Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 138: Doanh Chính kinh, cầm Triệu Vương! (2)

Chương 138: Doanh Chính kinh, bắt Triệu Vương! (2)
Vương Tiễn trầm giọng nói. Những điều này tự nhiên là Vương Tiễn tận mắt nhìn thấy. Mấy ngày trấn thủ ở hậu quân chỉ huy, không giống với lúc tiến công Vũ An thành chia ra ba đường, lần này Vương Tiễn rõ ràng thấy được Triệu Phong dẫn dắt những chiến sĩ tinh nhuệ phá thành, loại dũng mãnh đó tuyệt không phải những chiến sĩ bình thường có thể sánh được, thậm chí là cấm vệ quân cũng không bằng.
Doanh Chính càng thêm kinh ngạc: "Ngay cả cấm vệ quân bên cạnh cô cũng không bằng sao?" Bên cạnh mình cấm vệ quân mạnh bao nhiêu về chiến lực, Doanh Chính sao có thể không biết. Được trang bị đầy đủ, một cấm vệ quân đủ sức ngang mấy chiến sĩ thiện chiến, bọn họ đều được tuyển chọn kỹ lưỡng từ ba đại doanh của Đại Tần. Cấm vệ quân! Đó là quy chuẩn mạnh nhất của Đại Tần, đồng thời cũng là lực lượng chiến đấu mạnh nhất của Đại Tần. Số lượng ít nhưng sức chiến đấu mạnh, bảo vệ vương cung, bảo vệ quân vương là trách nhiệm của họ, mỗi một cấm vệ quân tuổi tác đều không quá bốn mươi, nhất định phải duy trì chiến lực trai tráng.
"Hôm đó Thượng tướng quân tâu rằng Triệu Phong một mình phá tan cửa thành Vũ An, cô rất hiếu kỳ hắn đã làm cách nào phá được?" Doanh Chính đột nhiên mở miệng hỏi.
Vương Tiễn cười: "Thần biết rõ Đại vương sẽ hỏi, cho nên đã sớm chuẩn bị xong." Ngay lập tức Vương Tiễn vỗ tay một cái. Phía sau lập tức có thân vệ mang tới một cái hộp lớn. "Vốn thần định sai người vận đến Hàm Dương, giờ Đại vương đích thân tới thì không cần nữa." Vương Tiễn cười cười, mở rương ra. Đập vào mắt là những mảnh vỡ cửa thành chất đống trong chiếc rương gỗ lớn.
Doanh Chính bước đến trước, tiện tay cầm một mảnh lên, rất nặng nề. "Cái này xem ra là chỗ bị vũ khí chém phá." "Có thể coi là do lợi khí, là thần binh phá." "Nhưng không thể chém phá được cửa thành dày như vậy chứ? Đây là sắt tinh đúc thành." Doanh Chính có chút kinh ngạc nói. Nói rồi Doanh Chính trực tiếp rút Trạm Lư kiếm bên hông, dùng hết toàn lực chém vào mảnh vỡ cửa thành nặng nề này. Vút một tiếng. Trạm Lư kiếm chém xuống. Két một tiếng. Mũi kiếm trực tiếp cắm vào mảnh vỡ này, nhưng liền sau đó một lực phản chấn cường đại ập tới, khiến tay Doanh Chính tê dại, đến mức buông lỏng tay cầm kiếm.
"Đại vương không sao chứ?" Vương Tiễn lập tức tiến lên, lo lắng hỏi.
"Không sao." Doanh Chính lắc tay, cười nhạt một tiếng. Rồi nhìn xuống Trạm Lư kiếm trước mặt, mũi kiếm đã cắm sâu vào mảnh sắt ba phần, nhưng đây chỉ mới là một phần ba độ dày của cửa thành. "Trạm Lư kiếm là thần binh truyền thừa qua các đời quân vương của Đại Tần ta, chém sắt như chém bùn, nhưng dù là thần binh cũng cần sức mạnh lớn hỗ trợ, cô toàn lực chém cũng chỉ nhập sắt ba phần." "Triệu Phong rốt cuộc có bao nhiêu sức mạnh, cô thật hiếu kỳ." Doanh Chính càng thêm cảm thán nói.
Còn Nhậm Khí ở một bên thì nhanh chóng dùng sức rút Trạm Lư kiếm ra, cung kính dâng lên cho Doanh Chính.
"Đợi đến khi Triệu Phong phá được vương cung của Triệu, Đại vương sẽ có thể thấy Triệu Phong." "Đến lúc đó Đại vương có thể hỏi hắn." Vương Tiễn cười nói.
"Không tệ." "Từ lần đầu tiên cô nghe tên hắn, biết được tuổi của hắn, cô đã có chút hiếu kỳ về hắn, cho đến bây giờ, cô thật không thể chờ đợi để gặp người trẻ tuổi xuất sắc nhất của Đại Tần ta." Doanh Chính cười lớn một tiếng.
Đúng lúc này!
"Đại vương." "Trong thành bây giờ chiến sự còn chưa hoàn toàn kết thúc." "Bất quá Bàng Noãn đã bị Triệu Phong chém, có lẽ một hai ngày tới cuộc chiến bên trong có thể dứt điểm." "Đến khi đó, Đại vương có thể vào thành." Vương Tiễn cung kính bẩm báo.
Chuyển hướng ánh mắt!
Phía bắc Hàm Đan thành, về phía thảo nguyên. Hàng ngàn người chật vật tụ tập chạy trốn về phương Bắc. Thậm chí Triệu Vương Triệu Yển lúc này cũng không ngồi trên xe loan, mà phải chạy bộ nhanh chân bỏ mạng, bên cạnh hắn là các đại thần Triệu quốc, cũng có Tần phi của Triệu Vương, con cái dòng dõi các loại.
"Bây giờ đến đâu rồi?" "Quả nhân mệt chết mất." Triệu Yển vừa chạy vừa mệt mỏi vô cùng nói.
"Đại vương, bây giờ chúng ta vẫn chưa ra khỏi địa phận Hàm Đan, nếu quân Tần đuổi theo thì chúng ta chẳng mấy chốc sẽ bị bắt kịp." "Xin Đại vương hãy cố gắng thêm chút nữa." Một vị thống lĩnh cấm vệ lớn tiếng trả lời.
"Còn chưa chạy ra khỏi Hàm Đan sao?" "Quả nhân sắp mệt chết." Triệu Yển mặt đầy đau khổ. Hôm nay chạy lâu như vậy là điều Triệu Yển chưa bao giờ trải nghiệm, thử hỏi một người quen sống an nhàn sung sướng như hắn sao có thể chịu nổi. Dù nói vậy, nhưng bước chân Triệu Yển vẫn không dừng lại. Nghĩ đến việc quân Tần có lẽ đã phá được hoàng cung của mình, nghĩ đến Doanh Chính, Triệu Yển không dám ngừng, lần này thực sự kích phát tiềm năng của Triệu Yển. Vì mạng sống. Hắn không đoái hoài gì đến nữa.
Đương nhiên. Ngoài Triệu Yển. Bên cạnh hắn còn có các văn võ bá quan, nhưng lúc này, dù là văn hay võ, mỗi người đều đang sải bước chân bỏ trốn, thậm chí có nhiều người không còn quan tâm đến quân thần, chạy trước cả Triệu Yển.
Nhưng ngay lúc này. Chỉ nghe thấy phía sau tiếng vó ngựa vang lên từng đợt. Rất nhiều người Triệu chạy trốn hoảng sợ quay đầu nhìn lại.
"Không xong rồi, quân Tần đuổi tới." "Mau chạy." "Quân Tần đuổi theo rồi..." Rất nhiều thần quan nhà Triệu kinh hoàng hô lên. Trong ánh mắt, chỉ thấy trăm kỵ sĩ đang nhanh chóng truy kích về phía những người đang bỏ chạy này. Mặc dù số lượng không nhiều, nhưng mỗi người đều bị máu tươi bao phủ, trông như tu la được sinh ra từ địa ngục máu.
"Sao mà nhanh thế?" Triệu Yển biến sắc. Vội vàng gọi cấm vệ bên cạnh: "Nhanh, nhanh nghênh chiến." "Cấm vệ quân toàn bộ đi nghênh chiến."
Đối diện với mệnh lệnh của Triệu Vương. Cấm vệ quân xung quanh dù sợ hãi nhưng vẫn nhao nhao dừng bước, quay người tụ tập chuẩn bị nghênh chiến. Tuy rằng Triệu Vương lúc này đang chạy trối chết, nhưng đối với thần tử bên dưới, uy nghiêm vẫn còn đó, vương quyền vẫn còn. Ở thời đại coi trọng huyết thống truyền thừa này, thân phận của Triệu Vương vẫn là điều không thể chạm đến, sự chấn nhiếp của vương quyền đã khắc sâu vào lòng người.
"Rút lui, mau bỏ chạy." Nhìn cấm vệ quân tiến lên nghênh chiến, Triệu Yển lại hoảng hốt hét lớn, tiếp tục bỏ trốn, đồng thời chạy nhanh hơn. Còn trong đám cấm vệ quân đang tập hợp. Dù số lượng không nhiều nhưng cũng có tới hàng nghìn người, dưới sự chỉ huy của quan tướng, họ nhanh chóng chỉnh quân, bày trận nghênh địch.
Còn ngay phía đối diện bọn họ. Hơn trăm kỵ binh đang nhanh chóng ập đến. Khi nhìn thấy đội hình cấm vệ quân của Triệu, những kỵ binh này không hề nao núng.
"Bắn." Triệu Phong hét lớn một tiếng. Dẫn đầu giương cung, thuận tay rút sáu mũi tên từ ống tên sau lưng, gài lên cung. Cách xa vài chục trượng. Vút! Sáu mũi tên cùng lúc phóng ra. Trong nháy mắt hóa thành luồng điện xé gió lao đi. Trong tích tắc. Sáu mũi tên xuyên thủng mười tên cấm vệ quân. Thân vệ bên cạnh Triệu Phong cũng nhao nhao giương cung bắn tên, một loạt cấm vệ quân trúng tên ngã ngược về phía sau. Với tốc độ thúc ngựa phi nhanh của những thân vệ này, mũi tên không ngừng bắn ra. Dựa trên tốc độ và kỹ năng của những thân vệ này, kỹ năng kỵ xạ của họ không hề kém so với Triệu Hồ Phục Kỵ Xạ, thậm chí về sức chiến đấu còn mạnh hơn.
Khi đến gần. Triệu Phong lập tức thu cung tên. Bá Vương thương trong tay.
"Vì Đại Triệu, vì Đại vương." "Giết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận