Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 280: Hàm Dương đường hẻm hoan nghênh! Về đô!

Chương 280: Đường hẻm Hàm Dương chào đón! Về kinh!"Quân thượng." "Ngươi có thể nghĩ đến, Đại vương tự nhiên cũng nghĩ đến." "Chỉ có điều lần này vừa mới diệt Sở, mà lại cương vực nước Sở vô cùng rộng lớn, trận chiến này kéo dài một năm, lương thảo và tiền lương của Đại Tần ta tiêu hao không ít, hơn nữa bây giờ cũng sắp bắt đầu mùa đông, chỗ biên giới phía bắc nước Tề cũng không dễ đánh." "Ít nhất đều phải qua mùa đông." Hoàn Y cười nói. "Ta đương nhiên hiểu rõ, cho nên lúc này mới thu tâm tư." Triệu Phong cười cười. Đương nhiên. Nếu như là Triệu Phong. Vậy thì sẽ không chờ. Hắn sẽ đích thân dẫn đầu đội kỵ binh này trực tiếp tấn công biên giới nước Tề, uy hiếp nước Tề. Trong lịch sử nước Tề chính là không đánh mà hàng. Dựa vào uy thế bây giờ của Đại Tần, đủ trấn nhiếp, đủ để bọn họ e ngại, cuối cùng không đánh mà hàng. Nhưng bây giờ Tần Vương lại không vội, hơn nữa chinh phạt nước Sở đã sử dụng binh lực của hai đại doanh, tiêu hao lương thảo thật sự có chút lớn. -------- Thời gian thấm thoắt! Trong nháy mắt, hơn hai mươi ngày thời gian trôi qua. Bên ngoài thành Hàm Dương. Tả tướng đương triều Hàn Phi đích thân chờ đợi ở cửa thành. Không chỉ có Hàn Phi. Ngoài thành còn có vô số dân chúng Hàm Dương, bên trong thành, hai bên quan đạo đều tụ tập rất đông người đến xem náo nhiệt. "Vương Đại, sao ngươi cũng tới?" "Cái này sắp vào đông, lạnh như vậy, ngươi không phải luôn yếu ớt sao, vậy mà cũng đến?" "Nói nhảm." "Mặc dù thân thể ta yếu ớt, nhưng hôm nay là ngày đại hỷ Vũ An Quân khải hoàn trở về, sao ta có thể không đến gặp mặt một lần." "Đúng vậy, Vũ An Quân chính là anh hùng chân chính của Đại Tần ta." "Nghe nói lần này đánh Sở rất gian nan, nhưng từ khi Vũ An Quân thống lĩnh binh mã, một nước Sở lớn như vậy vậy mà trong vòng một năm đã bị Đại Tần ta tiêu diệt, tất cả đều là công lao thống lĩnh binh mã của Vũ An Quân." "Vũ An Quân, xứng đáng là chiến thần của Đại Tần ta." "Vũ An Quân thật không hổ là kỳ tài ngút trời, khi nhậm chức thống tướng lúc mới hai mươi tư tuổi, bây giờ diệt Sở trở về cũng mới vừa tròn 26 tuổi." "Mỗi lần Vũ An Quân khải hoàn trở về, ta đều đến đây chờ đón, khi xưa Vũ An Quân còn là chủ tướng, ta đã rất ngưỡng mộ Vũ An Quân, nghe nói lần này Vũ An Quân về kinh, Đại vương muốn tấn phong Vũ An Quân làm quốc úy, thống lĩnh binh quyền Đại Tần ta." "Bất luận phong thưởng nào dành cho Vũ An Quân đều xứng đáng, dựa vào chiến công của Vũ An Quân, dựa vào chiến công mà Vũ An Quân đã lập cho nước nhà, tất cả đều xứng đáng, nhìn chung Đại Tần, chỉ có Vũ An Quân mới có tư cách." "Không sai." "Chờ đến ngày khác Đại Tần ta nhất thống thiên hạ, nếu như Đại vương muốn phân đất phong hầu chư vương, vương vị nhất định có một vị trí cho Vũ An Quân." "Đúng, Vũ An Quân tương lai phong vương danh xứng với thực..." Triệu Phong người còn chưa đến, nhưng dân chúng trong ngoài thành Hàm Dương đã bàn tán sôi nổi. Nói chung là xoay quanh chiến công của Triệu Phong, và vị trí của Triệu Phong trong tương lai mà thảo luận. Có thể nói uy vọng của Triệu Phong trong lòng dân Tần rất lớn. Dân Tần sùng thượng vũ lực. Mà Triệu Phong chính là đại diện của vũ lực. Lúc này! "Mau nhìn!" "Xe ngựa của Vũ An Quân đến rồi." "Sáu ngựa kéo xe." Một âm thanh vang vọng từ ngoài thành. Tất cả ánh mắt của dân chúng đang nghị luận nhao nhao nhìn lại, nhón chân, mong mỏi và trông mong. Trong vô số ánh mắt của người dân nhìn chăm chú. Xe ngựa của Triệu Phong từng bước hướng về Hàm Dương trở về. Mà sau xe ngựa của Triệu Phong cũng là một cỗ xe sáu ngựa kéo, tự nhiên là Hoàn Y. Hai vị Thượng tướng quân thân vệ mấy ngàn người hộ tống trở về. Rất nhanh. Xe ngựa đi đến. Hàn Phi đang đứng ở trước cửa thành cũng có chút động dung, mỉm cười: "Cung nghênh Vũ An Quân và Thượng tướng quân Hoàn Y khải hoàn trở về, phụng chiếu của Đại vương, Hàn Phi đặc biệt đến đây nghênh đón." Vừa dứt lời. Triệu Phong vén rèm xe, từ trên xe ngựa bước xuống. Hoàn Y cũng theo sát phía sau đi xuống. "Không ngờ Hàn đại nhân đích thân đến đón, thật là long ân của Đại vương." Triệu Phong vừa thấy Hàn Phi, lập tức cười trêu ghẹo nói. "Không còn cách nào." "Ai bảo ngươi là công thần của Đại Tần ta, Đại vương vốn dĩ muốn đích thân đến nghênh đón." Hàn Phi cười đáp lời. "Được." "Không nên chậm trễ thời gian, nhập điện yết kiến đi." "Ta vẫn còn muốn mau chóng về phủ đoàn tụ cùng gia đình." Triệu Phong cười nói. "Trước khi đi, ngươi vẫn nên đi trước, chào hỏi một chút những người dân đang đợi ngươi khải hoàn trở về đi." Hàn Phi cười nói. Nghe vậy! Triệu Phong liếc mắt nhìn xung quanh những ánh mắt mong chờ và trông mong, tràn đầy sùng bái đang nhìn mình của dân chúng Hàm Dương, trong lòng cũng có chút cảm động. Lập tức. Lập tức nhảy lên trên xe ngựa. "Các bậc phụ lão hương thân Hàm Dương, Triệu Phong mặt dày để phụ lão hương thân chờ ở đây vào thời điểm sắp vào đông này." Triệu Phong lớn tiếng nói, sau đó ôm quyền khom người, đối tất cả dân chúng đang chờ đợi khom người cúi đầu. Thấy Triệu Phong làm vậy. Tất cả dân chúng đều vô cùng kích động. "Vũ An Quân quả thật vẫn giữ Xích Tử Chi Tâm." "Chúng ta là dân thường mà vậy mà lại nhận được lễ của ngài." "Vũ An Quân quả nhiên là nhân phẩm cao quý, không có chút kiêu căng nào." "Vũ An Quân thật là hợp lẽ phải lúc này, ta phục." "Vũ An Quân khách khí quá, chúng ta không thể nhận lễ của ngài." "Ngài là công thần của Đại Tần ta, có thể chờ đợi ở đây, đây là vinh hạnh của chúng ta." "Đúng vậy..." Vô số dân chúng nhìn thấy lễ này của Triệu Phong, không khỏi cảm động, không khỏi kính nể. Triệu Phong là người dùng võ lập công, lại là Thượng tướng quân, tương lai là Quốc úy, hoàn toàn xứng đáng là trọng thần của một nước. Với thân phận như thế, vậy mà lại hành lễ với bọn họ, dân thường, đây là tâm tính thế nào, độ lượng cỡ nào. "Các vị hương thân phụ lão." "Đại vương đang ở trong triều đình đợi ta yết kiến, Triệu Phong không thể ở lại đây lâu, xin lỗi." Triệu Phong mỉm cười, lại đối tất cả hương thân phụ lão ôm quyền nói. Mà xung quanh tự nhiên vang lên những tiếng hoan hô đồng tình. Dân chúng trong ngoài thành dõi mắt theo. Xe ngựa lại một lần nữa chuyển động. Triệu Phong cũng không có đi vào, mà là vẫy tay với dân chúng hai bên quan đạo. "Uy danh của Vũ An Quân tại Đại Tần bây giờ thật sự là không ai sánh bằng." Thấy cảnh này. Trên mặt Hoàn Y cũng hiện lên một vẻ cảm khái. Còn những thân vệ của Triệu Phong, lúc này lại mang theo vẻ tự hào nồng đậm. Bởi vì vinh dự đặc biệt mà mười mấy vạn dân chúng Hàm Dương đón chào là chủ thượng của bọn họ giành được. Điện nghị triều đình! Triệu Phong và Hoàn Y lần lượt đi vào bên trong điện. "Thần tham kiến Đại vương." Hai người khom người cúi đầu với Doanh Chính đang ngồi trên vương vị. Ở vị trí cao nhất. Nhìn Triệu Phong trở về lông tóc không bị tổn hại, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười. "Được." "Vũ An Quân." "Công lao chinh phạt ở nước Sở của ngươi, dù cô ở Hàm Dương xa xôi, nhưng đều biết rõ." "Ngươi không hổ là chiến thần của Đại Tần ta." "Cô có ngươi, là phúc của cô." Doanh Chính cười lớn. "Đa tạ Đại vương khen ngợi." "Lần này có thể thuận lợi diệt Sở, đều dựa vào sức tấn công của hai đại doanh duệ sĩ Vũ An và Hàm Cốc, không phải do một mình thần làm được." Triệu Phong vô cùng khiêm tốn đáp lời. Hắn đương nhiên sẽ không thiếu EQ, đem tất cả công lao chiếm hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận