Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 430: Cải biến Tôn Ngộ Không vận mệnh

Chương 430: Cải biến vận mệnh của Tôn Ngộ Không Vườn Bàn Đào!
Dao Trì cau mày nhìn vườn Bàn Đào trước mắt, sắc mặt vô cùng khó coi. Tuy nói lúc này bên trong vườn Bàn Đào vẫn là bạt ngàn cây Bàn Đào, trên cây cũng treo vô số bàn đào. Hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi, tựa như chốn tiên cảnh. Nhưng nội tình thực sự, Dao Trì mười phần rõ ràng. Bàn đào bây giờ đã không còn là bàn đào năm xưa. Cho dù nàng dùng Tức Nhưỡng, dùng các loại thiên tài địa bảo bồi dưỡng linh căn, nhưng chung quy không cách nào so sánh với linh căn bàn đào chính gốc. Vì không có cây bàn đào mẹ thật sự, đây đều là trồng từ hạt. Hiệu quả của bàn đào này chắc chắn bị giảm đi đáng kể.
"Đáng chết yêu nghiệt." Dao Trì lạnh lùng mắng, tràn đầy căm hận. Nhưng lúc này, nàng cũng không có biện pháp gì. Một năm sau mở đại hội bàn đào, cũng chỉ có thể cố gắng đem những thứ phẩm cấp kém này mang ra.
Mặt khác. Kẻ gây chuyện vườn Bàn Đào đã đến biển Đông. Địa giới nước Ngạo Lai vốn có, nay đã thành cương thổ Đại Tần, là châu Ngạo Lai của Đại Tần, một Châu mục được Đại Tần sắc phong đến trấn giữ.
Ngày xưa ở thế gian, Thần Châu đối với phàm nhân vô cùng rộng lớn, cho nên Triệu Phong chia chín châu để trị. Nhưng ở Địa Tiên giới này, địa vực bao la, hiện tại châu mà Đại Tần phân chia đã có mấy trăm, mỗi châu đều có một Châu mục, mỗi châu mục đều có thể điều động thiên vận một châu, có thể đánh ngang ngửa với Thái Ất Kim Tiên. Đó chính là sự cường hoành của vận triều.
Lúc này.
Hoa Quả Sơn.
Một thân ảnh đã tới đỉnh Hoa Quả Sơn. Nhìn linh thạch trước mắt, Triệu Phong trên mặt lộ ra một nụ cười.
"Phật môn."
"Ngược lại là chịu chi tiền."
"Rất nhiều linh vận làm chất dẫn, dùng trận pháp dẫn động linh khí trời đất, luyện linh vận, dung nhập vào linh thạch này, để nội tình Tôn Ngộ Không sâu hơn, tiềm lực lớn hơn. Chỉ cần thao tác thỏa đáng, Phật môn tương lai sẽ có thêm một Chuẩn Thánh cường giả."
"Chỉ có điều, bây giờ tất cả đều sẽ có lợi cho Đại Tần ta." Triệu Phong cười nhạt.
Toàn bộ Hoa Quả Sơn đều nằm trong sự khống chế của thần thức hắn. Dù nơi này có ẩn chứa không ít ám tử và trận pháp do Phật môn bố trí. Nhưng chúng đều không thể cảm giác được sự tồn tại của Triệu Phong.
"Tôn Ngộ Không."
"Phật môn đã có tâm mở Phật pháp đông truyền, chắc ngươi cũng sắp xuất thế thôi."
"Đáng tiếc, kết quả cũng chỉ là một quân cờ."
"Nhưng nếu ngươi tu võ đạo công pháp của ta, lấy võ đạo làm chủ, có lẽ sau này có cơ hội trở thành một chiến thần của Đại Tần." Triệu Phong mong đợi nhìn.
Vừa định quay người thì.
"Tiên nhân, tiên nhân." Một ý thức yếu ớt truyền vào tai Triệu Phong.
"Ngươi đã sinh ra ý thức?" Nghe vậy, Triệu Phong hơi kinh ngạc nhìn linh thạch trước mắt.
"Nhờ có sức mạnh của Tiên nhân, và công pháp Tiên nhân ngày xưa để lại, ta... ta thử tu luyện thì linh thức đã có." Thạch hầu cung kính đáp.
"Không tệ."
"Cứ tu luyện tốt, tương lai sẽ có ích."
"Nhưng ngươi không thể lộ ra võ đạo công pháp mà ta truyền cho ngươi trước mặt người khác, nếu không ngươi sẽ gặp tai họa." Triệu Phong nghiêm túc nói.
"Tiên nhân."
"Vì sao vậy?" Thạch hầu không hiểu hỏi, vô cùng ngây thơ.
"Tương lai ngươi sẽ biết." Triệu Phong cười nhạt.
"Tiên nhân."
"Ngài có thể thu ta làm đồ đệ không?" Thạch hầu vừa thấp thỏm vừa mong chờ hỏi.
Nghe vậy, trên mặt Triệu Phong lộ vẻ suy tư.
Đối với Phật môn mà nói, Thạch hầu là quân cờ then chốt, cũng là một trong những mấu chốt của Phật pháp đông truyền. Nếu mình thu hắn làm đồ, chắc chắn sẽ làm rối loạn bố cục của Phật môn, đây liên quan đến việc đông truyền Phật pháp của chúng, đoạt khí vận, đoạt công đức. Có lẽ, đây sẽ là cục diện không chết không thôi.
Nhưng mà. Xét cho cùng, hình như Đại Tần cũng không cần phải sợ chúng. Thậm chí có thể dùng Tôn Ngộ Không làm quân bài, để Phật môn nhả ra chút lợi ích.
"Đạo của ta có thể không phải là Tiên đạo."
"Ngươi nhất định muốn học?" Triệu Phong cười hỏi.
"Học, nhất định phải học."
"Có thể trường sinh không? Có thể bay không?" Thạch hầu kích động hỏi.
"Đương nhiên." Triệu Phong cười.
"Vậy ta muốn học, xin Tiên nhân thu nhận ta làm đồ đệ." Thạch hầu kích động nói.
"Công pháp ngày xưa ta truyền cho ngươi có thể giúp ngươi nhập Phá Toái Hư Không Cảnh, ngươi cứ tu luyện tốt, dù hiện tại chưa xuất thế cũng có thể tôi luyện thần hồn, đợi đến khi xuất thế sẽ có thể tu luyện. Nếu thực sự có lòng muốn đi theo con đường tu luyện của ta, ngươi có thể đến châu Ngạo Lai, đến học cung Ngạo Lai tu luyện."
"Ta sẽ ban cho ngươi một đạo ấn ký, để ngươi thông suốt."
"Nhưng sự tồn tại của ta, ngươi không thể nói với bất cứ ai, cách tu luyện võ đạo cũng vậy."
"Nếu không ngươi sẽ gặp tai họa, nhẹ thì bị tẩy hồn, nặng thì chết." Triệu Phong trầm giọng nhắc nhở.
Thủ đoạn của Phật môn, tự nhiên là cực kỳ lợi hại. Dù Tôn Ngộ Không được thai nghén từ Ngũ Thải Thạch do Thánh Nhân ngày xưa để lại, nội tình cấp độ cực cao, nhưng nếu Phật môn muốn Tôn Ngộ Không hoàn toàn quy phục sự khống chế của mình, nếu thực sự lệch hướng, hơn nữa lại còn ở Hoa Quả Sơn thì chúng chắc chắn sẽ ra tay. Ngược lại, nếu Tôn Ngộ Không vô tình vào học cung Đại Tần, thì Đại Tần có đủ lý do để can thiệp, dù sao Ngạo Lai quốc cũng thuộc cương vực Đại Tần.
Nếu hắn bái nhập học cung, Đại Tần lại càng có lý do để che chở.
"Lời Tiên nhân, ta khắc cốt ghi tâm." Tôn Ngộ Không đáp lời.
"Ta sẽ ban cho ngươi một ấn ký, để ngươi ẩn chứa khí tức võ đạo, ẩn tàng thần hồn, không bị người khác phát giác."
Nói rồi, Triệu Phong trực tiếp dùng quy tắc Hỗn Độn ngưng tụ một đạo ấn ký quy tắc, đánh vào bên trong linh thạch, rơi vào linh thức Tôn Ngộ Không.
Nhìn như vô hình, kì thực đã che giấu khí tức của Tôn Ngộ Không, đặc biệt là những gì liên quan đến võ đạo.
"Đa tạ Tiên nhân." Dù Thạch hầu không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng lập tức cảm ơn.
"Vậy thì tu luyện cho tốt."
"Ngày khác hữu duyên gặp lại." Triệu Phong cười nói, bước một bước biến mất tại chỗ.
Thậm chí không hề làm kinh động trận pháp do Phật môn bố trí.
Trên không trung.
Triệu Phong nhìn Hoa Quả Sơn phía dưới, trên mặt lộ ra một nụ cười.
"Nếu vẫn đi theo những gì ta hiểu về Tây Du, Tôn Ngộ Không chắc chắn sẽ đi qua Ngạo Lai, rồi vào Nam Chiêm Bộ Châu."
"Nhưng bây giờ không có Ngạo Lai quốc, chỉ có châu Ngạo Lai của Đại Tần. Chỉ cần Tôn Ngộ Không vào châu Ngạo Lai, vào học cung, mọi chuyện sẽ đơn giản."
"Tu Bồ Đề, xin lỗi nhé, ta cướp đệ tử của ngươi rồi." Trên mặt Triệu Phong lộ một nụ cười hài hước.
Mưu đồ công đức.
Mưu đồ khí vận.
Triệu Phong không hề sợ chúng nếu dùng mưu mẹo, đương nhiên, nếu chúng dám ra tay, chỉ cần dám đến thì Đại Tần cũng sẽ không sợ.
"Nên đi Đông Hải Long Cung." Triệu Phong thì thào, thân ảnh trực tiếp biến mất trên không trung, hướng phía dưới Đông Hải mà lao xuống.
Trực tiếp vào trong nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận