Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 255: Doanh Chính: Ngươi cảm thấy chế độ phân đất phong hầu tốt vẫn là quận huyện chế? Triệu Phong: Đại vương lại sinh một cái a (2)

Chương 255: Doanh Chính: Ngươi cảm thấy chế độ phân đất phong hầu tốt hay là quận huyện chế? Triệu Phong: Đại vương lại sinh một cái a (2) “Nếu xét về lợi ích cá nhân, phong vương đương nhiên là lợi ích cực hạn.” “Nhưng nếu xét từ lợi ích của Đại Tần mà nói, việc phong vương lại chẳng khác nào kéo dài sự tồn tại của nhà Chu.” “Quận huyện chế mới là gốc rễ của sự ổn định và hòa bình lâu dài.” Triệu Phong lại lên tiếng.
Hắn đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của Doanh Chính.
Việc khai sáng quận huyện chế vốn là ý tưởng của Doanh Chính.
Nghe vậy.
Hai mắt Doanh Chính sáng lên, lập tức nói: “Không tệ.” “Nếu cứ theo chế độ phân đất phong hầu ngày xưa, việc Đại Tần tồn tại còn là một ẩn số, cuối cùng có lẽ cũng sẽ giống nhà Chu, cuối cùng bị nước phụ thuộc chiếm đoạt.” “Phân đất phong hầu cho các nước chư hầu, một khi nước mẹ không mạnh thì kết cục cuối cùng chính là diệt vong.” Lúc này Triệu Phong mở miệng: “Nhưng đại vương có từng nghĩ đến một điểm không?” “Điểm nào?” Doanh Chính hỏi.
“Khi thực hiện chế độ phân đất phong hầu, có thể dùng sức của chư vương để quản lý đất phong của mình, đối với đại vương mà nói, đối với triều đình mà nói thì áp lực sau này sẽ giảm đi rất nhiều, những trụ cột trong triều đình cũng sẽ có thời gian tĩnh dưỡng sinh tức.” “Còn nếu thực hiện quận huyện chế, mọi việc trong thiên hạ đều sẽ dồn về trung tâm triều đình.” “Khi đại vương còn tại vị thì không sao, nhưng nếu quân kế vị không đủ khả năng trấn áp thiên hạ, cuối cùng thì bản đồ quận huyện chế này sẽ sụp đổ, có lẽ việc Đại Tần tồn tại sẽ không dài hơn chế độ phân đất phong hầu.” Triệu Phong chậm rãi nói.
Những lời này tự nhiên xuất phát từ tình hình thực tế.
Và trong lịch sử cũng đã như thế.
Tần Thủy Hoàng khi còn sống vẫn có thể uy áp thiên hạ, sáu nước tàn dư đều phải ẩn mình, không dám lộ diện.
Nhưng sau khi Tần Thủy Hoàng vừa qua đời, tên vô năng Hồ Hợi kế vị, thì đế quốc Đại Tần liền sụp đổ.
Nếu thi hành chế độ phân đất phong hầu thì cơ bản sẽ không xảy ra tình huống đó.
Vì phân đất phong hầu, các vương của nước phong tự sẽ trấn áp phản loạn, tự có quân lính trấn giữ, các trụ cột trong triều cũng không gặp áp lực lớn như vậy, cho dù Hồ Hợi vô năng kế vị cũng không thể làm sụp đổ đế quốc Đại Tần nhanh đến thế.
“Cho nên nói, một vị quân kế vị là vô cùng quan trọng.” Doanh Chính cũng gật đầu tán đồng.
Nghe Triệu Phong nói, Doanh Chính cũng có chút hiểu rõ.
Nếu thực sự thi hành quận huyện chế, như Triệu Phong nói, sau này áp lực của các trụ cột trong triều sẽ rất lớn, một khi xảy ra loạn tượng, hắn còn có thể trấn áp được, nhưng nếu quân kế vị không trấn áp nổi, có lẽ sẽ lại là một cuộc đại loạn trong thiên hạ.
“Nhưng trẫm rất tự tin, người kế vị của trẫm tuyệt đối trấn áp được.” Doanh Chính ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Triệu Phong nói.
Cảm nhận được sự bá khí và tự tin trong ánh mắt Doanh Chính.
“Đại vương quyết đoán, thần kính nể.” Triệu Phong tự nhiên cười phụ họa một tiếng.
Quân kế vị?
Triệu Phong nghĩ nghĩ.
Trong số các con trai của Tần vương đúng là không tìm được người nào cả.
“Sao vậy?” “Nhìn biểu hiện của ngươi dường như không tin trẫm có thể tìm được người kế vị phù hợp?” Doanh Chính cười hỏi.
“Cái này...thần đương nhiên là tin đại vương.” “Dù sao hậu cung tần phi của đại vương nhiều như vậy, biết đâu một ngày nào đó lại sinh ra thêm vài người, mà đại vương bây giờ còn trẻ, đến lúc đó đích thân chỉ dạy, có lẽ thật sự có cơ hội.” Triệu Phong nghĩ một lúc, nghĩ ra một biện pháp.
Nghe vậy.
Doanh Chính cũng không khỏi tức giận đến bật cười: “Ngươi cái tên nhóc này thật là đáng đánh.” “Đại vương.” “Đây là biện pháp tốt nhất.” Triệu Phong lại có chút vô tội.
Mình đã nghĩ ra một biện pháp tốt như vậy, có lẽ đây là biện pháp tốt nhất rồi.
Ngoài ra.
Triệu Phong cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác.
Trừ phi Doanh Chính thực sự tiếp tục theo chế độ phân đất phong hầu.
Nhưng nghĩ đến điều đó cũng không thể xảy ra.
“Ngươi đó a . . . .” Vẻ mặt nghiêm túc của Doanh Chính lập tức bị Triệu Phong chọc cười.
Lúc này!
“Khởi bẩm đại vương.” “Đình úy Lý Tư.” “Ngự sử đại phu Phùng Kiếp.” “Ở ngoài điện cầu kiến.” Giọng Triệu Cao truyền vào đại điện.
“Vậy mà nhanh như vậy?” Doanh Chính có chút bất ngờ.
Buổi triều vừa tan mới bao lâu?
Chỉ hơn một canh giờ, vậy mà đã đến báo án rồi.
“Thần tìm những bằng chứng phạm tội kia hoàn toàn có thể khép tội Vương Oản bọn họ, Vương Oản căn bản không có cách nào cãi lại, tự nhiên ngoan ngoãn nhận tội, có lẽ với thái độ đó cũng có thể khiến đại vương xử nhẹ.” Triệu Phong cười nhạt một tiếng, trực tiếp vạch trần ý đồ của Vương Oản.
Doanh Chính không nói gì, mà nhìn về phía ngoài điện, nghiêm giọng nói: “Tuyên!” Ngoài điện.
Triệu Cao lập tức quay đầu nói: “Hai vị đại nhân, mời vào điện yết kiến.” Nói xong.
Triệu Cao mở cánh cửa điện đang đóng kín.
Lý Tư và Phùng Kiếp chỉnh trang lại y quan, nhanh chân đi vào bên trong Chương Đài cung.
Khi thấy Doanh Chính đang cùng Triệu Phong dùng bữa uống rượu, biểu hiện của hai người đều ngơ ngác.
Dường như không nghĩ rằng Doanh Chính sẽ trực tiếp mở tiệc chiêu đãi Triệu Phong tại Chương Đài cung.
Điều này đối với bọn họ mà nói là một vinh hạnh đặc biệt lớn lao.
Trong mắt hai người cũng lóe lên một vẻ ngưỡng mộ.
“Tham kiến đại vương.” Hai người khom người cúi đầu với Doanh Chính.
Doanh Chính khoát tay, trầm giọng hỏi: “Nhanh vậy đã kết án?” “Bẩm đại vương.” “Vương Oản đối với tội ác của mình đã nhận một cách thành thật, không hề phản kháng, trực tiếp nhận tội.” “Đây là văn thư nhận tội của Vương Oản.” Lý Tư lập tức nói, trên tay còn cầm một phong sách lụa có dấu tay của Vương Oản.
Doanh Chính gật đầu, nhìn về phía Phùng Kiếp.
“Lời Đình Úy là thật?” “Chỉ là trước khi Vương Oản nhận tội, có xin thần chuyển lời cho đại vương.” “Xin đại vương nể tình ông ta đã phục vụ cho đại vương nhiều năm, bảo toàn dòng dõi của ông ta.” Phùng Kiếp cung kính trả lời.
Nhưng ánh mắt thì vụng trộm nhìn Doanh Chính, xem có cơ hội xoay chuyển tình thế nào không.
Doanh Chính gật đầu, mặt không gợn sóng: “Đã kết án, tìm một thời gian xử trí theo luật đi.” “Bẩm đại vương.” “Theo luật pháp của Đại Tần, người chiếm đoạt ruộng đất thì diệt tộc.” “Người cấu kết với nước khác trục lợi cũng diệt tộc.” “Các tội khác của Vương Oản thì đều là tội chém đầu.” Lý Tư lúc này mở miệng.
“Luật pháp đã định, còn có thể thay đổi sao?” “Lẽ nào ân tình có thể làm sai quy tắc?” Doanh Chính nhíu mày.
Nghe vậy.
Trong lòng Lý Tư mừng thầm, vội nói: “Thần hiểu rõ.” “Thần sẽ lấy danh nghĩa Đình Úy dán bố cáo.” “Trong vòng mười ngày sẽ xử trí toàn tộc Vương Oản.” “Chỉ có điều lần này bắt toàn tộc Vương Oản không phải là toàn tộc.” “Vương Oản có năm con trai và ba con gái.” “Trong đó chỉ có trưởng tử Vương Văn ở Hàm Dương, bốn con trai còn lại đều không ở đây.” “Ba con gái của Vương Oản, hai người đã lấy chồng, một người gả cho nhà Ngỗi, một người khác thì gả vào tông tộc. “ Rõ ràng.
Những người này vẫn cần Doanh Chính định đoạt.
“Đã gả đi, không còn liên quan đến Vương gia nữa, có thể miễn.” “Những người còn lại, đều tru diệt.” Doanh Chính lạnh lùng nói.
“Thần tuân lệnh.” Lý Tư lúc này đáp.
“Đại vương.” “Thần cho rằng.” “Tội của Vương Tướng là hoàn toàn chính xác và rất lớn.” “Nhưng có thể bảo toàn dòng dõi của ông ta, ít nhất đứa con nhỏ có thể sống.” Phùng Kiếp cuối cùng vẫn không nỡ xin tha.
“Phùng đại nhân.” “Vừa nãy đại vương đã nói, ân tình không thể làm sai quy tắc.” Lý Tư lập tức lên tiếng.
“Nhưng mà . . . .” Phùng Kiếp cũng không biết phải nói gì.
Tội mà Vương Oản phạm là sự thật, luật pháp của Đại Tần cũng là sự thật, xin tha cũng là do ông không nỡ.
“lui ra đi.” Doanh Chính khoát tay, không muốn nói thêm.
“Thần cáo lui.” Lý Tư và Phùng Kiếp khom người cúi đầu, cũng chỉ có thể lui ra.
Đợi hai người lui ra.
“Dùng mạng của Vương Oản có thể chấn nhiếp triều đình, khiến nhiều người không dám chọc vào ngươi.” “Nhưng sau này ngươi sẽ đắc tội với những lão quý tộc kia.” Doanh Chính nói với Triệu Phong.
“Đắc tội thì cứ đắc tội đi.” “Thần một không phạm pháp, hai không tạo phản.” “Bọn họ có thể làm gì được ta?” Nếu như động thủ, ta càng không sợ bọn họ.
Triệu Phong cười nhạt một tiếng, căn bản cũng không sợ.
“Ngươi cái tên nhóc này đúng là ngông cuồng.” “Nhưng ngươi hoàn toàn có tư cách ngông cuồng.” Doanh Chính cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Vốn còn muốn để Triệu Phong chừa lại một con đường lui, không nên triệt để đắc tội, để sau này dễ thu phục những lão quý tộc kia, nhưng hôm nay xem ra, Triệu Phong căn bản không quan tâm đến bọn họ.
Không còn cách nào.
Doanh Chính cũng thuận theo ý của con trai mình.
Có lẽ Lý Tư và Phùng Kiếp đều không ngờ rằng, nguyên nhân Doanh Chính quyết đoán như vậy là vì Triệu Phong.
“Thần vẫn luôn ở trong quân.” “Không có những kẻ văn thần quanh co lòng vòng, ta ngay thẳng không sợ bóng tà, nhưng bọn họ thì chưa chắc.” Triệu Phong cười lạnh nói, cũng có chút ý trào phúng Vương Oản.
Mình có thể tìm ra chứng cứ phạm tội của bọn họ, nhưng bọn họ có thể tìm ra chứng cứ phạm tội của mình sao?
Chính mình nuôi dưỡng tử sĩ, bọn họ có thể tìm thấy không?
Chắc là còn chưa tới gần đã bị Diêm Đình giải quyết.
Thực lực chính là sự tự tin của mình.
Đây là điều Vương Oản và những kẻ khác không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận