Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 295: Doanh Chính: Triệu Phong, ngươi ý kiến gì Trưởng công tử?

Chương 295: Doanh Chính: Triệu Phong, ngươi có ý kiến gì về Trưởng công tử?
Nghe Triệu Phong.
Hàn Phi giờ phút này cũng có chút bất đắc dĩ.
"Ta nói Trưởng công tử à, bây giờ thân phận của ngươi có thể hoàn toàn khác biệt rồi."
"Trước kia ngươi mặc dù là võ thần đứng đầu, nhưng vẫn là đồng liêu, nhưng ngươi bây giờ là Trưởng công tử, tương lai Trữ quân, ta đây thế nhưng là thần tử của ngươi sau này."
"Nào dám đối đãi ngươi như trước kia."
Hàn Phi giờ phút này đáy lòng phi thường bất đắc dĩ nghĩ đến.
Nhớ tới chính mình trước kia cùng Triệu Phong tùy ý như vậy, Hàn Phi cũng có chút kỳ quái.
"Vũ An Quân là người của Đại Tần diệt nước lần nữa, lập công chí vĩ, ta tự nhiên là phải kính trọng." Hàn Phi mặt mày nghiêm chỉnh nói.
Nhìn bộ dạng này của Hàn Phi.
Triệu Phong trêи dưới nhìn lướt qua, sau đó nói: "Ngươi cái tên này vẫn là Hàn Phi sao?"
"Ngày trước ta vừa về đến là liền đòi uống rượu ăn thịt, lần này lại biến thành người khác rồi?"
"Thế nào?"
"Khiến cho ta giống như ngươi trêи đỉnh đầu đội quan ấy."
Nghe vậy.
Lý Tư một bên lập tức cười nói: "Vũ An Quân nói đùa, đây là triều đình, Hàn tướng tự muốn lễ độ."
"Làm sao?"
"Thiên hạ nhất thống, sợ người ta nói văn thần đứng đầu cùng võ thần đứng đầu cấu kết cùng một chỗ sẽ bị vạch tội sao?"
Triệu Phong cũng nghĩ đến điều gì, lập tức đối Hàn Phi thấp giọng cười một tiếng.
"Cái này..."
Hàn Phi biểu lộ biến đổi, điều này hắn thật đúng là không nghĩ đến.
"Ai."
"Vũ An Quân."
"Triều đình này về sau sẽ trở nên không đơn giản."
"Vừa rồi Thủy Hoàng Đế nói rõ Trưởng công tử trở về, muốn sắc phong làm Thái tử Trữ quân, chẳng lẽ Vũ An Quân không có ý kiến gì sao?" Hàn Phi cười hỏi.
"Ta có thể có ý kiến gì."
"Cứ nhìn xem là được chứ sao."
"Chẳng lẽ vị Trưởng công tử này còn có thể gây bất lợi cho ta hay sao?" Triệu Phong cười một tiếng, căn bản không xem ra gì.
Bất quá.
Triệu Phong đối với vị Trưởng công tử trong truyền thuyết này vẫn là hết sức tò mò.
Rốt cuộc là người nơi nào?
Trong lịch sử chưa từng xuất hiện qua người này.
"Xem ra Vũ An Quân cũng chưa gặp qua Trưởng công tử này." Hàn Phi cười một tiếng.
"Chẳng lẽ ngươi gặp rồi?" Triệu Phong lập tức hiếu kì hỏi.
"Chưa từng."
Hàn Phi lắc đầu, bất quá trong lòng nghĩ: "Gặp rồi, gặp vô số lần, bất quá nếu như không phải Thủy Hoàng Đế mở miệng, ai có thể nghĩ đến người danh chấn thiên hạ Vũ An Quân lại chính là Trưởng công tử của Đại Tần!"
"Vậy ngươi nói cái rắm."
"Chờ về sau Thủy Hoàng Đế gọi ra, vậy là biết thôi."
"Hiện tại ra chẳng phải sẽ bị người khác đối phó sao?" Triệu Phong cười cười, cũng không nghĩ nhiều nữa.
"Vũ An Quân khải hoàn trở về."
"Chúc mừng Vũ An Quân."
Lúc này!
Phùng Khứ Tật cùng Phùng Kiếp hai người cũng chậm rãi đi tới.
"Thật hiếm lạ."
"Trước kia hai người nhà họ Phùng này chỉ là mối quan hệ bèo nước gặp nhau, cơ hồ chỉ là gặp mặt đánh một cái bắt chuyện, hôm nay lại chủ động chào hỏi."
Nhìn hai người tới, Triệu Phong hơi kinh ngạc.
Ở trong triều đình.
Ngoại trừ nhạc phụ mình và Hàn Phi ra, những người còn lại, Triệu Phong đều không có giao thiệp quá sâu.
"Hai vị khách khí."
Triệu Phong cười cười, ôm quyền đáp lễ.
"Nghe nói muội muội của Vũ An Quân cùng con trai của Đình Úy đính hôn, không biết hai huynh đệ chúng ta có thể xin một chén rượu mừng không?" Phùng Khứ Tật cười hỏi.
"Ha ha."
"Thời gian bây giờ còn chưa định, bất quá nếu như có thể mời hai vị uống rượu mừng, vậy là vinh hạnh cho ta."
"Đợi đến khi thời gian được định ra, ta nhất định sẽ dâng thiệp mời." Triệu Phong cười nói.
Đối với việc lấy lòng của hai huynh đệ nhà họ Phùng, Triệu Phong tự nhiên là chấp nhận.
Mặc dù không biết rõ bọn hắn vì sao đột nhiên sẽ như vậy, nhưng chỉ cần không giống như Vương Oản cái loại người ở không gây sự, Triệu Phong tự nhiên sẽ đối đãi ôn hòa.
Nếu như là Vương Oản, Triệu Phong liền quả quyết không khách khí gì.
Tuyệt đối sẽ cho bọn hắn một đòn sấm sét.
"Huynh đệ Vũ An Quân đã nhớ kỹ."
"Ngày khác có tiệc cưới, huynh đệ Ngô hai người nhất định sẽ đến." Phùng Khứ Tật cười ôm quyền.
"Nhất định." Triệu Phong cười.
Vừa mới về triều.
Vinh quang trở về.
Tuy nói Triệu Phong có ý hạ mình, nhưng ở trêи triều đình, phần lớn các triều thần đều có thể nhìn rõ ràng Doanh Chính đối với Triệu Phong sủng ái vẫn không hề nhỏ.
Trong nhất thời.
Rất nhiều triều thần đều là vây quanh Triệu Phong để chúc mừng.
Mà tin tức muội muội của Triệu Phong cùng Lý Do đính hôn đã truyền ra, đám triều thần này từng người đều dày mặt đến đòi uống rượu.
Đối với những điều này, Triệu Phong tự nhiên là từng cái ứng phó.
Mà giờ khắc này.
Cũng không phải là mỗi một triều thần đều hướng về Triệu Phong chúc mừng.
Có gần một nửa triều thần giờ phút này tâm thần có chút không tập trung, lòng dạ bất an.
Bởi vì tin tức mà Doanh Chính vừa mới tuyên bố giống như là một tiếng sét, khiến rất nhiều người đều bất an.
Dưới thềm bậc.
Phù Tô cùng Hồ Hợi đứng ở tại chỗ, cũng không có rời đi, nhưng sắc mặt của hai người đều không dễ coi.
"Đại ca a."
"Không ngờ rằng đấu tới đấu đi với ngươi, thành ra dã tràng."
"Không ngờ ở trêи đầu ngươi lại còn có một vị đại ca."
"Buồn cười thật."
Trên mặt Hồ Hợi lộ ra một vẻ lạnh lùng cùng không cam tâm, trong mắt tràn đầy hận ý.
"Không phải ngươi ta, thì không phải là ngươi ta."
"Thuận theo ý của phụ vương đi."
Phù Tô liếc nhìn Hồ Hợi.
Tuy nói đáy lòng thất vọng.
Nhưng giờ phút này đây, lại vô hình để Phù Tô nhẹ nhõm thở ra, tựa hồ gánh nặng trên lưng bấy lâu nay đã vơi đi rất nhiều.
Từ trước tới giờ.
Phù Tô vẫn luôn bị Vương Oản bọn họ ủng hộ, muốn đề cử lên trở thành Thái tử tương lai của Tần quốc.
Phù Tô mang trên vai không ít, áp lực rất lớn.
Để Phù Tô có thể được lựa chọn, vì mẫu tộc của mình, vì tương lai, vì không phụ những người đã ủng hộ mình kia, Phù Tô vẫn luôn toàn lực ứng phó, muốn dựa vào năng lực của mình để đạt được cái vị trí đó.
Có thể cuối cùng!
Chính mình căn bản không lọt vào mắt phụ vương của mình.
"Chẳng lẽ ngươi cam tâm?"
Hồ Hợi nghiến răng, nhìn Phù Tô nói.
"Không cam tâm thì có thể thế nào?"
"Tâm ý của phụ vương, ai có thể thay đổi?"
"Vậy thì sao."
"Từ trước tới giờ, ta đều bị đẩy lên phía trước, gánh vác quá nhiều, bây giờ vừa vặn có thể nới lỏng một hơi."
"Ngược lại là thập bát đệ, ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều quá."
"Nói cho cùng."
"Cái vị trí kia, trong lòng phụ vương từ sớm đã định rồi." Phù Tô cười nhạt một tiếng, tựa hồ đã hoàn toàn bình thường trở lại.
Nói xong.
Phù Tô cũng không để ý tới sắc mặt khó coi của Hồ Hợi, chậm rãi hướng về phía ngoài điện.
Mà khi đi ra khỏi đại điện, lần đầu tiên hắn cảm thấy bước chân trở nên nhẹ nhàng, dễ dàng hơn nhiều.
Nhìn bóng dáng Phù Tô rời đi.
Lại nhìn thấy Triệu Phong đang được chúng tinh phủng nguyệt, trong mắt Ngỗi Trạng lóe lên một vòng không cam tâm.
Nhưng hắn cũng không nán lại lâu, hướng về phía ngoài điện.
Thuần Vu Việt thấy vậy, cũng đi theo.
"Phù Tô."
"Ngươi cam tâm bị cướp mất vị trí Trữ quân, nhưng ta không cam tâm."
"Vì cái vị trí này, ta đã tranh đấu nhiều năm như vậy, ta không có khả năng từ bỏ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận