Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 273: Doanh Chính bị hai cái tôn nhi võ đạo cho kinh ngạc!

Chương 273: Doanh Chính bị hai đứa cháu nội võ đạo làm kinh ngạc!
Hiện tại! Triệu Phong đã có đầy đủ võ đức uy vọng, danh tiếng vang xa thiên hạ. Nhưng ở phương diện chính trị thì vẫn chưa có biểu hiện quá nổi bật. Nhưng, Quỷ Cốc tử ở mưu lược và chính sự thì quả thực là một bậc đại tài xứng đáng. Việc ông ta đích thân mời Triệu Phong đến Quỷ Cốc một chuyến, không chỉ là chuyện người có võ đức dồi dào mới đạt được cơ hội. Xem đó là khởi đầu, đủ để danh vọng của Triệu Phong thêm cao một tầng nữa.
"Bẩm Đại vương."
"Chuyện này là thật."
"Vào lúc Vũ An Quân trở về quê nhà, lão sư xác thực đã đích thân mời Vũ An Quân đến Quỷ Cốc một chuyến."
"Bây giờ nghĩ lại thì Vũ An Quân đã đến Quỷ Cốc gặp gia sư rồi." Úy Liễu lập tức đứng ra nói.
Nhận được sự khẳng định của Úy Liễu, thần sắc của các đại thần trong triều đều khác nhau.
"Quỷ Cốc tử, đây chính là bậc đại hiền có danh vọng lớn nhất thiên hạ, ông ta vậy mà mời Triệu Phong đến Quỷ Cốc, đây là một vinh hạnh lớn lao biết bao!"
"Quá ghê gớm!"
"Nghe nói trước đây Đại vương muốn cầu kiến Quỷ Cốc tử còn không được, bây giờ Vũ An Quân vậy mà có được cơ hội này."
"Quỷ Cốc mời, nếu Vũ An Quân có thể được Quỷ Cốc dạy dỗ một phen, ắt sẽ có tiến bộ lớn."
"Việc này một khi truyền ra, danh vọng của Vũ An Quân sẽ càng lớn hơn nữa."
"Thật không biết Đại vương nghĩ gì trong lòng, một thần tử mà danh vọng đạt đến mức này, chẳng lẽ Đại vương không chút lo lắng sao?"
"Nắm giữ binh quyền lớn như vậy, lại có danh vọng vang vọng thiên hạ, điều này đối với quân vương mà nói không phải chuyện tốt, vậy mà Đại vương vẫn luôn dung túng, thậm chí còn nâng đỡ Triệu Phong."
"Bây giờ xem ra, lần này Vũ An Quân diệt Sở, chắc chắn sẽ được gia phong làm quốc úy."
"Một khi Vũ An Quân trở thành quốc úy, vậy thì thống lĩnh binh quyền của Đại Tần, toàn bộ triều đình không ai có thể so với hắn, quả thực xứng đáng là quyền thần số một." . . .
Các đại thần trong triều đều có những suy nghĩ riêng.
"Ngày xưa, trẫm muốn gặp sư phụ của ngươi mà ông ấy một mực từ chối, bây giờ lại tự mình mời Triệu Phong đi Quỷ Cốc."
"Điều này khiến trẫm thật sự hâm mộ." Doanh Chính có chút cảm thán nói.
"Gia sư tính tình khó đoán, lần này bỗng nhiên phái thần đi mời Vũ An Quân đến Quỷ Cốc một chuyến, thực tình thần cũng có chút bất ngờ." Úy Liễu cười đáp.
"Ha ha ha."
"Hy vọng một ngày nào đó Quỷ Cốc tiên sinh có thể đến Hàm Dương của Đại Tần ta." Doanh Chính cười lớn một tiếng.
"Thần tin rằng sẽ có ngày đó." Úy Liễu lập tức nịnh nọt theo.
Tại sao lại là nịnh bợ? Tính tình của lão sư mình, Úy Liễu là đệ tử thật sự không tài nào đoán ra. Có thể nói lão sư mình hoàn toàn chính là người tùy hứng, không hề bị câu thúc. Muốn để ông ấy đến Hàm Dương, quả thực là không thể nào.
Triều nghị tiếp tục. Việc Quỷ Cốc tử mời Triệu Phong chỉ là một chủ đề thoáng qua. Lần triều nghị này vẫn tập trung vào việc diệt Sở làm chủ yếu.
Sau khi triều nghị kết thúc, Doanh Chính trở về Chương Đài cung. Vừa mới đến bên ngoài cung.
"A Ông."
"Chúng con đã về rồi." Giọng Triệu Khải vang lên.
Nghe thấy tiếng, Doanh Chính vui mừng hiện rõ trên mặt, lập tức quay đầu nhìn lại. Đập vào mắt chính là hai anh em Triệu Khải. Phía sau hai người thì Hàn Thần Nhan không mang binh khí theo. Là thân vệ, cũng không phải là cấm vệ quân, vào cung đương nhiên không được mang theo vũ khí. Hiển nhiên, là Hàn Thần Nhan đưa hai người đến.
"Cuối cùng cũng chịu về rồi." Nhìn hai đứa cháu nội, trên mặt Doanh Chính cũng nở một nụ cười.
"Con và muội muội vừa về là đến thăm A Ông ngay." Triệu Khải lập tức tiến đến, nịnh nọt nói.
"Vậy A Ông không uổng công thương hai đứa tiểu quỷ các ngươi."
"Còn biết nghĩ đến A Ông." Doanh Chính ngồi xuống, trực tiếp vỗ nhẹ vào người hai đứa nhóc.
Sau đó, Doanh Chính quay đầu, đối với Triệu Cao nói: "Đi chuẩn bị đồ ăn, tất cả lui xuống đi."
"Nô tài tuân mệnh." Triệu Cao cung kính đáp. Lập tức dẫn theo đám người hầu rời khỏi trước Chương Đài cung.
"Nói cho A Ông nghe một chút, thời gian vừa qua các con đã đi làm những gì?" Doanh Chính một tay nắm lấy một đứa, không vào cung mà đi dạo trong sân nhỏ trước cung.
"Chúng con ở Sa Khâu với bà nội." Triệu Khải nghiêng đầu nói.
"Ca ca, còn việc luyện võ sao con không nói?" Triệu Linh có chút không hiểu hỏi.
Nhưng vừa mới thốt ra khỏi miệng, Triệu Khải lập tức nhào qua bịt miệng Triệu Linh lại.
"Cha dặn."
"Không thể nói lung tung."
"Ai cũng không được nói." Triệu Khải nghiêm trang nói.
Nghe xong điều này, biểu hiện trên khuôn mặt nhỏ của Triệu Linh cũng trở nên nghiêm túc, lập tức gật đầu.
Sau đó nói với Doanh Chính: "Chúng con không làm gì hết, chỉ ở cùng bà nội thôi ạ."
Trong mắt Doanh Chính, dáng vẻ giấu diếm này của hai đứa nhóc hoàn toàn là hành động của tiểu quỷ, rõ ràng là có gì đó mờ ám.
"Cha của các ngươi thật sự nhẫn tâm, vậy mà còn để các con luyện võ?"
Doanh Chính cười cười, mang theo vài phần trêu chọc.
"A Ông, võ công chúng con luyện được khác biệt lắm đó." Triệu Linh bĩu môi, rất ư kiêu ngạo.
Doanh Chính căn bản không nghĩ nhiều, chỉ cười: "Được được được, các con luyện khác biệt."
"A Ông, người đừng không tin đó." Nhìn Doanh Chính có vẻ trêu đùa, Triệu Khải quả thực là thấy gấp gáp.
Sau đó Triệu Khải liếc nhìn xung quanh, trực tiếp đi về phía một hòn non bộ. Rồi đi tới bên hòn non bộ, hai tay nhỏ bé bắt đầu lục lọi ở trên giả sơn.
"Khải nhi, con muốn làm gì?" Doanh Chính có chút khó hiểu nhìn.
"Ca ca muốn dời hòn núi này đi." Triệu Linh cười hì hì nói.
"Dời đi?" Nghe vậy, Doanh Chính bất đắc dĩ lắc đầu: "Khải nhi, hòn núi này nặng mấy chục thạch đó, con không nhấc nổi đâu, mau lại đây, đừng làm bị thương mình."
Nhưng tiếng nói vừa dứt. Mắt Doanh Chính liền trừng lớn. Chỉ thấy trên người cháu nội Triệu Khải không biết từ đâu có được lực mạnh mẽ, cứ thế mà nhấc bổng cả một tảng núi nặng mấy trăm cân lên.
"A Ông, người nhìn xem."
"Sức con lớn không?" Triệu Khải giơ hòn non bộ lớn gấp mười mấy lần người lên, rất đắc ý nhìn Doanh Chính.
Mà Doanh Chính hoàn toàn ngây người ra.
"Ca ca thật lợi hại." Triệu Linh bé nhỏ vỗ tay, trông rất là vui vẻ.
"Được rồi, hạ xuống đi, hạ xuống đi." Doanh Chính từ trạng thái ngu ngơ hoàn hồn, liên tục vẫy tay với Triệu Khải.
"Vâng ạ." Triệu Khải lập tức đặt hòn non bộ xuống. Rầm một tiếng. Mặt đất rung lên. Có thể thấy tảng giả sơn kia thực sự có trọng lượng chứ không phải giả.
Mà Triệu Khải đi đến trước mặt Doanh Chính, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ đắc ý.
"Khải nhi, con làm được chuyện này bằng cách nào vậy?" Doanh Chính kinh ngạc hỏi.
"A Ông."
"Đây chính là võ công bọn con luyện đó." Triệu Khải đắc ý nói.
"Môn võ nào mà khiến các con luyện thành được thế này?"
"Mới tám tuổi mà đã có sức mạnh lớn đến vậy." Doanh Chính hiếu kỳ hỏi.
"Đây là cha dạy bọn con." Triệu Linh ngoan ngoãn đáp.
"Các con mới bao nhiêu tuổi chứ?" Doanh Chính kinh ngạc, đáy lòng càng thêm tò mò.
"Có thể nói cho A Ông các con luyện như thế nào không?" Doanh Chính hỏi.
"Cha nói, môn này chỉ người nhà mới được luyện thôi ạ."
"Ngoại trừ người nhà, không được nói cho ai biết cả." Triệu Khải thật thà nói.
"Chẳng lẽ ngay cả A Ông cũng không thể nói?" Doanh Chính cười hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận