Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 132: Diêm Đình xuất thủ! Triệu Phong phi thường hài lòng (2)

Chương 132: Diêm Đình ra tay! Triệu Phong vô cùng hài lòng (2) "Nếu như thiên hạ biết rõ, Đại vương sẽ bị thiên hạ phỉ nhổ."
Triệu đô úy lắc đầu: "Hôm nay, các ngươi sau khi c·hết."
"Thiên hạ đều sẽ biết rõ là quân Tần đã phục s·á·t các ngươi, Đại vương sẽ lợi dụng danh vọng của các ngươi trong quân đội để kích t·h·í·c·h quân dân kháng Tần, con dân Đại Triệu sẽ cùng chung mối thù."
Nghe vậy!
Lý Mục cười cười: "Đại vương quả thực rất giỏi tính toán a, trừ bỏ chúng ta, thu lại binh quyền ở biên giới."
"Tốt, Thượng tướng quân lên đường đi." Triệu đô úy cũng không muốn nói thêm gì nữa, mà nhìn Lý Mục với ánh mắt lạnh lùng.
Có lẽ đối với Lý Mục có kính trọng, nhưng cấp trên muốn Lý Mục c·hết, hắn làm thủ hạ tự nhiên tuân theo.
"Bản tướng sẽ không t·ự v·ẫ·n."
"Muốn lấy m·ạ·n·g của bản tướng, cứ tới đi."
Lý Mục cười lạnh một tiếng, rút thanh k·i·ế·m bên hông ra.
Tư Mã Thượng cũng vậy, lạnh lùng nhìn.
Là chiến tướng, bọn họ tự nhiên cũng muốn c·h·é·m g·iế·t mà c·hết.
Triệu đô úy không do dự, vung tay lên.
Quân Triệu chung quanh lập tức xông lên s·á·t phạt, hướng về phía Lý Mục và Tư Mã Thượng.
Tựa hồ.
Đây cũng là sự tôn trọng cuối cùng cho hai người Lý Mục.
Nhưng vào lúc này.
Vút vút vút.
Một trận mưa tên từ phía quân Triệu bắn ra.
Rất nhiều quân Triệu phía sau lưng trong nháy mắt bị tên loạn bắn t·r·ú·ng.
Ngay sau đó.
Mấy trăm người áo đen từ ba phía xông đến chỗ quân Triệu, cho dù số lượng của bọn họ ít hơn rất nhiều so với quân Triệu, nhưng bọn họ không hề sợ hãi.
"Thượng tướng quân, có người đến cứu chúng ta."
Tư Mã Thượng thấy vậy, trên mặt lộ ra một vẻ vui mừng.
Nhưng Lý Mục lại chau mày, vào thời điểm này, còn có ai đến cứu bọn họ?
Tướng lĩnh biên quân?
Điều đó hoàn toàn không có khả năng. Chính Lý Mục còn không biết rõ Triệu Vương muốn g·iết bọn họ, tướng lĩnh ở biên giới càng không biết, hơn nữa bây giờ binh quyền không nằm trong tay ông, mà ở trong tay Nhan Tụ.
"Ai dám đến cứu bọn họ?"
Triệu đô úy chấn kinh không hiểu.
Lần này phục s·á·t Lý Mục là tuyệt m·ậ·t, căn bản không có ai biết, mà mấy trăm người áo đen này hiển nhiên không phải là người bình thường, dường như đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Bọn họ vừa xông lên, vừa bắn tên, khi đến gần, liền thay tên đồng loạt bắn, khiến cho quân Triệu liên tục hứng chịu t·h·ư·ơ·ng vong.
"G·iế·t!"
Một người cầm đầu nhóm áo đen hét lớn một tiếng.
Ánh mắt tập trung vào Triệu đô úy kia.
Trong tích tắc, thanh k·i·ế·m rút khỏi vỏ, tốc độ thân hình cực nhanh, vung một k·i·ế·m, quân Triệu trước mặt trong nháy mắt bị c·ắ·t cổ.
Những người áo đen khác tuy không có tốc độ siêu phàm như hắn, nhưng tốc độ vẫn nhanh hơn người thường mấy phần, chỉ thấy bọn họ nhanh chóng phân tán, không cho quân Triệu cơ hội bắn tên, nhanh chóng t·ấ·n c·ô·n·g, hễ cứ gặp quân Triệu là một k·i·ế·m chém cổ.
Tựa hồ.
Bọn họ là thứ vũ khí chuyên d·ụ·n·g để g·i·ế·t người.
Sự xuất hiện của bọn họ là để g·i·ế·t người.
Bởi vì các chiêu thức của họ đều chỉ để g·i·ế·t, chiêu nào cũng nhắm vào điểm y·ế·u h·ạ·i.
Trong nháy mắt.
Đội hình quân Triệu liền bị xé toạc một lỗ hổng.
"Các ngươi rốt cuộc là ai?"
Nhìn những người áo đen này, Triệu đô úy phẫn nộ quát.
Mà người áo đen cầm đầu đã xông đến trước mặt Triệu đô úy.
Hoàn toàn không có bất cứ giải t·h·í·c·h nào, không nói một lời, một k·i·ế·m đ·â·m ra, trực tiếp đ·â·m xuyên cổ họng Triệu đô úy, trong nháy mắt lấy m·ạ·n·g hắn.
Quân Triệu xung quanh khi thấy Đô úy của mình c·h·ết.
Lập tức hoảng sợ, nhiều người tản ra bỏ chạy.
Mà đang khi nhìn về phía Lý Mục và Tư Mã Thượng.
Người áo đen vung tay lên.
Mấy người áo đen trực tiếp xông về phía hai người.
"Những người này đều là tinh nhuệ."
"Lại còn chuyên về g·i·ế·t người." Lý Mục kinh hãi nhìn.
Một khắc sau.
Khi mấy người áo đen xông đến.
Lý Mục định mở miệng hỏi thăm.
Nhưng người áo đen không cho họ cơ hội nói, dùng tốc độ quỷ dị lao tới trước mặt Lý Mục và Tư Mã Thượng, hai người áo đen trực tiếp vung một đòn tay.
Hai người trực tiếp bị đ·á·n·h ngất.
Sau đó người áo đen trực tiếp vác hai người lên vai.
"Rút lui!"
Người áo đen cầm đầu quát lạnh một tiếng, không hề ham chiến, trực tiếp mang Lý Mục hai tướng rời đi.
Những người áo đen này đến rất bất ngờ, mà đi cũng rất nhanh.
Mà trên chiến trường hoàn toàn không có bất kỳ thi thể người áo đen nào, g·iế·t mấy trăm quân Triệu, mà bọn họ không có ai t·h·ư·ơ·ng vong mà rút lui.
Đội quân áo đen này lộ ra vô cùng quỷ dị và mạnh mẽ.
"Giờ... giờ làm sao bây giờ?"
"Đô úy đều c·h·ế·t rồi."
"Chúng ta phải làm sao?" Một quân hầu giọng có chút r·u·n r·ẩ·y nói.
"Những người này là người hay quỷ vậy?"
"Sao ta cảm giác bọn họ giống quỷ vậy? Đáng sợ quá." Một quân hầu khác mở miệng nói.
"Quả thật là như quỷ quái, mặt nạ của bọn họ giống như Ác Quỷ."
"Nhìn thật đáng sợ."
"Bọn họ rốt cuộc là ai vậy?" Quân hầu lúc trước run giọng nói.
"Không biết rõ, vẫn là báo cáo lại thôi."
"Những người áo đen này căn bản không biết là ai." Một quân hầu phía sau nói.
Theo những người áo đen quỷ dị rút đi.
Quân Triệu còn lại tại chỗ hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên đều bị dọa sợ.
Đối với bọn họ, một khắc vừa rồi tựa như bước vào quỷ môn quan, họ cảm thấy mình còn s·ố·n·g sót là may mắn lắm rồi.
Dù sao bọn họ cũng không phải tinh nhuệ của Triệu quốc, chỉ là quân địa phương.
Sở dĩ có thể giải quyết thân vệ của Lý Mục, hoàn toàn là dựa vào ưu thế số lượng và đánh lén.
Nếu như dùng binh lực ngang nhau chính diện đối đầu, những quân địa phương này của họ chắc chắn không phải đối thủ của thân vệ Lý Mục.
Hàm Đan thành hạ!
Đại quân của Triệu Phong đi đầu xây dựng cơ sở tạm thời.
Ban đầu Triệu Phong có mười vạn đại quân, nhưng sau trận chiến Vũ An thành, vẫn còn lại chín vạn, một vạn còn lại không phải là toàn bộ c·h·ế·t, mà chỉ có ba, bốn ngàn người tử trận, số còn lại thì đang ở trong doanh trại thương binh chữa trị.
Sở dĩ có thể có chiến lực như vậy, tất cả là do Triệu Phong có ấn quan vận khí gia trì, cho dù là tân binh cũng có sức chiến đấu tăng gấp đôi, điều này thể hiện rõ ràng về mặt chiến lực của toàn quân.
Khí thế tăng gấp đôi, chiến lực tăng gấp đôi.
Nhìn khắp thiên hạ có ai có năng lực như vậy?
Chỉ có Triệu Phong!
"Chủ thượng, mới nhận được tin tức."
"Anh Bố bọn họ đã thành công."
Trương Minh đi tới trước mặt Triệu Phong, cung kính bẩm báo nói.
"Nói rõ chi tiết đi."
Nghe xong là Anh Bố, Triệu Phong lập tức nghiêm túc hỏi.
"Đúng như chủ thượng dự đoán."
"Triệu quốc có người muốn Lý Mục c·h·ế·t."
"Điều động ba ngàn quân tinh nhuệ đi phục kích Lý Mục."
"Một trận chiến, năm trăm thân vệ của Lý Mục toàn bộ t·ử t·r·ận, Lý Mục cùng phó tướng của ông thì bị thương được Diêm Đình chúng ta cứu." Trương Minh cung kính t·r·ả lời.
"Chiến quả như thế nào?"
"Thương vong như thế nào?" Triệu Phong hỏi.
Đây là lần đầu Diêm Đình làm nhiệm vụ, lại còn xuất động tới năm trăm người, Triệu Phong tự nhiên rất mong đợi chiến quả.
"Có lẽ chủ thượng không nghĩ tới Diêm Đình ám sĩ lại mạnh đến thế."
"Trận chiến này."
"Năm trăm Diêm Đình đã đ·á·n·h g·iế·t hơn sáu trăm quân Triệu."
"Mà ám sĩ Diêm Đình của ta không một ai bỏ mình, toàn bộ rút về." Trương Minh kích động bẩm báo nói.
Nghe vậy.
Trên mặt Triệu Phong cũng lộ ra một nụ cười: "Xem ra, Diêm Đình được huấn luyện rất thành quả."
"Không tệ."
"Toàn thân trở ra, không một ai bỏ mạng."
Triệu Phong rất hài lòng với chiến quả này.
"Dù sao Diêm Đình ám sĩ nhận được vô số tài nguyên bồi dưỡng của chủ thượng, lại được Luyện Cốt tán rèn luyện, hơn nữa còn được ban võ đạo công p·h·á·p."
"Nếu như họ trong cuộc tập kích này vẫn c·h·ế·t quá nhiều, vậy sẽ quá phụ sự kỳ vọng của chủ thượng." Trương Minh cười nói.
"Lý Mục và Tư Mã Thượng đã được sắp xếp ổn thỏa chưa?" Triệu Phong hỏi.
"Bây giờ đã sắp xếp ở trong khu giam giữ tạm thời."
"Chờ khi nào chủ thượng rảnh mới xử trí." Trương Minh cung kính t·r·ả lời.
"Ăn ngon uống sướng mà nuôi dưỡng."
"Chờ sau khi diệt Triệu, ta tự nhiên sẽ gặp bọn họ." Triệu Phong cười nói.
"Thuộc hạ hiểu rõ." Trương Minh nhẹ gật đầu.
"Lý Mục, Tư Mã Thượng."
"Vốn chỉ muốn một Lý Mục, không ngờ còn thêm một Tư Mã Thượng, ngược lại là một niềm vui ngoài ý muốn."
"Qua chuyện lần này, chắc hẳn bọn họ đã tuyệt vọng với Triệu quốc rồi, bọn họ sẽ là người của ta."
"Về sau cuối thời Tần, con đường xưng bá vương nghiệp."
"Sao có thể không có ai phò tá mình chứ."
"Vốn Lý Mục phải c·h·ế·t dưới tay Quách Khai giờ lại thành người của mình, tương lai còn có thể phát huy tài năng vào cuối thời Tần, nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi." Triệu Phong trong lòng vui sướng cười thầm.
Biết rõ lịch sử, tự nhiên phải lợi dụng lịch sử.
Đối với Triệu Phong.
Lý Mục là một trong Chiến quốc tứ đại danh tướng, trong lịch sử lại c·h·ế·t trong tay một tên g·i·a·n thần thật sự rất đáng tiếc.
Cho nên Triệu Phong sau khi biết chuyện này liền phái người tới đại địa để ý, đồng thời hạ lệnh, chỉ cần Lý Mục nhận được lệnh rời khỏi đại địa thì liền bám theo một đoạn, bất kể có ai đối phó ông hay không, nhất định phải đưa Lý Mục đến chỗ mình.
Đương nhiên.
Nếu có người động đến Lý Mục thì càng tốt, như vậy có thể làm cho Lý Mục hết hi vọng với Triệu quốc.
Ngày sau Triệu Phong cũng sẽ dễ dàng thu phục hơn.
"Đáng tiếc Liêm Pha già rồi, lại quá trung thành."
"Bằng không cũng có thể biến ông thành người của mình."
Đối với tứ đại danh tướng thời Chiến Quốc, Triệu Phong vẫn có mấy phần tiếc nuối.
Bạch Khởi đã c·h·ế·t, không có khả năng s·ố·n·g lại.
Liêm Pha đã già.
Còn Vương Tiễn thì lại trung thành với Tần quốc, đương nhiên đợi đến cuối thời Tần, Vương Tiễn cũng đã c·h·ế·t già rồi.
Cho nên chỉ có một mình Lý Mục giờ phút này đang ở độ tuổi tráng niên, chỉ cần sống sót, sau này Tần vị cũng có thể rực rỡ hào quang. Cho nên Triệu Phong để mắt tới hắn. Về phần Lý Mục có thể hay không đầu nhập vào mình? Triệu Phong có biện pháp, nếu như cuối cùng vẫn không nguyện ý, vậy liền g·iết. Dù sao nhân tài thời Tần mạt tương lai cũng không ít, Triệu Phong cũng có thể từng bước một thu phục. Chỉ có điều. Triệu Phong từ khi tự mình tiêu diệt Hàn, trong tay đã nhuốm không ít máu của vương công quý tộc nước khác, về sau sợ là không dễ dàng thu phục năng thần như vậy. Cũng tỷ như Trương Lương. Cha của hắn đều bị chính mình ch·é·m. Trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây, nếu không Trương Lương tuyệt đối sẽ không để mình sai khiến. Bất quá. Triệu Phong tự nhiên là không quan tâm. Từ bây giờ đã bắt đầu tích lũy cho tương lai, chờ đến thời điểm đó, Triệu Phong và Diêm Đình đều sẽ trở thành quái vật khổng lồ. Tần mạt! Triệu Phong tràn đầy chờ mong! Lúc này! "Báo." "Khởi bẩm chủ thượng." "Thượng tướng quân tới." "Bây giờ đã cắm trại, mời chủ thượng qua đó một chuyến." Một thân vệ đi tới, cung kính bẩm báo nói. "Thượng tướng quân bọn hắn rốt cuộc đã đến." Trương Minh cười nói, trong giọng nói cũng mang theo một loại đắc ý. Dù sao. Triệu Phong thế nhưng là trước thời hạn bọn họ hơn mười ngày đi tới Hàm Đan. Đây chính là một hành động vĩ đại lớn lao a! . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận