Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 295: Doanh Chính: Triệu Phong, ngươi ý kiến gì Trưởng công tử?

"Chương 295: Doanh Chính: Triệu Phong, ngươi ý kiến gì về Trưởng công tử?"
"Ta nhất định sẽ tìm được cái tên gọi là Trưởng công tử kia, giết hắn." Trong mắt Hồ Hợi tràn ngập sát khí.
Hoàng cung, một nơi.
Ngỗi Trạng ngồi trên xe ngựa.
Hắn cùng Thuần Vu Việt ngồi đối diện nhau.
"Bây giờ phải chờ đợi như thế nào?"
"Phù Tô công tử đã mất đi cơ hội trở thành Thái tử."
"Chúng ta ủng hộ nhiều năm như vậy, cuối cùng lại thành công cốc."
"Lại còn có một Trưởng công tử chưa từng nghe qua xuất hiện, chuyện này quá mức quỷ dị." Thuần Vu Việt cực kỳ không cam tâm nói.
"Không ngờ năm đó Hạ Đông Nhi vẫn còn sống, càng không ngờ nàng lại sinh cho Đại vương dòng dõi."
"Doanh Hề, ngu xuẩn a."
"Trước đây đã làm, vì sao không làm cho triệt để?"
"Lại còn để cho người đàn bà kia còn sống, làm hỏng nhiều năm chuẩn bị của chúng ta."
Ngỗi Trạng giờ phút này đáy lòng cũng vô cùng không cam tâm.
Nhưng sau đó, nhìn vẻ mặt vội vàng của Thuần Vu Việt, Ngỗi Trạng chậm rãi mở miệng: "Vương tướng đã chết, bây giờ lại xuất hiện một Trưởng công tử, nếu chúng ta không làm gì, tương lai chắc chắn sẽ bị triều đình này vứt bỏ."
"Ngươi muốn dựa vào Phù Tô công tử để tại Đại Tần chấn hưng Nho gia, hưng Nho học."
"Mà nếu Phù Tô công tử không thể trở thành Thái tử, hết thảy đều là công dã tràng."
"Đại vương coi trọng pháp gia, coi trọng binh gia."
"Nho gia của ngươi sẽ vĩnh viễn không có ngày nổi danh."
"Về phần ta, tuy là Hữu tướng, nhưng cũng đã già rồi."
"Ta cũng muốn hậu duệ gia tộc có được địa vị."
Thuần Vu Việt nhướng mày: "Ngươi nói, ta tự nhiên hiểu, nhưng hiện tại còn có thể có biện pháp nào?"
"Muốn để Phù Tô công tử trở thành Thái tử, chỉ có một biện pháp."
"Tìm được Trưởng công tử kia, giết hắn." Trong mắt Ngỗi Trạng lóe lên sát ý.
"Đại vương đã nói ra, tất nhiên sẽ trọng binh trấn giữ, mà lại nghe giọng điệu Đại vương, hiển nhiên là đã sớm tìm được, chỉ là vẫn giấu kín, Đại vương nếu muốn tận lực bảo hộ, ai có thể làm bị thương hắn?" Thuần Vu Việt lắc đầu.
"Hiện tại đi phái người tìm kiếm, nhất định sẽ để lại dấu vết."
"Nếu tìm không thấy thì đợi đến ngày hắn xuất thế, vậy thì tìm cơ hội giết hắn."
"Ta không tin sự bảo hộ nào có thể tuyệt đối không thể sai sót."
"Chỉ cần hắn vừa chết, Phù Tô công tử chính là Trưởng công tử, không ai thích hợp ngôi Thái tử hơn hắn." Trong mắt Ngỗi Trạng tràn đầy sát ý.
"Ừm." Thuần Vu Việt cũng gật đầu nhẹ.
Hắn phụ thuộc vào Phù Tô, không phải vì Nho học, cho dù trên triều đình có không ít Đại Nho của hắn, nhưng đều không quyền không thế, chỉ tham dự chút ít vào các sự tình lễ nghi, điều này còn kém xa so với suy nghĩ chấn hưng Nho gia của hắn.
Hắn muốn Nho học truyền thừa phải hoàn toàn chấn hưng, thiên hạ đều hưng Nho học.
Đây chính là Nho gia đại hưng.
Chỉ bất quá hiện tại, cách mộng đại hưng của hắn còn xa quá, nếu Phù Tô không thể trở thành Thái tử, không thể trở thành Tần Vương tương lai, vậy tất cả chỉ là trò cười, lời nói suông.
Trong triều nghị đại điện!
Từng vị triều thần nhao nhao tản đi.
Triệu Phong cuối cùng cũng ứng phó xong xuôi.
"Ta đã tự hạ mình."
"Mà vẫn có nhiều người như vậy lấy lòng."
"Vương ân tuy nặng, nhưng cũng chỉ có một Tần Thủy Hoàng a!"
Nhìn những triều thần đang đi xa, Triệu Phong đáy lòng cũng không khỏi cảm khái một tiếng.
"Tại triều đình Đại Tần, không ai có sức gió như ngươi."
"Cho nên về sau quen sẽ tốt."
"Về phần ngươi còn muốn tự hạ mình đi Hoa Nam, ngươi đừng nghĩ tới chuyện này, Thủy Hoàng Đế sẽ không cho phép đâu." Vương Tiễn cười nói với Triệu Phong.
"Ta, một võ thần nắm cả binh quyền cả nước nếu ở lại Hàm Dương, đúng là có quyền thế quá lớn." Triệu Phong bất đắc dĩ nói.
"Chẳng lẽ Thủy Hoàng Đế không dung nổi ngươi?" Vương Tiễn bất đắc dĩ nói.
"Thủy Hoàng Đế đương nhiên là dung hạ được, nhưng người kế tục của hắn thì sao?"
"Nhạc phụ."
"Ta hiện tại vẫn chưa đến ba mươi tuổi, tương lai còn có thể sống được rất lâu, một trọng thần trẻ tuổi như vậy cũng không phải quân vương nào cũng có thể dung túng được, ta nhất định phải chuẩn bị từ sớm."
"Ít nhất, cũng có thể bảo vệ một nhà ta tính mạng." Triệu Phong cực kỳ nghiêm túc nói.
Lời này, Triệu Phong đương nhiên chỉ nói cho Vương Tiễn nghe.
Người ngoài, hắn sẽ không nói.
Tuy không e ngại gì, nhưng không cần thiết phải phức tạp.
"Chẳng lẽ ngươi cảm thấy vị Trưởng công tử kia sẽ không dung nổi ngươi sao?" Vương Tiễn cười trêu chọc nói.
"Ta còn chưa từng gặp mặt hắn, quỷ mới biết tính tình hắn thế nào?"
"Lại mà."
"Ta từ trước đến giờ đều không thích giao mệnh mạch vào tay người khác." Triệu Phong lắc đầu.
"Vạn nhất, Trưởng công tử kia lại phá lệ ân trọng với ngươi thì sao?" Vương Tiễn cười cười.
"Vậy thì đi một bước nhìn một bước thôi." Triệu Phong lười nói nhiều, cười ha ha.
Ngoại trừ Tần Thủy Hoàng, Triệu Phong thật sự sẽ không lại hiệu trung với bất kỳ dòng dõi nào của hắn.
Dù sao, bây giờ có được lực lượng khiến Triệu Phong hoàn toàn có vốn để kiêu ngạo, hắn cũng sẽ không đem võ đạo của mình truyền thụ cho người tầm thường, càng không dâng tặng đi sự tốt đẹp.
Tất cả đều phải nằm trong tay hắn.
Ngay lúc này!
"Vũ An Quân."
"Đại vương truyền triệu."
Ngoài điện.
Triệu Cao chậm rãi đi tới, vô cùng cung kính nói với Triệu Phong.
"Quả nhiên vẫn đến."
Triệu Phong lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Mỗi lần về triều, vị Thủy Hoàng Đế này liền muốn truyền triệu, chậm trễ mình về nhà.
Vốn cho rằng qua lâu như vậy sẽ không đến truyền triệu, kết quả là mình cả nghĩ quá rồi.
Cảm giác Triệu Cao vẫn đang chờ ở bên ngoài để đến!
"Nhạc phụ, tạm biệt."
Triệu Phong liền ôm quyền với Vương Tiễn.
Sau đó cùng Triệu Cao hướng về Chương Đài cung mà đi.
Trên đường đi.
Triệu Cao khom người, bước nhỏ di chuyển.
Đối với Triệu Phong ở sau lưng, hắn không dám lắm miệng, cũng không dám nói gì.
Dù sao, Ở trong triều đình, hắn cũng là một người biết thân phận của Triệu Phong.
Đại Tần Trưởng công tử, Thái tử Trữ quân tương lai.
Ngàn vạn lần không thể đắc tội.
Cũng may hắn không đi theo con đường đen tối của Hồ Hợi, nếu không hẳn phải chết.
Có lẽ vào ngày ở Chương Đài cung, hắn liền phải chết.
Xem xét thời thế.
Triệu Cao tự có con đường riêng.
"Vũ An Quân."
"Thủy Hoàng Đế ở trong điện chờ."
Đến trước cửa Chương Đài cung, Triệu Cao khom người nói.
"Ừm."
Triệu Phong nhẹ gật đầu, muốn đi vào.
"Vũ An Quân nếu có phân phó gì, có thể trực tiếp nói cho nô tài." Triệu Cao cung kính nói.
"Cái tên Triệu Cao này..."
Triệu Phong cổ quái nhìn thoáng qua, sau đó khẽ gật đầu.
Rồi hướng vào trong điện đi đến.
Vẫn như trước đây.
Doanh Chính ngồi trên vương vị phê duyệt tấu chương.
"Thần tới."
Triệu Phong đến, khom người cúi đầu, sau đó liền ngồi vào một bên.
"Tiểu tử ngươi ngược lại càng ngày càng tùy ý."
Doanh Chính ngẩng đầu nhìn Triệu Phong một cái, tức giận nói.
"Nơi này lại không có người ngoài, thần tự nhiên tùy ý chút." Triệu Phong cười nói.
"Tốt một cái không có người ngoài."
Doanh Chính cười một tiếng, đáy lòng vui vẻ.
Có thể cùng Triệu Phong có quan hệ tốt như vậy, Doanh Chính cũng rất mừng.
"Hôm nay trên triều đình, ngươi thấy thế nào?" Doanh Chính cười hỏi.
Nghe vậy!
Triệu Phong cười: "Hồi Thủy Hoàng Đế, thần ngồi nhìn."
Nghe xong, Doanh Chính cũng ngạc nhiên thoáng nhìn, lời muốn nói bị nghẹn lại.
"Ngươi tiểu tử này nói cái gì mê sảng vậy?"
"Trẫm là hỏi ngươi thế nào đối đãi với trưởng tử của trẫm?" Doanh Chính tức giận nói "Thần cũng chưa từng gặp mặt vị Trưởng công tử này, lúc nào Thủy Hoàng Đế mang đến cho thần gặp mặt một lần, thần sẽ nhìn xem." Triệu Phong cười ha hả đáp lời.
"Xem ra, ngươi vẫn rất hiếu kỳ?" Doanh Chính cười hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận