Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 105: Vương chiếu lâm Sa thôn! Triệu thị nhớ tới năm đó hình tượng! (2)

Chương 105: Vương chiếu lâm Sa thôn! Triệu thị nhớ lại hình ảnh năm xưa! (2) Rõ ràng, đối với hạng người này, Triệu gia cũng chẳng mấy để ý đến. Việc Triệu thị quyết định cho dân làng thuê lại ruộng tốt với giá rẻ để canh tác đã là một hình thức quan tâm đến dân làng rồi. Nói trở lại. Nghe thấy tiếng động. Mẹ con Triệu thị ngơ ngác bước ra từ trong phủ. Nhìn xem. Ngoài mấy trăm quận binh, còn có hơn trăm gia nhân, cả nam lẫn nữ. Mà đi ở phía trước là quận trưởng Sa Khâu, Nghiêm Binh. "Bái kiến Nghiêm quận trưởng." Hai mẹ con Triệu thị vội vàng bước lên, hành lễ kiểu phụ nữ nghênh đón. Còn Nghiêm Binh thì nhanh chân bước tới, nhẹ nhàng đỡ tay. "Triệu phu nhân không cần đa lễ." Nghiêm Binh nói ngay, nụ cười ấm áp nở trên môi. "Không biết Nghiêm quận trưởng đến đây có chuyện gì?" "Chẳng lẽ con ta lại xảy ra chuyện gì sao?" Triệu thị lo lắng hỏi. Bà biết rõ quận trưởng không có việc gì thì sẽ chẳng đến đây. Mà việc quận trưởng lại đích thân đến, chắc là con trai mình lại gặp chuyện chẳng lành. Triệu Dĩnh bên cạnh cũng đầy vẻ lo lắng nhìn theo. "Triệu phu nhân quá lo nghĩ." "Triệu tướng quân trong quân đội đều khỏe mạnh, nay đang vâng lệnh trấn thủ Vị thành, có thể nói là rất được Đại vương tín nhiệm, lần này ta đến đây là để chúc mừng Triệu phu nhân, Triệu tướng quân lại lập công lớn cho Đại Tần, lần này đặc biệt dẫn theo sứ giả của Vương đến để tuyên đọc vương chiếu." Nghiêm Binh vừa cười vừa nói. Nghe vậy. Bên cạnh Nghiêm Binh, một vị bách tướng cấm vệ tiến lên, tay còn nâng một đạo vương chiếu. "Lập công?" Hai mẹ con Triệu thị nhìn nhau, lộ vẻ kinh ngạc. "Tần Vương chiếu!" vị bách tướng cấm vệ cầm vương chiếu trong tay, lớn tiếng nói. Ngay tức khắc. Tất cả những người không có tước vị xung quanh đều quỳ xuống: "Cung nghênh vương chiếu." "Phó tướng Đại Tần, Triệu Phong, ở Vị Thủy đã giữ lại được tặc nhân, cứu Thái Hậu khỏi bị tặc nhân bắt cóc, lập công lớn vì nước, ban thưởng cho Triệu Phong tước vị tăng lên một cấp, là thứ trưởng, thưởng thêm năm trăm mẫu ruộng tốt, thưởng ngàn vàng, thưởng vạn tiền, thưởng trăm ngọc khí, thưởng trăm nô bộc, thưởng mười viên linh đan." "Vì Triệu tướng quân đang trấn thủ bên ngoài, cho nên mọi thứ ban thưởng đều được ban cho tại quê hương của ngài." Vị bách tướng cấm vệ lớn tiếng tuyên đọc. Đến giờ phút này. Mọi người đều hiểu Triệu Phong lại lập đại công lớn đến cỡ nào. "Trời ạ!" "Tiểu tử nhà họ Triệu giỏi thật, vậy mà lại cứu được Thái Hậu, đây chính là mẫu thân của Đại vương hiện tại đấy." "Nhà họ Triệu đúng là nhân kiệt, Triệu Phong vốn đã là phó tướng rồi, bây giờ lại còn cứu cả mẫu thân của Đại vương, Thái Hậu của Đại Tần, tương lai tiền đồ vô lượng." "Thật đáng gờm." "Mới có bao lâu thôi, Triệu Phong lại lập thêm chiến công." "Vận may này cũng tốt quá đi..." Những thôn dân vây xem không khỏi xôn xao bàn tán, chuyện ngày đó đối với cả triều đình mà nói đều là một sự kiện kinh động, huống hồ là những thôn dân này. "Vậy mà lại cứu được Thái Hậu!" "Về sau chắc chắn sẽ càng được Đại vương coi trọng, tiền đồ vô cùng vô tận." "Xem ra sau này vẫn nên lui tới Triệu phủ nhiều hơn, quan tâm một chút." Nghiêm Binh nghe nội dung vương chiếu, trong lòng thầm nghĩ. Vương sứ đến, ghé qua Sa Khâu, tước vị tăng lên lại còn ban thưởng năm trăm mẫu ruộng, Nghiêm Binh tự nhiên là đi theo Vương sứ đến đây, đối với việc Triệu Phong lập công lần này, ông ta hoàn toàn không hay biết. Đến khi nghe được, vị trí của Triệu Phong trong lòng ông càng thêm nặng ký. Hiện giờ ông đang là quận trưởng Sa Khâu, chỉ cần kết giao tốt, biết đâu về sau Triệu Phong lại lên đến Cửu Khanh, hay Thượng tướng quân. "Ca cứu Thái Hậu sao?" Triệu Dĩnh có chút ngơ ngác nhìn Triệu thị. "Thái Hậu..." Triệu thị thì thào niệm một câu. Trong ý nghĩ, một hình ảnh hiện lên trong đầu. Một đám người áo đen điên cuồng truy đuổi. Kẻ dẫn đầu xé khăn che mặt. Trên mặt lộ vẻ sát khí: "Thần, Phiền Vu Kỳ phụng chiếu của Thái Hậu, đến đặc biệt để mời Đông Nhi cô nương chịu chết, xin Đông Nhi cô nương đừng trách." "Triệu Cơ." Triệu thị lẩm bẩm, trong mắt ẩn chứa một loại phức tạp. Từng tại một khoảnh khắc nào đó, các nàng căn bản không đến mức ấy, nhưng cuối cùng vì quyền thế, vì vào Hàm Dương mà đã thay đổi. "Triệu phu nhân." "Vương sứ vẫn đang chờ ở đằng sau để ngươi lĩnh chiếu đấy." Nhìn Triệu thị đang thất thần, Nghiêm Binh liền cười nhắc nhở. Nghĩ lại. Ông ta cho rằng Triệu thị vì con trai mình lại lập đại công nên vui mừng đến ngẩn người. Nghe tiếng. Triệu thị hoàn hồn, lập tức bước đến trước mặt bách tướng cấm vệ, hai tay nâng vương chiếu, lớn tiếng nói: "Dân nữ lĩnh chiếu." "Người đâu, mang toàn bộ vật phẩm mà Đại vương ban thưởng cho Triệu tướng quân đến đây." Vị bách tướng cấm vệ lớn tiếng nói. Cấm vệ liền khiêng đến từng hòm rương. Bên trong có vàng có tiền, còn có ngọc khí. Đương nhiên. Mấu chốt nhất vẫn là một trăm gia nhân. Khi những gia nhân này tiến lên, toàn bộ đều quỳ xuống trước mặt Triệu thị. "Triệu phu nhân." "Một trăm gia nhân này là Đại vương ban thưởng, đều là nô lệ, sinh sát quyền đều do phu nhân định đoạt, bọn họ đều giao cho phu nhân xử trí." Vị bách tướng cấm vệ cung kính nói. "Làm phiền rồi." Triệu thị gật đầu đáp ngay. "Vương chiếu đã truyền đạt xong, Triệu phu nhân, ta xin cáo lui." Bách tướng cấm vệ chắp tay với Triệu thị, sau đó quay người dẫn theo cấm vệ rời đi. "Cung tiễn Vương sứ." Triệu thị lập tức nói. Đợi khi đám cấm vệ rời đi hoàn toàn. Nghiêm Binh bước lên ngay, vung tay lên: "Đem sổ sách ruộng đồng mang lên." Ngay lập tức. Lại có một cái rương lớn được mang tới, bên trong là các khế ước thẻ tre, nhưng lúc này tất cả đều thuộc về Triệu gia. "Triệu phu nhân." "Đây là khế ước năm trăm mẫu ruộng, người hãy cất giữ cẩn thận." Nghiêm Binh cười nói. "Làm phiền quận trưởng đại nhân đích thân đưa tới." Triệu thị mỉm cười, lên tiếng cảm tạ. "Triệu phu nhân khách khí." "Triệu tướng quân là trụ cột nước nhà của Đại Tần ta, trước đây đã lập công lớn trong việc diệt Hàn, bây giờ lại còn cứu Thái Hậu, có thể làm quan chúc mừng cho quê hương của Triệu tướng quân, đây là vinh dự của Nghiêm mỗ." Nghiêm Binh cười nói ngay, trong giọng điệu thậm chí còn có ý nịnh nọt. Triệu thị tự nhiên cũng khách sáo đôi phần. Với những chuyện trong quan trường, Triệu thị cũng đã từng rất hiểu rõ, khi ngươi có thế lực thì người người sẽ xu nịnh ngươi, còn nếu ngươi thất thế thì bọn chúng sẽ hận không thể đến giẫm đạp ngươi mấy cái. Cho nên việc Nghiêm Binh nịnh nọt Triệu thị cũng chẳng hề nghiêm túc. "Triệu phu nhân." "Không biết người ở trong thôn này có quen không?" Nghiêm Binh quét mắt một lượt những thôn dân đang vây xem xung quanh, rồi hỏi. "Dân nữ sống nhiều năm như vậy đều ở trong thôn, tự nhiên là quen rồi, không biết quận trưởng đại nhân có ý gì?" Triệu thị cười đáp. "Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ." "Bây giờ thân phận của Triệu phu nhân đã khác xưa, lòng người khó đoán, mọi chuyện đều không thể nói trước." "Nghiêm mỗ ở quận thành cũng có mấy tòa phủ đệ, hôm nay sẽ tặng cho Triệu phu nhân một tòa, sau này nếu trong thôn có điều không thuận, không vừa ý, có thể trực tiếp đến quận thành ở." "Tòa phủ đệ kia rất lớn, đủ để dung nạp mấy trăm gia nhân." Nghiêm Binh cười cười, từ trong tay một thuộc hạ lấy ra một thẻ tre, không nói lời nào đưa cho Triệu thị: "Đây là khế ước của phủ đệ đó, mời phu nhân nhận lấy." "Quận trưởng đại nhân, việc này dân nữ không dám nhận." Triệu thị thấy vậy, liền từ chối. Nhưng Nghiêm Binh thấy thế, trực tiếp đặt thẻ tre ngay trước cửa Triệu phủ, không cho Triệu thị cơ hội cự tuyệt. "Triệu phu nhân." "Cái này xem như là chút lễ mọn Nghiêm mỗ tặng cho Triệu tướng quân." Nghiêm Binh cười nói, sau đó lại nói: "Được rồi, Nghiêm mỗ còn có chính sự phải xử lý, xin cáo từ trước." Nói rồi. Nghiêm Binh lập tức quay người rời đi, hoàn toàn không cho Triệu thị cơ hội trả lại khế đất. "Nương." "Sao ca của con sau khi nhập ngũ lại dễ dàng lập công đến vậy?" "Trước kia thì phá Hàn bắt sống Hàn Vương, lần này lại còn cứu cả Thái Hậu?" Triệu Dĩnh ngơ ngác nhìn Triệu thị. Từ sau khi ca ca của mình nhập ngũ, sao cô cảm thấy anh ấy như biến thành người khác vậy. "Có lẽ, đây chính là số m·ệ·n·h đi!" Triệu thị thở dài, ánh mắt mang một chút bất đắc dĩ. Triệu Dĩnh nhìn dáng vẻ của mẹ, rất không hiểu. Tại sao ca ca của mình lập công lớn như vậy, bây giờ đã thành tướng quân rồi, mà mẹ lại có vẻ không vui? Vị thành! Đối với tình hình ở nhà, Triệu Phong hoàn toàn không hay biết. Giờ phút này. Nhìn Đồ Tuy đang đứng trước mặt mình, Triệu Phong có chút khó hiểu. "Mạt tướng xin theo vương m·ệ·n·h, điều nhập dưới trướng Triệu tướng quân, xin Triệu tướng quân chấp nhận." Đồ Tuy cúi đầu, kích động nói. "Ngươi điều nhập dưới trướng của ta?" Triệu Phong khó hiểu liếc nhìn Đồ Tuy một cái: "Ngươi vốn là thống lĩnh quân cấm vệ, chức vị không thấp, ngươi lại muốn đến dưới trướng của ta? Đây là Đại vương hạ chiếu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận