Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 294: Doanh Chính: Thái tử nhân tuyển, cô trong lòng đã định! Cô trưởng tử đã tìm được!

Chương 294: Doanh Chính: Thái tử nhân tuyển, cô trong lòng đã định! Cô trưởng tử đã tìm được!
Nghe đến lời này.
Cả triều toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn vào Thuần Vu Việt.
Nhưng trong mắt rất nhiều người đều lộ vẻ dao động.
Chuyện Thái tử trữ quân!
Từ khi Doanh Chính tự mình chấp chính đến nay đã có người tâu lên, nhưng cho đến giờ, Doanh Chính chưa hề tiếp thu, thậm chí căn bản không hề để tâm.
Mà hiện giờ thiên hạ đã thống nhất.
Ngôi vị trữ quân vẫn cứ treo lơ lửng.
Điều này đối với một quốc gia mà nói tuyệt đối không phải chuyện tốt.
"Thủy Hoàng Đế."
"Ngày xưa Đại Tần chưa từng thống nhất thiên hạ, có ngoại địch, chuyện trữ quân tạm hoãn không sao, nhưng bây giờ thiên hạ đã thái bình, quốc gia cần có trữ quân."
"Chỉ có như vậy, mới có thể để quốc bản Đại Tần vững chắc, đế quốc hưng thịnh."
"Lập trữ quân, định quốc bản."
"Đại Tần có thể truyền thừa vạn đời."
Thuần Vu Việt lần nữa lên tiếng.
Đến tận bây giờ.
Thuần Vu Việt cũng chỉ thiếu mỗi việc nói thẳng muốn tiến cử Phù Tô làm Thái tử.
Đối với màn này.
Có Thuần Vu Việt lên tiếng, cả triều văn võ toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn vào Doanh Chính.
Đương nhiên.
Đối với những người ngày xưa ở Chương Đài cung đã từng có cuộc thi khảo hạch các vị đại thần như Hàn Phi, Lý Tư thì trong lòng hết sức bình tĩnh, bởi vì bọn họ đã sớm biết rõ suy nghĩ của Doanh Chính, tương lai Thái tử Đại Tần là ai.
Giờ phút này!
Đứng ở dưới bậc thềm, Phù Tô và Hồ Hợi cũng trong lòng thấp thỏm.
Là những công tử có thể lâm triều chấp chính, nếu như không có ý nghĩ gì với vị trí Thái tử này, vậy là giả.
"Lập Thái tử, định quốc bản."
Doanh Chính chậm rãi nói.
Cả triều văn võ nhìn chăm chú.
Nhưng giờ phút này, sắc mặt Doanh Chính lại hết sức lạnh lùng.
"Hoàn toàn chính xác."
"Đại Tần cần một Thái tử."
"Mà trong lòng trẫm đã sớm có nhân tuyển." Doanh Chính chậm rãi nói.
Nghe được đã sớm có nhân tuyển.
Các đại thần trong triều nhao nhao đổ dồn ánh mắt.
Còn Phù Tô và Hồ Hợi, tim cả hai đã lên đến cổ họng.
Giờ phút này.
Nhìn chung cả triều, nhân tuyển chỉ có thể nằm giữa hai người bọn họ.
"Trẫm."
"Ngày xưa khi mới về Đại Tần, bên người có một người nữ nhân thanh mai trúc mã, nàng cùng trẫm ở Triệu quốc, khi trẫm ở Triệu quốc gặp gian nan, nàng đã luôn ở bên cạnh trẫm, khi trẫm bị người Triệu hãm hại, sắp chết, nàng không tiếc tất cả liều mình cứu giúp."
"Vì trẫm."
"Nàng xa rời quê hương, theo trẫm đến Hàm Dương."
"Lúc trẫm mới lên ngôi, khí thế hừng hực, trước mặt toàn triều tuyên bố muốn lập nàng làm hậu."
"Nhưng cuối cùng, ngôi hậu này lại hại nàng, khiến nàng suýt mất mạng, thậm chí phải rời xa trẫm nhiều năm."
Doanh Chính chậm rãi nói, âm thanh vang vọng cả điện nghị sự.
Trừ một vài lão thần ngày xưa vẫn còn tại triều đình, còn lại các đại thần toàn bộ đều kinh ngạc trước chuyện này.
Bởi vì quá khứ này, tuyệt đại đa số người đều không biết.
"A Phòng nữ à?"
"Trong lịch sử được mệnh danh là Bạch Nguyệt Quang của Tần Thủy Hoàng, cũng là một trong những lý do cả đời Tần Thủy Hoàng không lập hậu."
Trong điện.
Nghe Tần Thủy Hoàng kể chuyện năm xưa, Triệu Phong cũng không khỏi trầm tư, nhớ tới những ghi chép trong dã sử.
A Phòng nữ. A Phòng Cung.
Sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ, đã cho xây dựng một tòa cung điện hùng vĩ nhất thiên hạ, đặt tên là A Phòng Cung.
Ý nghĩa bên trong, có lẽ chỉ có một mình Tần Thủy Hoàng biết được.
"Thì ra Đại vương lại có chuyện xưa như vậy."
"Cùng Thủy Hoàng Đế chịu khổ, nhưng không được hưởng bất kỳ vinh hoa phú quý nào của Thủy Hoàng Đế."
"Thậm chí còn suýt bỏ mạng."
"Thủy Hoàng Đế đột nhiên nhắc tới, chẳng lẽ trong đó có thâm ý?"
"Thảo nào Thủy Hoàng Đế cho đến nay chưa từng lập hậu, có lẽ trong lòng Thủy Hoàng Đế, chỉ có người nữ tử đó mới là người vợ duy nhất của Thủy Hoàng Đế."
"Những Tần phi hậu cung căn bản không được Thủy Hoàng Đế để ở trong lòng."
"Năm xưa lại có chuyện như vậy..."
Vô số đại thần nhao nhao suy tư.
Đối với bọn họ mà nói.
Giờ phút này cũng được coi là đã biết được chuyện bí ẩn của Thủy Hoàng Đế năm đó.
"Nhân tuyển Thái tử."
"Không phải Phù Tô..."
Doanh Chính lúc này lại mở miệng.
Nhưng câu nói kia vừa dứt.
Phù Tô sầm mặt lại, trong lòng cười khổ.
Những triều thần ủng hộ Phù Tô trong triều giờ phút này sắc mặt cũng đột ngột biến đổi, tâm trạng đều chìm xuống đáy vực.
Sắc mặt Thuần Vu Việt cũng trở nên khó coi.
"Thủy Hoàng Đế."
"Nhìn khắp các vị công tử, ngoại trừ Phù Tô công tử ra, chẳng lẽ còn vị công tử nào có thể đảm đương vị trí này?" Thuần Vu Việt không nhịn được lên tiếng hỏi.
"Cái tên Thuần Vu Việt này đúng là não tàn, lại dám chất vấn Tần Thủy Hoàng."
"Bất quá."
"Trong lịch sử Tần Thủy Hoàng chẳng phải cuối cùng vẫn lập Phù Tô làm Thái tử sao? Để Phù Tô kế thừa ngôi vị hoàng đế."
"Sao bây giờ, Phù Tô căn bản không có cơ hội?"
"Chuyện này e rằng đã khiến Phù Tô và những người ủng hộ hắn hoàn toàn mờ mịt."
"Phù Tô, người có tỷ lệ thắng lớn nhất, lại không phải nhân tuyển Thái tử, có lẽ Hồ Hợi lúc này đang vui sướng phát cuồng."
"Chỉ là, Tần Thủy Hoàng thực sự chọn Hồ Hợi sao? Cái tên Hồ Hợi này chẳng có tài cán gì."
"Kệ nó đi, dù hắn chọn ai thì Tần cũng sẽ diệt vong ở đời thứ hai, danh xưng Tần Nhị Thế này không ai có thể gánh vác nổi."
"Ta cứ chờ thời cơ, tương lai sẽ khai sáng đế quốc của riêng ta." Triệu Phong ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng lại đang tính toán.
Cũng đúng như lời Triệu Phong.
Theo lời Doanh Chính trực tiếp tuyên bố Phù Tô không phải là Thái tử.
Lúc này, hơi thở Hồ Hợi đã trở nên gấp gáp, lòng dạ nhộn nhạo, tràn đầy hưng phấn.
"Phù Tô sẽ không thành Thái tử, chẳng phải là Phụ hoàng chọn ta?"
"Ta thực sự sắp thành Thái tử rồi?" Lúc này Hồ Hợi trong lòng kích động không thôi.
Nhưng.
Triệu Cao đứng bên cạnh Doanh Chính thấy được vẻ vui mừng khó che giấu của Hồ Hợi, trong lòng không khỏi thở dài: "Nhân tuyển Thái tử đã sớm được định rồi, chỉ là mọi người không biết mà thôi, ai có thể nghĩ tới đương triều Quốc úy lại là Thái tử Đại Tần tương lai?"
"Tương lai Đại Tần, hai đời cường quân."
"Không thay đổi được."
"Ta về sau nhất định phải hảo hảo lấy lòng Thái tử mới, có lẽ mới có thể tiếp tục ở hoàng cung an ổn."
Đối với Triệu Cao mà nói.
Hắn chỉ là một kẻ tự nhân, dù trong lòng có dã tâm, cũng đã từng nghĩ đến việc bồi dưỡng Hồ Hợi lên ngôi, dù sao Hồ Hợi rất dễ dàng khống chế, nếu quả thật thành, vậy thì hắn về sau cũng sẽ có quyền thế ngập trời.
Nhưng tình hình hiện nay.
Hồ Hợi không có cơ hội.
Hơn nữa Thủy Hoàng Đế cũng rất ổn, Thái tử trữ quân tương lai cũng là người tài giỏi, không phải là điều hắn có thể lo lắng.
Việc "chỉ hươu bảo ngựa" trong lịch sử sẽ không xuất hiện ở triều đình Đại Tần này.
Nhưng ngay sau đó.
Tiếng nói của Doanh Chính chưa dừng lại.
Tim của Hồ Hợi cũng trong nháy mắt chìm xuống đáy cốc.
"Hồ Hợi, hắn cũng không phải Thái tử." Doanh Chính lại nói.
Vừa dứt lời.
Sắc mặt của Hồ Hợi, người đang mong chờ và cho rằng mình tất nhiên là nhân tuyển Thái tử, trong nháy mắt trở nên cứng đờ.
Những triều thần ủng hộ Hồ Hợi, những người vốn đã quá vui mừng giờ phút này tim cũng giống như những triều thần ủng hộ Phù Tô, trong nháy mắt rơi xuống vực sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận