Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 299: Sắc phong Thái tử! ! !

"Thật xin lỗi."
"Cha những năm này đã không chăm sóc tốt cho mẹ con, cũng không chăm sóc tốt cho các con."
"Cha có lỗi với các con."
Doanh Chính mang theo một vẻ nhu hòa chưa từng có, nhẹ nhàng nói.
Nghe được câu này.
Triệu Dĩnh hai mắt không kìm được mà rơi lệ.
So với Triệu Phong.
Nàng là một nữ nhi thì càng thêm xúc cảm.
"Khóc cái gì?"
"Con yên tâm."
"Cha về sau nhất định sẽ bù đắp cho con thật tốt, bù đắp cho mẹ con và các anh em."
"Về sau sẽ không còn ai dám ức hiếp mẹ con, ức hiếp các con nữa."
Doanh Chính cười hiền hòa.
Triệu Dĩnh mắt ngấn lệ, không biết nói gì.
Doanh Chính liền nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.
"Lão tiểu tử, ngươi cái tên này vậy mà đã sớm biết." Mông Vũ nhìn Vương Tiễn, hết sức kinh ngạc nói.
"Nếu như ngươi không để cho Mông gia đi tham dự, ngươi cũng đã sớm biết rồi." Vương Tiễn liếc Mông Vũ một cái, cười nhạt một tiếng.
Nghe đến đó.
Trong lòng Mông Vũ bỗng trào lên một cỗ cảm giác sợ hãi.
"Chẳng lẽ ngươi cũng biết rồi?"
Mông Vũ nhìn về phía Hoàn Y bên cạnh.
"Trước khi Thái tử xuất chinh nước Tề, Đại vương đã triệu tập những người không tham dự vào các cuộc tranh đấu phe phái như chúng ta nói ra thân phận Thái tử."
"Đối với cả triều mà nói, mọi người đều hiếu kỳ về thân phận của Trưởng công tử là ai, nhưng đối với chúng ta mà nói, thì đã sớm biết."
"Hơn nữa Thủy Hoàng Đế cũng đã nói sẽ tiết lộ sau khi thiên hạ nhất thống, Thái Sơn phong thiền." Hoàn Y nói.
Mà giờ phút này tâm Mông Vũ trong nháy mắt chìm xuống đáy vực.
Hắn tự nhiên hiểu rõ.
Có lẽ Mông gia hắn đã không còn được Thủy Hoàng Đế coi trọng.
"Mặc dù trước đây ngươi hoàn toàn chính xác đã chọn đúng đội, nhưng về sau cũng coi như là đã lỡ mất."
"Ngày khác thành tâm hướng Thủy Hoàng Đế và Thái tử sám hối, chắc là không sao."
Vương Tiễn nói với Mông Vũ.
"Chỉ mong là như thế thôi." Mông Vũ cười khổ một tiếng.
Mà ở một bên khác.
"Ta ngoan ngoan."
"Chủ thượng lại là trưởng tử của Thủy Hoàng Đế, là Thái tử của Đại Tần."
"Chuyện này thật sự là hiếm lạ a." Chương Hàm kinh ngạc nói với Đồ Tuy.
"Đây quả thật là một sự việc tuyệt đối không thể ngờ."
"Con đường của Chủ thượng, tương lai cũng là thiên hạ."
"Vì điều này, chủ thượng đã chuẩn bị rất nhiều."
"Nhưng hôm nay xem ra, căn bản không cần chủ thượng chuẩn bị, một phương thiên hạ này chính là của chủ thượng." Đồ Tuy nhẹ giọng nói, vẻ mặt hưng phấn không thể hình dung.
"Chúng ta thật là gặp may lớn, lại có thể sớm đi theo chủ thượng." Chương Hàm cũng có cùng chung suy nghĩ như thế.
Sau khi trấn an Triệu Dĩnh xong.
Doanh Chính lại nhìn về phía đôi tôn nhi lớn nhất của mình.
"Khải nhi, Linh nhi."
"Ta là thân A Ông của các con, không phải giả."
Doanh Chính ngồi xổm xuống, vừa cười vừa nói.
Hai đứa bé Triệu Khải và Triệu Linh đã gần mười một tuổi.
"A Ông."
Triệu Khải và Triệu Linh cười ha ha gọi.
Bọn nhỏ đã gọi như vậy từ nhỏ.
Tự nhiên là không có bất kỳ sự ngăn cách nào.
"Ha ha ha."
"Tốt."
Doanh Chính một mặt hưng phấn nói.
Hôm nay.
Cả nhà bọn họ có thể quang minh chính đại ở cùng nhau.
"Phong nhi."
"Dĩnh nhi."
"Hắn chính là phụ thân của các con."
"Trước đây ta bị ép rời Hàm Dương, dưới cơ duyên xảo hợp đến Sa Thôn."
Hạ Đông Nhi lúc này đi tới. Dịu dàng giải thích.
"Nương."
"Cho con chút thời gian, hôm nay mọi chuyện xảy đến quá bất ngờ."
Triệu Phong trên mặt cười khổ nói.
"Ừm."
Hạ Đông Nhi nhẹ gật đầu.
Nàng đương nhiên hiểu tính cách con trai mình.
Đã hai mươi tám tuổi, từ nhỏ đến lớn, Hạ Đông Nhi vẫn luôn nói với bọn họ rằng cha đã mất ở trên chiến trường.
Anh em Triệu Phong cũng đã quen với khoảng thời gian không có cha.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng hô một tiếng cha.
Bỗng dưng mọi chuyện xảy ra.
Làm sao có thể nhanh chóng tiếp nhận.
Cho dù cha của bọn họ là Tần Thủy Hoàng, một người cao cao tại thượng, nắm giữ quyền hành thiên hạ!
"Phong nhi, Dĩnh nhi."
"Cha, về sau sẽ đối xử tốt với các con."
Doanh Chính cũng ôn nhu nói, trong mắt có vẻ hiền từ của một người cha.
Đối với hắn mà nói.
Hạ Đông Nhi, anh em Triệu Phong, còn có mấy đứa con trai trưởng nữ mà Vương Yên sinh, đây mới chính là những người trong nhà của Doanh Chính.
Một gia đình đúng nghĩa.
Thái Sơn phong thiền kết thúc!
Đối với những người may mắn leo lên được đỉnh Thái Sơn, cú sốc trong lòng là rất lớn.
Một triều quân vương một triều thần.
Trong khoảng thời gian sau này.
Đại Tần sẽ nghênh đón những sự thay đổi long trời lở đất.
Những người có giao hảo với Triệu Phong, tỷ như Hàn Phi.
Ngày sau chắc chắn sẽ càng được trọng dụng.
Còn như Ngỗi Trạng cùng những người khác, còn có những người thuộc các tông tộc, từ nay về sau, thời gian của họ sẽ chìm trong nỗi sợ hãi bất an.
Đối với họ mà nói.
Hoặc là quyết định nhanh chóng từ quan, hoặc là quyết sống chết đánh cược một phen, xem chính họ lựa chọn thế nào.
Đương nhiên.
Còn có những người đã từng ủng hộ Phù Tô, cũng như Hồ Hợi.
Bọn họ tự nhiên cũng sẽ lâm vào một nỗi sợ hãi bất an.
"Sao lại là hắn?"
"Sao lại là hắn a?"
"Cái vị trí đó, đáng lẽ phải là của ta."
Hồ Hợi nhìn chăm chú vào bóng dáng của Triệu Phong, trong lòng tràn ngập sự không cam tâm.
Hiện tại.
Hắn cũng đã hiểu vì sao Triệu Cao bỗng dưng không còn ủng hộ hắn nữa, tất cả những điều này đều là vì Triệu Phong.
Nhìn cái vị trí Thái tử dễ như trở bàn tay đó, bây giờ lại hoàn toàn đổi chủ, Hồ Hợi đã từng ngây thơ cho rằng mình đã sắp chạm tới.
Bây giờ.
Tất cả đã không còn nữa.
Phía dưới núi Thái Sơn.
Trong chiếc xe ngựa sáu con của Triệu Phong.
Triệu Phong cùng Vương Yên ngồi.
Triệu Khải, Triệu Linh, còn có Triệu Vũ thì đang ngồi trên xe ngựa của A Ông bọn họ.
"Phu quân."
"Có phải là chàng không thể chấp nhận không?"
Vương Yên thấy thần sắc căng cứng của phu quân, lo lắng hỏi.
"Cũng không phải là không thể tiếp nhận, mà là muốn xác định một chút." Triệu Phong chậm rãi mở miệng nói.
Sau đó.
Xòe bàn tay ra.
Một giọt máu của Doanh Chính dưới sức mạnh của thần thức, trôi lơ lửng ở trên lòng bàn tay.
Sau đó.
Triệu Phong trực tiếp cắn rách ngón tay mình.
Một giọt máu tươi xuất hiện.
"Võ đạo chi pháp, huyết mạch tố nguyên." Triệu Phong thấp giọng quát khẽ.
Một cỗ chân nguyên bồng bột xuất hiện, thi triển một loại ấn quyết vô hình.
Ở hư không bên trên.
Hai giọt máu tươi dao động trong hư không, sau đó, giọt máu của Triệu Phong trực tiếp tan vào giọt máu của Doanh Chính.
Thấy cảnh này.
Triệu Phong cười khổ một tiếng: "Thật sự chính là, Tần Thủy Hoàng, vậy mà thật là cha ta."
"Lão thiên gia a."
"Người mở cho ta một trò đùa lớn quá vậy."
"Căn cứ theo tình hình hiện tại, sau này chẳng phải ta sẽ trở thành Tần nhị thế?"
"Cái danh này, thật sự không hay chút nào."
"Bất quá."
"Đối với ta mà nói, cái này cũng không phải là chuyện xấu."
"Đối với mẫu thân mà nói, đây lại càng không phải là chuyện xấu."
"Nàng một mình nuôi dưỡng anh em ta khôn lớn, một mình chịu nỗi cô đơn khổ sở."
"Bây giờ cuối cùng nàng cũng đã trở về bên người phu quân, đây có lẽ là khát vọng tha thiết nhất của nàng."
"Triệu Phong, vốn dĩ không phải họ Triệu, mà là Triệu thị a."
"Thì ra."
"Khi xưa nương đặt tên cho chúng ta chính là dùng Triệu thị, chứ không phải là họ Triệu."
"Chúng ta là Triệu, là thị họ Doanh."
"Ta là Triệu thị Doanh Phong, Dĩnh nhi là Triệu thị Doanh Dĩnh."
"Ai."
"Tần Thủy Hoàng là cha ta."
"Chuyện sau này khi đối mặt với hắn, thật sự chính là có chút kỳ quái."
"Khó trách từ trước đến nay hắn đối với ta khoan dung như vậy, khó trách không tiếc ban chiếu để tăng danh vọng cho ta, lại càng vô điều kiện tin tưởng ta."
"Thì ra tất cả chuyện này mới là căn nguyên a."
"Mưu thiên hạ."
"Mưu tới mưu đi, tương lai thiên hạ vậy mà lại thuộc về ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận