến thì sẽ trút giận lên cả vợ con tướng sĩ."
"Bây giờ không ít quân lính đã nhân lúc đêm tối chạy sang quân Tần đầu hàng."
"Hiện tại mạt tướng đã ra lệnh cho các phòng tuyến tăng cường phòng thủ, hễ phát hiện người nào bỏ chạy đầu hàng thì lập tức giết chết."
"Nhưng sĩ khí của quân ta vẫn bị tổn hao rất nhiều."
Một tướng lĩnh quân Yến ở tuyến đầu đi vào đại sảnh, bẩm báo với Khánh Tần.
"Kế sách công tâm."
"Triệu Phong."
"Hắn thật sự quá ổn thỏa."
Khánh Tần hít sâu một hơi.
Lúc này tình hình hắn sao có thể không hiểu.
Vốn đã chẳng còn chút sĩ khí nào, với cái kế công tâm này thì lại càng không còn gì nữa.
Đợi đến khi quân Tần nghỉ ngơi dưỡng sức xong đêm nay, ngày mai tác chiến thì bọn họ sẽ không thể nào cầm cự được lâu.
Nước cờ này của Triệu Phong hoàn toàn là một âm mưu, khiến cho đám người đang bị vây khốn bọn họ không còn chút cơ hội phản kháng.
Nói cho cùng thì cũng là do Khánh Tần và Nhạc Thừa đã nghĩ Triệu Phong quá đơn giản, từ chối lời chiêu hàng, bọn họ tự cho rằng Triệu Phong sẽ tin, lại không hề ngờ đến là hoàn toàn bị Triệu Phong cho một vố đau.
Nếu cửa thành phía đông không bị chiếm thì bọn họ đã không rơi vào thế bị động như thế.
Cũng sẽ không bại nhanh như vậy, ít nhất thì cũng còn đường rút lui.
Nhưng hiện giờ thì đường lui không có, bọn họ đã bị bao vây.
"Có tin tức về quân viện trợ không?"
Khánh Tần hít sâu một hơi hỏi.
"Thượng tướng quân."
"Ba ngày trước nhận được tin tức là nửa tháng sau sẽ đến, nhưng bây giờ chúng ta đã bị nhốt trong thành, tin tức bên ngoài cũng không truyền vào được."
"Hoàn toàn không biết tin tức gì về viện quân cả."
Một viên tướng Yến chua chát nói.
"Thượng tướng quân."
"Chúng ta còn có thể xông ra ngoài được không?"
Một vị tướng lĩnh lại hỏi.
Ánh mắt của tất cả các tướng lĩnh Yến trong đại sảnh đều đổ dồn lên người Khánh Tần.
"Chư vị tướng quân, các ngươi có nguyện ý vì Đại Yến mà chết không?"
Khánh Tần nhìn các tướng rồi hỏi.
Nghe nói thế.
Các tướng lĩnh trong điện nhao nhao trả lời: "Nguyện vì Đại Yến mà chết."
Chỉ có điều.
Ánh mắt của Khánh Tần nhìn kỹ, đương nhiên cũng thấy được không phải ai cũng là nói thật lòng.
Chịu chết.
Hai chữ nghe thì dễ nhưng nói ra được không đơn giản.
"Tốt."
"Giao chiến mấy ngày liền, tướng sĩ quân ta đã mệt mỏi rồi."
"Nghĩ là quân Tần phải ngày mai mới tiến công."
"Các vị tướng quân đều đi nghỉ ngơi đi."
Khánh Tần vung tay về phía các tướng trong điện.
Nhìn thấy Khánh Tần như vậy.
Các tướng Yến cũng đều nhao nhao lui xuống.
Khánh Tần một mình ngồi trước bàn, trên mặt mang theo vẻ giằng xé.
"Tướng quân Nhạc Thừa à."
"Lựa chọn của ngươi năm xưa lại đổ lên người ta."
"Cục diện thế này, sĩ khí quân ta đã không còn gì, ngày mai quân Tần tiến công nhất định sẽ thất bại thảm hại."
"Không đầu hàng là không sợ thương vong."
"Mà nếu đầu hàng, sau này tiếng xấu phản quốc đều sẽ mang theo."
"Ta nên lựa chọn thế nào đây?"
Khánh Tần ôm đầu, giằng xé không thôi.
Ngày hôm sau!
Mặt trời mới mọc.
Quân Tần tinh nhuệ đã sớm ăn lương khô do quân hậu cần đưa tới, chỉnh quân chuẩn bị chiến đấu.
Triệu Phong cưỡi chiến mã, đứng ở giữa đường chính trong thành, sau lưng là vô số kỵ binh đi theo.
Giờ phút này.
Bá Vương thương đã ở trong tay.
"Quân sĩ Đại Tần đâu?"
Triệu Phong giơ cao trường thương trong tay, uy nghiêm hét lớn.
"Gió, gió, gió."
"Gió lớn."
Cả Ngư Dương thành vang vọng tiếng hô của quân sĩ.
Từ thành phía Tây đến thành phía Đông.
Bao trùm cả thành trì.
Ngay khi Triệu Phong chuẩn bị ra lệnh tấn công.
Chỉ thấy phía trước.
Một viên tướng Yến cầm kiếm chậm rãi đi từ trong thành ra, bên cạnh còn có một đám tướng lĩnh Yến khác.
"Khánh Tần."
"Xem ra đã đưa ra lựa chọn rồi."
Thấy cảnh này.
Trên mặt Triệu Phong lộ ra một nụ cười.
Lập tức.
Cây Bá Vương thương đang giơ cao cũng từ từ hạ xuống.
Ánh mắt tập trung.
Sau lưng đông đảo quân Yến, số lượng lớn quân Yến cũng đang từ từ đi tới.
Chỉ là, bọn chúng không hề có ý định xông lên đánh giết.
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của các tướng sĩ Tần.
Khánh Tần từng bước một đi tới trước, bộ chiến giáp trên người cũng đã cởi bỏ.
"Thượng tướng quân nước Yến Khánh Tần xin hàng trước mặt Thượng tướng quân Đại Tần Triệu Phong."
"Mong Thượng tướng quân Triệu Phong nghĩ tình đồng tộc, đừng gây thêm chém giết nữa."
Khánh Tần đi tới trước mặt Triệu Phong, khom người cúi đầu. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận