Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 177: Doanh Chính: Cô hai cái tôn nhi! (2)

Chương 177: Doanh Chính: Cô có hai đứa cháu trai! (2) Trong lời nói thậm chí mang theo một loại tự hào. Bất quá. Thông minh như là Úy Liễu và Vương Tiễn đều không nghe ra thâm ý trong lời Doanh Chính. “Cô sẽ ra chiếu, để Triệu Phong trực tiếp cưới công chúa nước Yến.” “Đã nước Yến muốn giở trò, vậy liền để Triệu Phong phụng bồi đến cùng.” Doanh Chính cười nhạt một tiếng. Hắn tự nhiên là mong sao để con trai mình cưới thêm mấy người, triệt để khai chi tán diệp. Bây giờ tại phủ Triệu Phong chỉ có một chính thê, còn có một công chúa Hàn Quốc, một công chúa Triệu quốc hai vị thiếp thất. Như vậy đối với Doanh Chính mà nói, tự nhiên còn chưa đủ. Công chúa của sáu nước. Doanh Chính đều muốn ban thưởng mỗi người một cái cho Triệu Phong. “Đại vương anh minh.” “Yến Vương lần này cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.” Vương Tiễn cười phụ họa nói. “Đúng rồi.” “Không biết hai đứa cháu ngoại của Thượng tướng quân có ở trong phủ không?” Doanh Chính bỗng nhiên mở miệng hỏi. Hỏi ra lời này, trong lòng Doanh Chính còn mang theo vài phần mong đợi. Trước kia lúc mới gặp, Doanh Chính đã chú ý tới, đó là tại lúc Triệu Phong tham gia tiệc cưới của Vương Bí. Lúc nhìn thấy cái nhìn kia, Doanh Chính đã cảm thấy có một loại cảm giác thân thiết vô hình. Bây giờ thì đã minh bạch tất cả. Hai đứa bé đó thế nhưng là cháu trai của hắn a! Máu mủ ruột thịt. Cháu trai của mình, thế nào cũng phải làm quen đã. Sao có thể cứ ở bên ngoài. Mặc dù không rõ vì sao Doanh Chính bỗng nhiên lại hỏi về hai đứa cháu ngoại của mình, nhưng Vương Tiễn vẫn trung thực trả lời: "Hồi Đại vương, tiểu nữ mỗi ngày đều sẽ mang hai cháu ngoại vào phủ, dù sao Triệu Phong đi Vân Trung nhậm chức rồi, tiểu nữ một mình trong phủ cũng vô cùng buồn chán." Doanh Chính gật đầu cười: "Hai tiểu gia hỏa đó, cô đã gặp mấy lần rồi, rất là thích." “Hôm nay vừa vặn buổi trưa cô muốn mở tiệc để tiễn muội muội của Triệu Phong.” “Sau khi Thượng tướng quân trở về thì vừa lúc để Vương Yên mang hai tiểu gia hỏa đó vào cung một chuyến.” Nghe đến đây. Vương Tiễn lập tức gật đầu: "Thần sau khi về liền sẽ để tiểu nữ mang hai cháu ngoại đến ngay." Đối với việc này, Vương Tiễn tự nhiên không có bất kỳ nghi ngờ nào. "Vậy là tốt rồi." "Thượng tướng quân mau trở về đi." "Để hai tiểu gia hỏa kia mau vào cung." Doanh Chính lập tức cười nói, vẻ vui mừng trên mặt không thể che giấu. Úy Liễu đứng một bên thì có chút kỳ lạ nhìn lén, trong lòng thầm nghĩ: “Đại vương ngày thường đối với trẻ con cũng không có yêu thích như vậy, hôm nay sao đối với hai cháu ngoại của Vương Tiễn lại có hứng thú lớn đến thế?” Cũng không phải Úy Liễu suy nghĩ nhiều. Thực tế là Úy Liễu hiểu rõ Doanh Chính. Bất quá. Hắn cũng không quá xoắn xuýt việc này. "Chúng thần cáo lui." Vương Tiễn và Úy Liễu khom người cúi đầu, chậm rãi rời khỏi Chương Đài cung. Đợi đến khi hai người đi khỏi. Doanh Chính cũng chậm rãi đi về tiền điện. Vừa ngồi xuống. Doanh Chính liền nhấc bút lên, lấy ra một phong chiếu thư trống, viết lên một câu. "Chuyện nước Yến cùng Triệu Phong kết thân, chuẩn." Chỉ là một câu. Chính là đồng ý việc Triệu Phong cưới công chúa nước Yến. Viết xong chiếu thư này. Doanh Chính đem chiếu thư đặt ở một bên, một lát nữa sẽ có người mang đi xử lý. “Hai đứa cháu trai của cô.” “A Phòng.” “Ngươi lo lắng sẽ liên lụy đến Phong nhi bọn chúng, nên hết sức không đến, nhưng cháu trai chúng ta lại ở Hàm Dương.” “Ta sẽ chiếu cố tốt chúng.” Nghĩ đến hai đứa cháu trai sắp vào cung, trong mắt Doanh Chính lộ ra một vẻ từ ái khác. Sau đó. Doanh Chính nhìn về phía Triệu Cao đang hầu hạ trong điện. “Đi chuẩn bị chút hoa quả, còn có đồ chơi mà trẻ con thích.” Doanh Chính chậm rãi mở miệng nói. “Hả?” Triệu Cao ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn Doanh Chính. Hiển nhiên là vô cùng không hiểu. “Hả?” Doanh Chính nhướng mày. "Nô tài lập tức đi chuẩn bị." Triệu Cao bỗng nhiên hoàn hồn, sợ hãi trả lời. Hắn vừa nãy đều tưởng mình nghe lầm, cảm nhận được ánh mắt uy nghiêm lạnh lùng của Doanh Chính, hắn làm gì dám hỏi nhiều, nhanh chóng rời đi. Vương phủ! “Cha.” “Đại vương truyền chúng ta vào cung chỉ là để dùng bữa với Dĩnh nhi thôi sao?” Vương Yên kinh ngạc hỏi. “Ý của Đại vương chính là như vậy.” “Con mang Khải nhi và Linh nhi vào cung đi thôi.” “Xe ngựa ta đã cho người chuẩn bị sẵn bên ngoài phủ rồi.” “Đây không phải chuyện xấu.” Vương Tiễn cười nói. “Ừm.” Vương Yên khẽ gật đầu. “Khải nhi, Linh nhi.” “Đi thôi.” “Tạm biệt mợ và các biểu huynh của các con.” Vương Yên gọi. “Vâng ạ.” Hai tiếng nói non nớt vang lên. “Mợ tạm biệt.” “Biểu huynh tạm biệt.” Tiếng hai đứa bé truyền ra từ nội điện. Trong đó, một phụ nữ mặc cung trang đang ngồi, bên cạnh có một bé trai đang tựa vào người. Chính là Lịch Dương công chúa, người đã thành thân cùng Vương Bí, và cả Vương Ly. Chào tạm biệt xong. Sau đó liền là một tràng tiếng bước chân lộp cộp, hai tiểu gia hỏa nhanh chóng chạy ra ngoại điện. "Khải nhi, Linh nhi." "Các con chậm thôi." Lịch Dương vô cùng từ ái nhìn hai tiểu gia hỏa, nhìn vẻ đẹp xuất chúng của nàng, còn có ánh mắt dịu dàng kia, có thể thấy được nàng cũng rất thích hai tiểu gia hỏa này. Nghĩ đến, nơi đây không phải là thế giới Triệu Phong đã biết, cũng không phải Lịch Dương Dương Hoa thủy tính kia. Lịch Dương công chúa của thế giới này rất bình thường. "Mợ tạm biệt." Hai tiểu gia hỏa đáp lời, nhưng vẫn lộp cộp chạy trước. Đến ngoại điện. “Ông ngoại, tạm biệt.” Hai tiểu gia hỏa lại rất lễ phép nói với Vương Tiễn. “Đi đi.” “Đừng có đụng đến mẹ của các con.” Vương Tiễn hiền hòa nói. "Yên nhi." “Bây giờ con mang thai đã được mấy tháng rồi.” “Nhất định phải chú ý.” Nhìn bụng đã lớn của Vương Yên, Vương Tiễn vẫn rất ân cần dặn dò. "Cha, người yên tâm đi." Vương Yên cười gật đầu. Ra đến bên ngoài phủ. Vương Yên dẫn theo hai con lên xe, xe ngựa chậm rãi tiến về hoàng cung. Mà bên cạnh xe ngựa còn có hộ vệ bảo vệ. Những hộ vệ này tự nhiên đều là ám sĩ Diêm Đình, chỉ là dùng thân phận hộ vệ để bảo vệ. Đối với sự an toàn của người nhà, Triệu Phong tự nhiên là rất coi trọng. Ngoài mười mấy hộ vệ này ra. Trong phủ còn có càng nhiều ám sĩ bảo vệ. Bên trong vương cung, Chương Đài cung! "Thần tham kiến Đại vương." Trần phu tử cúi đầu. "Dân nữ tham kiến Đại vương." Triệu Dĩnh cũng hạ thấp người cúi đầu. Doanh Chính ngẩng đầu, ánh mắt trực tiếp lướt qua Trần phu tử, rơi vào người Triệu Dĩnh, trong mắt lộ ra một loại lo lắng. "Triệu Dĩnh." “Ở Đại Y điện học như thế nào rồi?” Doanh Chính ôn hòa hỏi. "Hồi Đại vương." “Học cũng không sai biệt lắm.” “Có thể đi tìm ca ca rồi.” Triệu Dĩnh lập tức trả lời. Doanh Chính thì nhìn về phía Trần phu tử. "Hồi Đại vương." “Y đạo thiên phú của Triệu Dĩnh cô nương thật sự là xuất chúng, ở Đại Y điện nghiên cứu học lâu như vậy, đã vượt qua rất nhiều đại y.” Trần phu tử cũng cười nói ngay. “Nàng dù sao cũng là con gái của cô và A Phòng mà.” “Phong nhi có dũng khí của cô, Dĩnh nhi tự nhiên có thiên phú y đạo của mẹ nàng.” Doanh Chính trong lòng cực kỳ tự đắc nghĩ. "Triệu Dĩnh." “Con thật sự muốn vào quân đội sao?” "Đó là một nơi gian khổ." “Con thật ra có thể không đi, hoàn toàn có thể ở lại Hàm Dương.” Bất quá nghĩ đến việc Triệu Dĩnh xuất sư là sẽ rời khỏi Hàm Dương, còn muốn đi nơi quân đội gian khổ, trong lòng Doanh Chính cũng có chút lo lắng, lập tức hỏi. Rõ ràng là. Hắn không muốn con gái mình phải đi chịu khổ trong quân. Con gái của hắn Doanh Chính, Đại Tần Công chúa. Sao có thể mệt nhọc như vậy? Chỉ cần Triệu Dĩnh muốn, vô luận là cái gì, người cha này như hắn đều có thể đáp ứng. “Đại vương.” “Dân nữ từ nhỏ đã tuân theo dạy bảo của mẫu thân, biết người làm y lấy việc chữa bệnh cứu người làm đầu, mà trong quân đội có thể cứu được nhiều người hơn, dân nữ cũng muốn thực hành y đạo trong lòng.” Triệu Dĩnh hết sức nghiêm túc trả lời. Rõ ràng là. Điều này tự nhiên cũng là một loại kiên trì của nàng. Nhìn bộ dạng nghiêm túc và kiên định của Triệu Dĩnh. Dường như khiến Doanh Chính nhìn thấy Hạ Đông Nhi thời còn trẻ. "Cha." “Đời này con nhất định sẽ đi cùng ca ca.” “Y đạo của chúng ta chẳng phải là để chữa bệnh cứu người sao?” "Chúng ta giúp ca ca trở lại Hàm Dương sau này khi ca ca làm vua, để thiên hạ quy về một mối không còn chiến tranh, như vậy là có thể chết ít vô số người." “Như vậy mới thật sự là y đạo.” Hạ Đông Nhi khi còn bé đã nghiêm trang nói với phụ thân Hạ Vô Thả. Và lúc đó. Hạ Vô Thả trung niên nghe nói như vậy, cũng không khỏi kinh ngạc sửng sốt. "Để thiên hạ không còn chiến loạn, có thể chết ít vô số người?" Cũng chính vì câu nói đó. Mà khiến cho người nổi danh thiên hạ đệ nhất y Hạ Vô Thả đi theo Doanh Chính cùng về Tần quốc, trở thành đệ nhất đại y của Tần quốc. Là người nuôi dưỡng vô số y sư cho Tần quốc, để Tần quốc có thêm vô số quân y. “Nha đầu này ngược lại cũng có mấy phần phong thái của mẹ nàng rồi.” “Đã nhận định chuyện gì là nhất quyết cứng nhắc.” Doanh Chính trong lòng cũng không khỏi thở dài. Hắn tự nhiên biết được là không thể nào giữ Triệu Dĩnh ở lại Hàm Dương được. “Thôi thôi.” “Tùy con vậy.” “Chỉ là.” “Con muốn đến Vân Trung, cô sẽ để cấm vệ quân tự mình hộ tống con đi.” Doanh Chính có chút bất đắc dĩ nói. Nghe xong những lời này. Lại nhìn bộ dạng ông già bất đắc dĩ của Doanh Chính. Triệu Dĩnh thì lại cổ quái nhìn. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận