Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 151: Về Hàm Dương con đường! Việc ngày xưa! (1)

Chương 151: Về Hàm Dương trên đường! Chuyện ngày xưa! (1) Hàm Cốc quan dưới!
"Người đến là ai?"
"Có giấy thông hành không?"
Trên lầu quan, một tên quân hầu hỏi vọng xuống.
"Đi thôi." Triệu Phong nói với Trương Minh bên cạnh.
"Vâng." Trương Minh lập tức thúc ngựa nhích tới.
Hướng về Hàm Cốc quan mau chóng đuổi theo.
Tới dưới thành.
Trương Minh giơ cao quan ấn chủ tướng: "Lam Điền đại doanh, chủ doanh thứ tư, chủ tướng Triệu Phong, đã hoàn thành quân vụ, phụng mệnh vương về Hàm Dương phục mệnh."
Sau đó.
Một cái rổ treo từ dưới cổng thành hạ xuống.
"Xin hãy bỏ quan ấn vào trong." Quân hầu trên cổng thành nói ngay.
Trương Minh đặt quan ấn vào trong đó.
Theo rổ treo lên cao.
Quân hầu cũng cầm quan ấn lên xem xét, hai chữ chủ tướng, một cái hiểu rõ.
Hơn nữa, quan ấn này chính là Đại Tần đặc chế, rất khó làm giả.
"Quả nhiên là Triệu tướng quân." Quân hầu một mặt kính sợ nhìn xuống dưới thành.
Danh tiếng của Triệu Phong vang vọng khắp thiên hạ. Là chủ tướng trẻ tuổi nhất Đại Tần, trong thiên hạ có ai mà không biết?
"Quân hầu, có phải lập tức mở cổng thành không?" Một duệ sĩ bên cạnh cung kính hỏi.
"Đi bẩm báo Lý Tín tướng quân."
"Nói tướng quân Triệu Phong về Hàm Dương phục mệnh tới, tướng quân Triệu Phong là nhân kiệt như vậy, chắc hẳn Lý tướng quân cũng muốn gặp một lần." Quân hầu nói ngay.
"Vâng." Duệ sĩ lập tức đi làm.
"Mở cổng thành." Quân hầu lập tức hạ lệnh.
Chỉ thấy cổng hùng quan nghìn năm này chậm rãi mở ra.
"Đi." Triệu Phong hô một tiếng, thúc ngựa từ từ hướng về Hàm Cốc quan mà đi.
Sáu trăm thân vệ bên cạnh, còn có Ngụy Toàn đi theo.
"Ngụy đại ca."
"Ta nhớ gia hương ngươi chính là quận Hàm Cốc nhỉ?" Triệu Phong quay đầu, cười với Ngụy Toàn.
"Ừm." Trên mặt Ngụy Toàn muôn vàn suy tư.
"Vừa vặn lần này tiện đường, ta cũng đi xem tẩu tử và các con ngươi." Triệu Phong mỉm cười.
"Tướng quân." Ngụy Toàn cảm động nhìn Triệu Phong.
Trên đường về, Triệu Phong không cho phép ai đi theo, chỉ cho Ngụy Toàn đi cùng, đồng thời cho Ngụy Toàn một tháng nghỉ phép. Khoảng thời gian này tự nhiên là để Triệu Phong giải quyết việc riêng.
Tuy rằng đã gần bốn năm.
Nhưng những tâm sự trước đây Ngụy Toàn từng nói, Triệu Phong vẫn luôn ghi nhớ.
Đối với lão đại ca luôn chăm sóc mình từ khi vào quân ngũ, Triệu Phong luôn cảm kích, dù hiện tại hắn đã ở dưới trướng mình, nhưng trong lòng Triệu Phong hắn vẫn là Ngụy đại ca chiếu cố mình trong quân hậu cần.
"Ngụy đại ca."
"Trước đây ngươi nói với ta, sống ở đời này không có quyền thế thì không được, luật Tần nghiêm minh lại không làm theo quyền quý."
"Mà bây giờ, ta đã thành quyền quý."
"Ngươi cũng là tướng quân Đại Tần của ta."
"Đã có quyền có thế, những ân oán và thù hận ngày xưa cũng nên báo." Triệu Phong cười nhạt một tiếng.
Nghe vậy.
Trong mắt Ngụy Toàn ánh lên cảm động nồng đậm, khóe mắt cũng đỏ hoe.
"Được rồi, một đại nam nhân cũng không cần ra vẻ như thế, người khác thấy lại cười cho." Triệu Phong trêu một tiếng, rồi thu mắt về, thúc ngựa hướng về Hàm Cốc quan mà đi.
Nhìn theo bóng lưng Triệu Phong.
Trong lòng Ngụy Toàn vô cùng cảm kích: "Cái mạng này của ta từ khi trước đây ngươi đã cứu, về sau sẽ thuộc về ngươi, ta Ngụy Toàn thề trọn đời trung thành với ngươi, nếu trái lời thề này, trời tru đất diệt."
Vào bên trong Hàm Cốc quan.
Quân hầu vừa ở trên cổng thành cũng đã xuống tới, bên trong quan cũng có rất nhiều duệ sĩ.
Khi thấy Triệu Phong.
"Tham kiến Triệu tướng quân." đông đảo duệ sĩ đồng loạt khom mình hành lễ với Triệu Phong.
Những duệ sĩ này không phải là quân của Lam Điền đại doanh, mà là duệ sĩ trấn thủ Hàm Cốc quan thuộc Hàm Cốc đại doanh.
Tuy nói chưa từng cùng Triệu Phong tham chiến, nhưng danh tiếng Triệu Phong tự nhiên là như sấm bên tai.
"Chư vị trấn thủ Hàm Cốc quan, vất vả rồi." Triệu Phong mỉm cười, nói với đám duệ sĩ.
"So với Triệu tướng quân là người mở rộng lãnh thổ biên cương Đại Tần, diệt trừ cường địch."
"Mạt tướng các loại trấn thủ Hàm Cốc thì là chuyện nhẹ nhàng."
"Lần này diệt Triệu, chiến công Triệu tướng quân quả thật trác tuyệt, khiến tất cả tướng sĩ kính nể." Quân hầu một mặt kính nể nói.
"Duệ sĩ Đại Tần chúng ta ai ai cũng như hổ như sói, nếu như là Hàm Cốc đại doanh xuất chiến, chiến quả tự nhiên cũng tương tự." Triệu Phong vừa cười vừa nói.
"Câu này Triệu tướng quân nói không sai."
"Nếu là Hàm Cốc đại doanh ta xuất chiến, tất không thua kém gì Lam Điền đại doanh." Lúc này!
Bỗng một giọng nói thô cuồng từ phía sau vọng đến.
Chỉ thấy một chiến tướng dưới sự chen chúc của thân vệ, bước nhanh như sao xẹt hướng Triệu Phong đi tới.
"Tham kiến Lý tướng quân." Đám duệ sĩ chung quanh đồng loạt xoay người, hành lễ với người vừa đến.
Ánh mắt Triệu Phong nhìn qua, đám thân vệ bên cạnh cũng như thế.
"Nghe danh Triệu tướng quân đã lâu, nay thấy một lần, quả thật trẻ tuổi như lời đồn." Chủ tướng kia nhanh chân tiến vào, ánh mắt không chút kiêng kỵ nào đảo qua Triệu Phong.
"Vị này chính là Lý Tín tướng quân nhỉ." Triệu Phong cười nhạt.
"Không ngờ Triệu tướng quân lại biết ta?" Lý Tín cười lớn.
"Các tướng lĩnh Đại Tần đều có danh sách, mà trấn thủ Hàm Cốc chính là Lý Tín tướng quân, cái này ta vẫn là biết." Triệu Phong đáp lời.
"Triệu tướng quân lần này là muốn đến Hàm Dương phục mệnh?" Lý Tín hỏi.
"Quân vụ đã xong, phụng mệnh vương tiến về Hàm Dương phục mệnh." Triệu Phong không giấu giếm gì.
"Vào kinh yết kiến vương."
"Triệu tướng quân quả nhiên là tiện lợi hơn ta rồi." Lý Tín có chút cảm khái nói.
"Ngày khác Lý tướng quân lập công cho nước cũng tương tự được vậy." Triệu Phong đáp lại.
Lý Tín cười cười, gật đầu nói: "Nhận lời chúc lành của Triệu tướng quân."
"Nghe nói khả năng thống binh của Triệu tướng quân khác thường, chỗ quân đi qua, không thành nào cản nổi, bản thân dũng mãnh càng là đứng đầu."
"Nhìn khắp thiên hạ, giờ đây chư quốc ai chẳng biết danh của Triệu tướng quân."
"Nhìn khắp Đại Tần, trăm vạn duệ sĩ ai chẳng lấy Triệu tướng quân làm mục tiêu."
"Ta cũng thế."
"Triệu tướng quân."
"Ngày khác nếu chiến sự lại nổi lên, Lý Tín sẽ chứng minh, ta cũng không yếu hơn Triệu tướng quân."
"Ngày sau chinh phạt, ta nhất định sẽ cùng Triệu tướng quân tranh một chuyến, tuyệt không có chuyện xem xét kiểu khác như lần này." Lý Tín nhìn chằm chằm Triệu Phong, mang theo một loại chiến ý, còn có sự không chịu thua kém nói.
Tựa hồ.
Đây chính là hạ chiến thư với Triệu Phong.
Nghe những lời này.
Triệu Phong không có chút gợn sóng nào, nhưng đám thân vệ phía sau Triệu Phong đồng loạt nhìn về phía Lý Tín, trong mắt mang theo vài phần bất mãn.
"Được."
"Vậy hẹn ngày đó."
"Chỉ là ta còn có việc phải về, xin phép đi trước."
"Ngày khác hữu duyên gặp lại." Triệu Phong cười nhạt, chắp tay với Lý Tín.
"Triệu tướng quân đi thong thả." Lý Tín cũng không giữ lại.
Đối với hắn mà nói.
Lần này cũng là đến xem Triệu Phong trong truyền thuyết đến cùng là bộ dạng gì.
Dù sao. Trong các tướng Đại Tần.
Hắn Lý Tín cũng không hề yếu hơn ai.
Trước kia hắn còn so tài cùng Mông Điềm, so cùng Vương Bí. Thậm chí còn mang theo vài phần nắm chắc thắng lợi, nhưng bây giờ Triệu Phong bỗng dưng trỗi dậy, với Lý Tín mà nói cũng là một loại thách thức.
Hắn không thua kém ai, hắn cho rằng những chiến công mà Triệu Phong lập được ở Triệu quốc, hắn cũng có thể làm được, chỉ là thiếu một cơ hội mà thôi.
Rời khỏi Hàm Cốc quan.
"Chủ thượng."
"Tên Lý Tín này ngông cuồng quá đi, lại còn dám nhằm vào chủ thượng như thế." Vừa mới ra khỏi quan, Trương Minh đã không nhịn được nói.
"Tính cách hắn mặc dù ngông cuồng, nhưng cũng không có ý đồ xấu."
"Ít nhất không vì đố kỵ mà sinh hận."
"Hắn cũng chỉ muốn chứng minh bản thân thôi." Triệu Phong cười cười.
Lý Tín.
Một viên hãn tướng của Đại Tần, năng lực thống binh của hắn tự nhiên không kém.
Chỉ có điều giai đoạn trước cũng là vô cùng ngông cuồng.
Trong lịch sử.
Đại Tần muốn diệt Sở.
Vương Tiễn xin sáu mươi vạn đại quân mới có thể diệt Sở, lấy ưu thế tuyệt đối về quân số.
Nhưng Lý Tín thì thề son sắt chỉ cần hai mươi vạn đại quân liền có thể diệt Sở, kết quả đại bại mà về.
Có lẽ giờ đây xem ra, Lý Tín này ngược lại có mấy phần tính cách của Triệu Quát, còn cần phải rèn luyện mới được.
Đương nhiên.
Điều này cũng không liên quan gì đến Triệu Phong.
"Ngụy đại ca."
"Hiện tại đã ra khỏi Hàm Cốc, tới lượt ngươi dẫn đường." Triệu Phong quay đầu cười với Ngụy Toàn.
"Vâng." Ngụy Toàn lập tức gật đầu, trên mặt cũng lộ ra một vẻ chờ mong.
Từ khi nhập ngũ đến nay.
Số lần Ngụy Toàn về nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Năm thứ ba nhập ngũ về nghỉ phép nửa tháng, sau không có chiến sự lại được nghỉ nửa tháng.
Sau khi các cuộc chiến diệt Hàn bắt đầu.
Ngụy Toàn và Triệu Phong căn bản không có cơ hội trở về.
Gần bốn năm rồi chưa từng trở về nhà.
Quận Hàm Cốc!
Huyện Lâm Quan.
Một huyện thành với dân cư hơn mười vạn người.
Là huyện thành Đại Tần tiếp giáp Hàm Cốc quan, rất nhiều thương nhân và khách từ các nước khác đến, nơi dừng chân đầu tiên là ở liên quan này.
Cho nên huyện thành này dân số không ít, mà còn vô cùng phồn hoa.
Thời đại này cũng không có chủ trương coi trọng nông nghiệp mà chèn ép buôn bán, trái lại, mặc dù thương nhân bị các quyền quý xem thường thân phận, được gọi là con buôn, nhưng bọn họ tiền của ngập trời, địa vị thực tế cũng không thấp.
Mà hơn nữa.
Ngày xưa, thừa tướng của Đại Tần, Lữ Bất Vi, lại là một thương nhân mà trỗi dậy, vậy mà có thể đầu tư một quân vương, lại càng khiến cho địa vị của thương nhân không bị thấp kém.
Cửa thành huyện Lâm Quan.
Mấy quận binh uể oải đứng đó, không hề có tác phong quân đội như các duệ sĩ.
Bọn họ đứng ở cửa thành cũng chỉ phụ trách thu phí vào thành.
Điều này không chỉ có ở riêng huyện này.
Ở Đại Tần, chính là bất kỳ thành trì nào trong thiên hạ cũng đều như thế cả.
Người từ nơi khác đến thành cần phải nộp phí vào thành, dựa theo số người mà thu, dựa theo hàng hóa mà thu. Đây cũng là một cách mà quan phủ dùng để thu thuế. Chỉ bất quá, điều khác biệt so với các nước khác chính là. Nước Tần quốc lực cường đại, thu lệ phí vào thành so với các nước khác ít hơn rất nhiều, mà quốc gia nào càng yếu, thì lệ phí vào thành càng cao, đây cũng là một loại tuần hoàn ác tính. "Đừng ngủ gật." "Nhanh đứng thẳng lên." "Trận chiến này e là có nhân vật lớn đến." "Những người này đều là duệ sĩ mặc chiến giáp, thân vệ mặc trang phục." "Mà lại... mà lại những thân vệ này mỗi một người đều không thua kém cấp năm tước, cái này khó lường thật." Quân lính phòng thủ quận thoáng nhìn, liền thấy kỵ binh thân vệ từ từ tiến vào thành. Nghe thấy tiếng. Mấy tên quân lính phòng thủ quận nhao nhao nhìn lại, lập tức, cơn buồn ngủ biến mất, toàn bộ đứng nghiêm chỉnh. Là quân lính phòng thủ quận, bọn hắn đã gặp qua quá nhiều người, nhìn mặt mà nói chuyện tự nhiên cũng càng thêm nhạy cảm. Có người có thân vệ bảo vệ. Một là chủ tướng. Hai là người có tước vị trên mười cấp. Mà nhìn nhiều thân vệ như vậy, hiển nhiên người đến là không hề tầm thường, đây tuyệt đối là một chủ tướng a. "Chẳng lẽ là tướng quân Lý Tín của Hàm Cốc quan đến?" "Vị này nổi tiếng là trị quân nghiêm minh, bất quá sao hắn lại tiến vào quan thành? Chẳng lẽ là đến uống rượu?" Một tên quân lính mở miệng nói. "Không đâu." "Tướng quân Lý Tín dù muốn uống rượu cũng sẽ phái người đến mua, đâu cần tự mình đến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận