Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 273: Doanh Chính bị hai cái tôn nhi võ đạo cho kinh ngạc!

Chương 273: Doanh Chính kinh ngạc trước võ đạo của hai đứa cháu! Triệu Khải và muội muội đều lắc đầu. Nhìn cảnh này, Doanh Chính lại quay sang hòn non bộ. “Triệu Phong, cái thằng nhóc thối này, thật là giấu diếm không ít thứ.” “Đứa trẻ mới tám tuổi mà đã có thể nâng được hòn non bộ nặng mấy chục thạch, rốt cuộc là luyện kiểu gì?” “Cho dù luyện tập thế nào cũng không thể tăng lực nhiều như vậy được.” “Phải nhanh chóng thống nhất thiên hạ thôi.” “Bí mật của thằng nhóc này, cô thật không thể chờ đợi được mà muốn biết.” Giờ phút này, đáy lòng Doanh Chính hiện lên sự tò mò về việc Triệu Phong huấn luyện võ nghệ cho các cháu như thế nào, đồng thời càng cảm thấy mong muốn sớm được gặp lại Triệu Phong. “Thằng nhóc này bí mật quá nhiều. Đến cả người làm phụ thân như hắn còn thấy tò mò.” Thời gian thấm thoắt! Lại ba tháng trôi qua. Triệu Phong thống lĩnh quân đội. Đánh đâu thắng đó. Mà Sở quốc thì lại chia năm xẻ bảy, cho dù vì quân Đại Tần đến đánh mà miễn cưỡng hợp lại một chỗ trong thời gian ngắn. Nhưng bọn chúng cuối cùng vẫn không đủ sức để chống lại Vũ An đại doanh đã trải qua chiến trường. Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi. Hàng chục tòa thành ở biên giới phía Bắc của Sở quốc đã bị quân Triệu Phong chiếm, một phần tư lãnh thổ của Sở quốc đã bị Triệu Phong đánh hạ. “Quân thượng.” “Mới nhận được chiến báo.” “Ba mươi vạn quân Sở đang tập trung ở phía trước Khuất Thành.” Một tướng lĩnh trinh sát thúc ngựa đến trước chiến xa của Triệu Phong bẩm báo. “Sức mạnh tổng hợp quốc gia của Sở quốc đúng là có thể so vai với Triệu quốc, sau khi bị đánh hơn ba tháng, chém giết quân Sở cũng hơn tám vạn, bắt được mười vạn mà chúng vẫn có thể tập hợp được ba mươi vạn đại quân.” Triệu Phong chậm rãi nói. “Dù sao người nước Sở mồm mép không kém gì Đại Tần năm xưa, tập hợp binh lực chỉ cần một đạo vương chiếu là đủ.” Chương Hàm cười nói. “Đóng quân ở ngoài thành.” “Vậy là muốn quyết chiến với quân ta đến cùng.” “Đã như vậy.” “Vậy thì cho bọn chúng toại nguyện.” “Truyền lệnh của bổn quân.” “Ra lệnh cho Đồ Tuy, Lý Do, nhanh chóng tập hợp quân sĩ.” “Ba mươi vạn quân Sở, bổn quân muốn ăn sạch.” “Tiêu diệt đám quân Sở này, kinh đô của Sở quốc sẽ không thể nào ngăn nổi vó ngựa của quân Đại Tần.” Triệu Phong lạnh lùng nói. “Vâng.” Trương Minh lập tức lĩnh mệnh. Chuẩn bị đi truyền lệnh. Lúc này! “Báo.” “Khởi bẩm quân thượng.” “Quân tình khẩn cấp.” Không đợi Trương Minh rời đi, lại một trinh sát thúc ngựa đến. “Nói.” Triệu Phong nhìn trinh sát đang đến. “Vừa điều tra.” “Quân Sở đã mở cửa thành, ba mươi vạn đại quân đóng quân ở ngoài thành, dường như muốn chính diện giao chiến với quân ta.” Trinh sát lập tức bẩm báo. Nghe vậy, Triệu Phong lộ vẻ kinh ngạc. Chương Hàm và Trương Minh bên cạnh cũng vậy. “Quân thượng.” “Lẽ nào quân Sở này lại muốn chính diện giao chiến với quân ta?” “Tướng lĩnh chỉ huy quân Sở là bị điên rồi sao, có thành trì kiên cố không cố thủ, lại mang quân ra ngoài?” Chương Hàm không hiểu hỏi. “Tướng lĩnh trong thành là ai?” Triệu Phong hỏi. “Hồi quân thượng.” “Hình như là người vừa đến, tên là Khuất Chương.” “Cũng không có danh tiếng gì.” Chương Hàm trả lời. “Ngoài Hạng Yến ra, Sở quốc cũng chẳng có tướng tài nào.” “Bây giờ bọn chúng cũng không còn cách nào, tùy tiện tìm một người đứng lên làm tướng.” Triệu Phong cười lạnh. “Điều động một tướng lĩnh vô danh như vậy tới đối đầu với quân thượng, đã có lợi thế thành trì lại không muốn, còn muốn trực tiếp đánh nhau với quân ta.” “Tướng Sở này thật nực cười, ngu xuẩn.” “Nhưng đối với Đại Tần ta mà nói thì đó là chuyện tốt.” Trương Minh cũng nói thêm vẻ trào phúng. “Đã quân Sở muốn giở trò.” “Vậy thì cho bọn chúng toại nguyện.” “Nơi này cách Khuất Thành còn mười dặm, truyền lệnh Đồ Tuy và Lý Do, lập tức đến tập hợp cùng bổn quân.” “Ngày mai sẽ quyết chiến với quân Sở.” Triệu Phong trầm giọng nói. “Tuân lệnh tướng quân.” Trương Minh lập tức đáp. Đại quân tiếp tục tiến lên phía trước. Ngoài quân chủ lực ra, hơn ngàn trinh sát được phái đi tản ra, đề phòng quân địch đánh lén. Mà tại Khuất Thành. “Tướng quân.” “Quân ta từ bỏ lợi thế thủ thành để chính diện đối đầu với quân Tần.” “Đây không phải thượng sách.” Mấy tướng lĩnh Sở vẻ mặt lo lắng nhìn chủ tướng Khuất Chương nói. “Mời Khuất tướng quân thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đưa quân về thành phòng thủ đi.” “Mời tướng quân thu hồi mệnh lệnh.” Mấy tướng lĩnh Sở đều nghiêm nghị nói. Tuy bọn họ không phải tướng tài, nhưng tình hình bây giờ, ngoài phòng thủ ra thì đối đầu với quân Tần chẳng khác nào tìm đường chết. Dù quân số của họ là ba mươi vạn, nhưng trong đó ít nhất có mười vạn là tân binh, hơn nữa ngay cả lính cũ cũng không phải đối thủ của quân Tần. Vũ An đại doanh đánh đâu thắng đó, giết địch vô số. Quân của họ sao có thể so được. Đã mất đi lợi thế thủ thành thì chẳng khác nào tự sát. “Được.” Khuất Chương nhìn lướt qua, lạnh lùng nói: “Mấy chục thành trì ở phía bắc đã rơi vào tay Tần quốc, thì lợi thế thủ thành còn có ích lợi gì?” “Lần này.” “Nếu bản tướng cầm quân, thì bản tướng sẽ trực tiếp quyết đấu với quân Tần, để chúng biết sự lợi hại của tướng sĩ Đại Sở ta.” Xuất kỳ bất ý. Nghe vậy, các tướng Sở càng thêm lo lắng. Nếu người đứng trước mặt không phải là chủ tướng của họ, có lẽ bọn họ đã nổi đóa đánh cho một trận. Bởi vì đây hoàn toàn là một hành động ngu xuẩn. “Nhưng mà…” Một tướng Sở còn định nói gì đó, nhưng bị Khuất Chương trừng mắt im bặt. “Ý đã quyết, không ai được sửa đổi.” “Trận này.” “Bản tướng nhất định sẽ giết sạch quân Tần.” “Dù kỵ binh Tần có mạnh, nhưng cung tiễn thủ, lính ném đá và khiên trận của Đại Sở ta chắc chắn sẽ khiến quân Tần có đi không có về.” Khuất Chương lạnh lùng nói, vô cùng kiên quyết. Lúc này. Các tướng Sở mới hiểu ra một điển cố: “Đàm binh trên giấy.” Khuất Chương trước mắt đúng là chỉ biết “đàm binh trên giấy”. Hoàn toàn không biết cách chỉ huy, càng không hiểu cách nghênh chiến. “Đại Sở có vị tướng lĩnh như này, xong rồi.” Đáy lòng các tướng Sở tràn ngập u ám. Nhưng chủ tướng Khuất Chương lại vô cùng hăng hái. “Triệu Phong.” “Tiếng tăm rất lớn, nhưng ta Khuất Chương từ nhỏ đã được danh sư dạy bảo, cũng sớm đã là một danh tướng, Triệu Phong có gì đáng sợ?” “Trận chiến này.” “Chỉ cần đánh bại Triệu Phong, ta Khuất Chương sẽ trở thành một danh tướng thực thụ, nổi tiếng thiên hạ.” Khuất Chương hăng hái nghĩ. “Truyền lệnh của bản tướng.” “Cho các tướng sĩ ăn no, ngày mai khi quân Tần tới, quân Đại Sở ta sẽ tử chiến với chúng, bảo vệ Đại Sở.” Khuất Chương quát lớn. Thời gian trôi qua rất nhanh. Một ngày thoáng chốc đã hết. Ngày hôm sau! Bên ngoài Khuất Thành. Ba mươi vạn quân Sở dàn trận đợi sẵn. Vô số cờ xí của Sở quốc tung bay. Mà cách đó trăm trượng. Quân Tần áo giáp đen chỉnh tề. Bộ binh ở phía trước, kỵ binh chia thành hai cánh trái phải ở phía sau. Rõ ràng, ngay khi tập hợp quân đội, quân Tần đã bày trận hình tấn công. Chỉ cần bộ binh tấn công, kỵ binh hai cánh sẽ hóa thành những lưỡi dao sắc bén, tấn công vào hai cánh của quân địch, khiến chúng không còn sức chống cự. Nơi trung quân của quân Tần. Triệu Phong mặc chiến giáp, tay cầm Bá Vương thương, thúc ngựa đứng đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận