Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 101: Vương Thái Hậu Triệu Cơ, nàng làm sao rất sợ ta? (1)

Chương 101: Vương Thái Hậu Triệu Cơ, nàng sao lại rất sợ ta? (1)
Quách Khai vừa hoảng sợ vừa mắng.
Tên lính Tần phía trước thật sự không hề cố kỵ chút nào, điên cuồng bắn tên, căn bản xem Triệu Cơ như không tồn tại. Điều này khiến Quách Khai vừa phẫn nộ vừa kinh hãi. Nếu Triệu Cơ chết, cho dù là chết dưới tay quân Tần, vậy thì lần này của hắn không phải lập công, mà là họa lớn. Vương Thái Hậu mà chết, còn là do Quách Khai hắn hại chết, thì Tần quốc sẽ có cớ gây chiến với Triệu quốc, dù hắn có trốn về Triệu quốc cũng sẽ bị trừng phạt nặng.
Cho nên có thể thấy lúc này Quách Khai hoảng sợ đến mức nào. Vội vàng chạy đến trước mặt Triệu Cơ, che chắn cho nàng. Các vương vệ xung quanh cũng lập tức rút kiếm đỡ lấy tên nỏ phóng tới, số ít vương vệ thì dẫn theo tên nỏ phản kích, có điều những tên nỏ này bị chiến giáp thân vệ trước mặt che chắn, trừ khi bắn trúng đầu hoặc chỗ yếu trên giáp không che được, nếu không thì căn bản không làm bị thương được thân vệ dưới trướng Triệu Phong.
Thuyền của Quách Khai dần dần tới gần. Mắt thấy sắp va chạm nhau.
"Giết!" Triệu Phong trực tiếp rút Long Tuyền kiếm ra, quát lớn.
Lập tức. Trực tiếp nhảy lên, rơi xuống thuyền của Quách Khai. Các thân vệ khác cũng nhao nhao rút kiếm, theo Triệu Phong xông lên giết. Đối với bọn họ mà nói, đây chính là cơ hội lập công, bọn họ không muốn bỏ qua bất cứ một ai.
"Chủ thượng ban cho Luyện Cốt tán giúp chúng ta rèn luyện thân thể, bây giờ lực lượng của ta tăng gấp đôi."
"Ta cũng vậy, ta ta cảm giác một mình có thể đánh mười người."
"Giết sạch bọn địch nhân này, đây chính là công lao dâng tận cửa."
Vô số thân vệ hưng phấn hô hào, nhìn chằm chằm những vương vệ kia điên cuồng chém giết. Đối mặt với thân vệ mặc giáp của Triệu Phong, dù những vương vệ này thân thủ bất phàm, nhưng trước mặt những thân vệ kia căn bản không có lợi thế, từng vương vệ bị giải quyết, trên thuyền, trong sông, đâu đâu cũng là thi thể cùng máu tươi chảy xuôi.
"Vương vệ không phải là tinh nhuệ mạnh nhất Đại Triệu sao? Sao lại không chịu nổi một kích như vậy?" Nhìn số lượng hai bên không chênh lệch nhau quá nhiều, nhưng quân Tần trước mắt lại căn bản không phải đối thủ, Quách Khai hoàn toàn luống cuống.
Thống lĩnh vương vệ một bên cũng vậy, "Chiến lực vương vệ Đại Triệu ta vốn mạnh vô song, sao lại không chịu nổi như thế này?" Thống lĩnh vương vệ hoàn toàn không hiểu nổi. Quân Tần trước mắt hoàn toàn là lấy sức mạnh nghiền ép vương vệ dưới trướng của hắn.
Triệu Phong xông thẳng tới, Long Tuyền kiếm vung vẩy, trong khoảnh khắc từng vương vệ trước mặt bị Triệu Phong tùy ý thu gặt.
"Giết chết vương vệ Triệu quốc, nhặt được 5 điểm lực lượng."
"Giết chết vương vệ Triệu quốc, nhặt được 5 điểm tốc độ."
"Giết chết vương vệ Triệu quốc, nhặt được 5 điểm thể chất."
"Giết chết vương vệ Triệu quốc, nhặt được. . ."
Theo Triệu Phong ra tay, giết chết những vương vệ tinh nhuệ này dễ như trở bàn tay. Rất nhanh, Triệu Phong đã xông tới trước khoang thuyền. Thấy Triệu Phong xông tới trước mặt, Quách Khai kinh hãi.
"Giết!" Thống lĩnh vương vệ quát nhỏ một tiếng, rút kiếm xông về phía Triệu Phong. Chỉ là tốc độ của hắn trong mắt Triệu Phong quá chậm, Triệu Phong tùy ý tránh sang bên, thuận thế một kiếm đâm ra.
Phập một tiếng. Long Tuyền kiếm trực tiếp xuyên qua tim vị thống lĩnh vương vệ này.
"Không được qua đây." "Ngươi mà đến ta sẽ giết nàng."
Nhìn thấy chỗ dựa cuối cùng bên cạnh cũng không còn, Quách Khai sợ tới mức mặt tái mét, vội vàng lôi Triệu Cơ lên, rút kiếm ra, trực tiếp kê lên cổ Triệu Cơ.
"Ngươi giết thì giết, liên quan đến ta cái rắm." Triệu Phong liếc nhìn, tức giận nói.
Dùng một người đàn bà ra uy hiếp mình? Triệu Phong sợ cái chim này. Hắn chưa từng bị uy hiếp.
"Bản tướng Quách Khai, đây chính là Thái Hậu Tần quốc các ngươi."
"Ngươi mà dám động đến, ngươi gánh không nổi đâu." Quách Khai hung ác quát.
Nghe được câu này. Triệu Phong lộ ra vẻ cổ quái, những thân vệ bên cạnh cũng lộ vẻ cổ quái.
"Chủ thượng."
"Chúng ta đây chẳng phải vô duyên vô cớ vớ được đại công rồi sao?"
"Thái Hậu Đại Tần của ta lại bị những người này bắt rồi?" Một thân vệ hết sức kinh ngạc nói.
"Phía trước là Ngụy quốc, nếu để những người này trốn vào Ngụy quốc, chẳng phải là Thái Hậu Đại Tần của chúng ta rơi vào tay nước khác rồi?"
"Đây là chuyện lớn."
"Nếu không phải chúng ta chặn lại, thì bọn họ đã chạy thoát rồi?"
Các thân vệ nhao nhao kinh ngạc nói. Vốn tất cả mọi người, kể cả Triệu Phong đều nghĩ rằng đám người này chỉ là một nhóm gián điệp trà trộn vào Tần quốc để phá hoại tình báo, nhưng bây giờ xem xét thì hoàn toàn không đơn giản. Nhóm người này gan to bằng trời, vậy mà dám bắt Thái Hậu Tần quốc, nếu không phải Triệu Phong bọn họ cản lại, thật sự đã bị bọn họ trốn thoát rồi.
"Chuyện này mà cũng gặp được sao?"
"Vận may tốt thật."
"Quách Khai." "Tên được xưng Chiến thần Đại Tần."
"Hai thượng tướng quân Triệu quốc đều bị hắn hại chết."
"Người này không thể giết, nếu để hắn chết, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đại kế thống nhất Tần quốc, cũng ảnh hưởng bố cục sau này của ta."
"Về phần Triệu Cơ này..."
Triệu Phong liếc nhìn qua, rơi vào người Triệu Cơ đang bị Quách Khai khống chế. Với nhân vật nổi tiếng trong lịch sử này, Triệu Phong vẫn rất hiếu kỳ, so với chiến thần Đại Tần càng thêm hiếu kỳ.
"Triệu Cơ trong truyền thuyết, nhan sắc quả thật không tệ, dù đã hơi già nhưng vẫn lộ vẻ quyến rũ, không hổ danh là mỹ diễm."
"Vì một Lao Ái, bỏ rơi con ruột của mình, quay ra thiên vị hai đứa con hoang."
"Cũng thiệt nàng làm ra được."
"Chẳng qua bây giờ nàng ta có vẻ như bị dọa ngốc rồi hay sao?"
Triệu Phong thầm nghĩ trong lòng. Tuy nhiên lúc này Triệu Phong cũng không nghĩ nhiều. Dẫn kiếm, chậm rãi bước về phía Quách Khai.
"Ngươi làm gì?"
"Không được qua đây, ngươi mà đến ta sẽ giết nàng."
Thấy Triệu Phong từng bước đi tới, Quách Khai sợ đến mặt trắng bệch, cầm kiếm ra uy hiếp.
"Giết đi." "Ta lại có biết nàng là ai, ai biết rõ ngươi nói thật hay giả."
Triệu Phong cười nhạt, từng bước đến gần Quách Khai. Thấy bộ dạng không hề để ý của Triệu Phong, Quách Khai hoảng hốt, kinh sợ nhìn Triệu Phong: "Tên điên, ngươi là tên điên, nếu ta giết Triệu Cơ, Tần Vương nhất định sẽ diệt tộc nhà ngươi."
"Ngươi giết chứ không phải ta giết." "Đợi ngươi giết Triệu Cơ, ta sẽ giết ngươi, đây chính là một công lớn." "Một cái Thái Hậu đã chết so với một Thái Hậu bị bắt sang nước khác, ta tin hiện tại Đại Vương sẽ biết cái nào tốt hơn." Triệu Phong bình tĩnh cười cười, nhưng chân vẫn tiến tới.
Nghe Triệu Phong nói vậy, mặt Quách Khai ngây dại, tay cầm kiếm cũng run lên. Đúng lúc này. Triệu Phong chân khẽ động, trong nháy mắt đã xông tới trước mặt Quách Khai, một tay trực tiếp nắm lấy tay cầm kiếm của Quách Khai.
"A... Buông... Buông ra."
Quách Khai đau khổ, cơn đau dữ dội trên tay khiến hắn trở nên vặn vẹo. Nhưng Triệu Phong không có ý định giết Quách Khai. Đây là Chiến thần Đại Tần, thiếu hắn, không biết Đại Tần sẽ phải bỏ mạng bao nhiêu người mới diệt được Triệu, sức một mình hắn có thể chống lại mười vạn quân. Giữ lại vẫn còn tác dụng lớn.
Giải quyết việc khống chế của Quách Khai, Triệu Phong đoạt kiếm của hắn, rồi trực tiếp ném Quách Khai ra. Hai thân vệ lập tức xông lên, đè Quách Khai xuống đất. Dù không bị Quách Khai khống chế, Triệu Cơ vẫn hồn vía lên mây, đứng ngây tại chỗ.
"Chẳng lẽ trải qua chuyện của Lao Ái trước đây, Triệu Cơ đã phát điên rồi?" Thấy dáng vẻ của Triệu Cơ, Triệu Phong trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc dị.
Tuy nhiên, Triệu Phong cũng không để ý nhiều. Điên thì cứ mặc điên. Người còn sống là được.
"Khởi bẩm chủ thượng."
"Tất cả địch nhân đã bị giải quyết."
"Có tám huynh đệ bị thương, không cần lo lắng về tính mạng."
"Những người này không phải binh lính bình thường, đều là tinh nhuệ cả."
Trương Minh đến trước mặt Triệu Phong bẩm báo.
"Giải quyết xong là tốt." Triệu Phong gật đầu, nhìn lướt qua. Ngoài Quách Khai, những người khác đều đã bị tiêu diệt.
"Các huynh đệ." "Lần này vận khí chúng ta tốt, trùng hợp vớ được một công lớn."
"Biết rõ tên này là ai không?" Triệu Phong cười nói với Quách Khai bị đè xuống đất.
"Chủ thượng."
"Tên này là ai vậy? Nhìn tay chân mềm yếu, so với mấy con gà chúng ta vừa thịt còn yếu hơn?" Một thân vệ tò mò hỏi.
"Triệu tướng, Quách Khai." Triệu Phong cười nói.
Nghe được cái tên này, đông đảo thân vệ đều nhìn chằm chằm vào Quách Khai.
"Chính là hắn? Thừa tướng Triệu quốc?"
"Đùa sao?"
"Chúng ta theo chủ thượng ra ngoài một chuyến lại gặp được Thừa tướng Triệu quốc? Đúng dịp vậy sao?"
"Ha ha ha."
"Cái này tốt quá rồi, vô cớ vớ được một công lớn."
"Thừa tướng Triệu quốc cũng bị chúng ta tóm sống."
"Quá tốt rồi." Đông đảo thân vệ đều hưng phấn lên. Với công lao này, tước vị của họ đều có thể được thăng lên, hoặc có thể nhận được chút tiền tài ban thưởng của triều đình. Chế độ công huân của quân Tần vốn như vậy, có công lao thì sẽ không bị bỏ qua.
"Biết rõ người bên cạnh ta là ai không?" Triệu Phong lại cười một tiếng, ánh mắt rơi vào Triệu Cơ một bên. Đông đảo thân vệ vẫn mặt mày nghi hoặc, họ chỉ mãi chém giết, chẳng hề để ý người đó là ai.
"Thái Hậu Đại Tần của ta, mẹ đẻ của Đại Vương hiện tại." Triệu Phong cười nói.
Vừa nói xong, tất cả thân vệ đều ngây người. Không thể tin nổi nhìn Triệu Cơ.
"Chẳng lẽ cái này thật sự không phải là mơ sao?"
"Chúng ta ở trên sông Vị Thủy này mà gặp được Thừa tướng nước Triệu, đúng là mồ mả tổ tiên bốc khói, lại còn cứu được Thái Hậu?" "Khó trách vừa rồi đám người kia có thân thủ cao cường như vậy, nếu là quân tốt bình thường đối mặt thì e rằng thương vong thảm trọng, hóa ra bọn chúng trà trộn vào Đại Tần ta để bắt cóc Thái Hậu." "May mắn chúng ta gặp được, nếu không Thái Hậu Đại Tần ta bị bắt đến nước khác, hậu quả này thật không dám nghĩ." ... Đám thân vệ nhao nhao không khỏi kinh hãi nghĩ đến. Thái Hậu của một nước nếu bị bắt sang nước khác, chuyện này quá lớn rồi. "Còn không mau tham kiến Thái Hậu." Triệu Phong lớn tiếng nói. Đám thân vệ như bừng tỉnh, vội vàng khom người cúi đầu: "Tham kiến Thái Hậu." Chỉ là sau tiếng tham kiến này. Triệu Cơ vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Mà Triệu Phong thì âm thầm đánh giá. "Trận chiến lớn như vậy mà không có bất kỳ phản ứng nào, xem ra Triệu Cơ này đúng là đã mất hồn rồi." "Tuy nàng cùng Lao Ái tư tình khiến người người phỉ nhổ, nhưng hai đứa con do nàng và Lao Ái sinh ra lại là do nàng dứt ruột đẻ ra, tận mắt thấy chúng bị ngã chết, có lẽ là không chấp nhận được nên mới phát điên như vậy." Triệu Phong thầm nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận