Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 189: Hạ Vô Thả: Ngươi chuẩn bị làm sao đối đãi Phong nhi? (2)

Chương 189: Hạ Vô Thả: Ngươi chuẩn bị làm sao đối đãi Phong nhi? (2) Doanh Chính một mặt hiền lành nói. Nghĩ đến thời điểm ban đầu. Vẫn là dùng đủ thứ đồ ăn để dụ dỗ, vì chính là bồi dưỡng tình cảm với cháu mình, bù đắp những thiệt thòi cho huynh muội Triệu Phong. Có lẽ sau khi đã quen, hai đứa trẻ cũng hoàn toàn coi Doanh Chính là người thân cận, không còn chút sợ hãi nào. Trước đây còn cần mẫu thân đưa chúng đến, hiện giờ hai đứa trẻ đã trực tiếp ngồi xe ngựa trong phủ vào cung. Đương nhiên. Có cấm vệ quân bảo hộ, lại có hộ vệ Triệu phủ bảo vệ, sẽ không xảy ra bất kỳ sai sót nào. "Xem ra, bọn chúng đã hoàn toàn quen rồi." Hạ Vô Thả cũng cảm khái cười một tiếng. "Trước đây đã để bọn chúng chịu thiệt thòi, ta đương nhiên phải bù đắp lại." Doanh Chính mười phần ôn hòa nói, ánh mắt nhìn hai đứa trẻ mang theo sự yêu thương, điều mà bất kỳ công tử, công chúa nào trong cung cũng chưa từng cảm nhận được. Những người con của Tần phi trong hậu cung chỉ là để kéo dài dòng máu hoàng tộc. Đây là điều mà một quân vương không thể không làm để vương tộc phát triển. Nhưng hiện tại lại là dòng máu được kéo dài từ hắn và người mình thương yêu, ngoài việc kế thừa huyết mạch còn có thêm tình thân gắn bó. Nếu Doanh Chính từ trước đến nay luôn sống trong cung Hàm Dương, có lẽ sẽ không cảm nhận được sự gắn kết của tình thân, rất khó có được tình cảm thật sự, nhưng hắn từng ở Triệu quốc làm con tin, nếm trải hết nỗi khổ nhân gian, gặp đủ sự khuất nhục, mà người luôn ở bên cạnh bầu bạn chỉ có Hạ Đông Nhi, người vợ trong cảnh nghèo hèn, sao hắn có thể không trân trọng? "Nói thật." "Ta có chút mong chờ tương lai." "Cả nhà quang minh chính đại sống chung một chỗ." Nhìn hai đứa cháu ngoại trong lòng, Hạ Vô Thả chậm rãi mở miệng nói, ánh mắt tràn đầy khát vọng. . . . Phủ Phù Tô! "Công tử." "Lần này vì giành được việc cần làm mà Đại vương đã cho phép." "Chỉ có điều." "Hồ Hợi cũng được cho phép xử lý sự vụ phân phối hậu cần." "Đại vương cho phép hai vị công tử tham gia, đây cũng là mang theo ý khảo nghiệm bên trong, xin công tử yên tâm, lão thần bọn người nhất định sẽ toàn lực vì công tử trải đường, để công tử lập được chiến tích." Vương Oản ngồi trước mặt Phù Tô, mỉm cười nói. "Vậy làm phiền Vương tướng." "Lần này thống kê phân phối lương thảo, ta nhất định toàn lực ứng phó, tuyệt đối sẽ không để Đại vương thất vọng." Phù Tô lập tức nói. "Công tử." "Lần này ngoại trừ sự vụ hậu cần lương thảo này ra, còn có một việc lão thần cần nói trước với công tử." Vương Oản nghiêm mặt nói. "Vương tướng cứ nói." Thấy Vương Oản thật sự như vậy, Phù Tô cũng nghiêm túc lại. "Đại vương hiện tại đã gần bốn mươi, vị trí chủ hậu cung vẫn còn bỏ trống." "Trước kia cũng có không ít người triều thần nói đến việc này nhưng đều bị Đại vương làm lơ." "Hiện giờ, lão thần thấy đây là một cơ hội tốt." "Công tử là trưởng trong các công tử, tài đức vẹn toàn, danh tiếng truyền khắp Hàm Dương, người người đều biết công tử hiền đức." "Mẫu bằng tử quý, về tình về lý, mẫu thân của công tử nên trở thành chủ hậu cung, là Đại Tần Vương hậu." "Hiện tại Đại Tần đã diệt Triệu Hàn, chỉ đợi lần này diệt Ngụy thành công, Tam Tấn quy Tần, một nửa thiên hạ đều thuộc về Đại Tần ta, vào lúc vui mừng này, có lão thần liên danh dâng tấu lập hậu để vững chắc nền tảng quốc gia, tin rằng Đại vương quyết sẽ không có lý do cự tuyệt." Vương Oản mặt già mang theo vẻ đắc ý nói. "Thế nhưng." "Phụ vương thật sự có chút hiểu biết sao?" Phù Tô có chút nghi ngờ. "Mưu sự tại nhân." "Đại vương đã trì hoãn nhiều năm như vậy, bây giờ cũng nhất định phải cân nhắc chuyện này." "Nền tảng lập quốc không thể bỏ qua, việc nối dõi cũng vậy." "Công tử cứ yên tâm về việc này." "Lão thần đã căn dặn cấp dưới rồi." Vương Oản cam đoan với Phù Tô. Thấy vậy. Phù Tô cũng gật đầu: "Như thế, làm phiền Vương tướng." "Công tử không cần nói vậy." "Lão thần bọn người phò tá công tử, chính là mong muốn được nhìn thấy ngày sau công tử là Thái tử Trữ quân, rồi lên làm Tần Vương." "Đương nhiên." "Lão thần có lẽ không được chứng kiến ngày công tử đăng quang, nhưng xin công tử ngày sau đừng quên ân đức hết lòng phò tá của lão thần, đối với vợ con lão thần chiếu cố một chút là đủ." Vương Oản đứng lên, khom người cúi đầu với Phù Tô. Phù Tô vội đứng lên, đỡ Vương Oản. "Ân tình phò tá của Vương tướng, Phù Tô tuyệt đối không quên." Phù Tô trịnh trọng nói. Nghe được thái độ của Phù Tô, Vương Oản trong lòng an tâm. Sở dĩ tốn hết tâm tư bồi dưỡng Phù Tô, một là Phù Tô là Trưởng công tử, thứ hai là Phù Tô nhân nghĩa nhân đức, có ơn tất báo, ông hết lòng phò tá, ngày sau gia tộc của Vương sẽ có quyền thế phú quý. "Công tử." "Hạ Vô Thả đã trở về." Vương Oản đột nhiên mở miệng nói. "Hạ đại y không phải đã đi vân du rồi sao?" "Vậy mà bây giờ đã trở về." Phù Tô bình thản đáp. "Công tử, chẳng lẽ ngươi không hiểu ý của lão thần?" Vương Oản cười cười. "Ý gì?" Phù Tô ngơ ngác hỏi. "Địa vị của Hạ Vô Thả tại Đại vương không hề thấp, một câu nói của ông ấy thậm chí có thể sánh ngang với lời của cả triều văn võ." "Nếu như ngươi có thể chiếm được sự yêu thích của Hạ Vô Thả, đạt được sự tán đồng của ông ấy, thì ngôi vị Thái tử tương lai của ngươi đã nắm chắc rồi." Vương Oản vô cùng nghiêm túc nói. Phù Tô sững sờ, kinh ngạc hỏi: "Hắn chỉ là một đại y, lại có thể quyết định vị trí Thái tử sao?" "Đại y này của hắn không hề tầm thường đâu." Vương Oản có chút cảm thán nói. "Ta hiểu biết về Hạ Vô Thả không sâu, chỉ biết rõ y thuật của ông ấy." "Ngoài ra, ta không biết gì khác." Phù Tô nói. "Lão thần nói cho công tử một chuyện, công tử nhất định không được truyền ra ngoài, nếu không chắc chắn sẽ gây ra sự tức giận của Đại vương, thậm chí còn có thể khiến công tử bị hủy hoại." "Việc này, coi như lão thần cảnh báo trước cho công tử, việc này chính là vảy ngược của Đại vương." Vương Oản đột nhiên vô cùng nghiêm túc nói. Rõ ràng. Đối với việc này. Dù đã qua nhiều năm như vậy, mỗi khi nhớ tới, Vương Oản vẫn cảm thấy trực tiếp chạm đến đáy lòng. Trận tàn sát đẫm máu trong hoàng cung trước đây, trận giết chóc quét sạch hoàng cung trước đây. Cùng với về sau. Khi Đại vương đích thân chấp chính, trận huyết tẩy giết chóc mấy ngàn người, tất cả đều hiện rõ trước mắt Vương Oản. "Chẳng lẽ vảy ngược của phụ vương có liên quan đến vị đại y Hạ Vô Thả này?" Vẻ mặt của Phù Tô cũng trở nên kinh ngạc. "Nếu như không có trận đổ m·á·u trong hoàng cung trước kia." "Có lẽ Hạ Vô Thả đã là quốc trượng của Đại Tần rồi." Vương Oản chậm rãi mở miệng tiết lộ. "Cái gì?" "Quốc trượng?" Phù Tô ngây người, hoàn toàn không ngờ tới điều này. Sau một lúc lâu. Phù Tô mới hoàn hồn, khó hiểu hỏi: "Thế nhưng trong cung cũng không có vị phu nhân nào họ Hạ, chẳng lẽ bà ấy đã qua đời?" "Nhưng ta chưa từng nghe thấy vị phu nhân nào trong cung bị ốm c·hết, chẳng lẽ là trước khi ta ra đời?" Thấy Phù Tô nghi hoặc, Vương Oản lắc đầu: "Trước kia vị nữ tử kia thậm chí còn chưa từng thành hôn với Đại vương, lúc đó Đại vương vừa mới lên ngôi, sau khi hết tang kỳ, Đại vương đã muốn lập nữ tử đó làm hậu, hành động này đương nhiên đã bị hơn phân nửa triều thần phản đối, kể cả Thái Hậu trước kia, toàn bộ tôn thất đều phản đối." "Tuy nói nữ tử đó rất được Đại vương sủng ái, nhưng cuối cùng chỉ là một y nữ, thân phận không cao, nên cả triều phản đối." "Đặc biệt là Thái Hậu trước đây, lại càng dốc hết sức ngăn cản." Phù Tô sững sờ, kinh ngạc nói: "Theo ta được biết, thân phận của tổ mẫu Thái Hậu trước kia cũng không cao mà?" Vừa nói như vậy xong. Biểu cảm trên mặt Vương Oản hơi đổi, sau đó lắc đầu: "Tình huống khác biệt." "Khi Thái Hậu trước kia về Tần, tiên vương còn chưa lên ngôi, mà lúc đó Đại vương đã mười tuổi, hơn nữa còn là trưởng tử." "Hoặc có thể nói là mẫu bằng tử quý." "Còn con gái của Hạ Vô Thả tuy có tình cảm sâu đậm với Đại vương, nhưng dù sao cũng không có con cái, lại càng không có mẫu tộc làm chỗ dựa, Hạ Vô Thả tuy là đại y nhưng cuối cùng cũng chỉ là một y sư, không có quyền không có thế, làm sao có thể bảo vệ được." Phù Tô gật đầu, rồi hỏi: "Vậy con gái của Hạ đại y cuối cùng như thế nào?" "Chẳng lẽ đến phụ vương cũng không bảo vệ được nàng sao?" Trong lòng Phù Tô có chút nghi hoặc với câu hỏi cuối cùng này. Phụ vương mình bá khí, mưu lược như thế nào. Theo Phù Tô, trên thế gian này dường như không có chuyện gì mà phụ vương không làm được. "Công tử." "Nếu là Đại vương bây giờ, thì đương nhiên có thể bảo vệ được." "Nhưng Đại vương khi mới lên ngôi mới mười ba tuổi thôi." "Suy cho cùng vẫn chỉ là một thiếu niên, sao có thể bảo vệ được." Vương Oản lắc đầu. "Vậy con gái Hạ đại y đã c·hết?" Trong lòng Phù Tô giật mình. "Ừ." Vương Oản gật đầu: "Chết trong trận tàn sát cung đình trước kia." "Ai to gan vậy? Mà dám ở trong hoàng cung gây ra sự tình g·iết chóc?" "Hơn nữa, ai dám động thủ?" "Chỉ cần động tay, đây chính là tự tìm đường c·hết mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận