Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 208: Tại nhi tử trước mặt hiện ra võ đạo! Đại vương gặp nguy hiểm!

Chương 208: Thể hiện võ đạo trước mặt con trai! Đại vương gặp nguy hiểm! Sa Khâu!
Một nơi trong núi rừng. Triệu Phong cưỡi chiến mã, phía trước ôm hai tiểu gia hỏa Triệu Khải và Triệu Linh. Chiến mã phi nhanh. Mặc dù rất nhanh, nhưng kỵ thuật của Triệu Phong vô cùng cao siêu, hai đứa trẻ con cười nói vui vẻ, rất cao hứng, được cha bảo vệ cẩn thận.
"Cha."
"Nhanh quá nha."
"Cha cưỡi ngựa còn nhanh hơn A Ông nhiều."
Triệu Khải cao hứng nói.
"A Ông là ai?"
Triệu Phong ngẩn người, không hiểu hỏi.
"Chính là A Ông ở trong cung điện lớn đó."
"Chúng ta thường xuyên đi tìm A Ông chơi, A Ông đối với chúng ta cũng rất tốt, thường xuyên cho chúng ta ăn ngon, còn dẫn chúng ta đi cưỡi ngựa."
Triệu Linh ngoan ngoãn nói.
"Đại vương?"
Triệu Phong ngẩn người, hiển nhiên không ngờ tới: "Các ngươi thường xuyên vào cung tìm Đại vương?"
Chuyện này. Vương Yên đã từng nhắc với hắn một lần, nói hai đứa nhỏ vào cung tìm Đại vương. Triệu Phong nghĩ cũng không để ý. Nhưng hôm nay xem ra. Hai đứa con của mình hình như rất thân với Đại vương, còn được người dẫn đi cưỡi ngựa.
"A Ông đối với chúng ta rất tốt."
Triệu Khải cười ha ha nói.
Triệu Phong mỉm cười, trong lòng lại thầm nghĩ: "Tần Vương đối với một nhà mình có phần ưu ái hơn thì phải, hình như không có thần tử nào được chiếu cố lớn như vậy nhỉ, chẳng lẽ mình thật sự được Tần Vương coi trọng đến mức này, nên mới 'yêu ai yêu cả đường đi'?"
Nghĩ đến đây, Triệu Phong cũng thấy bình thường trở lại.
"Tần Vương đối với ta tốt như vậy."
"Sau này đến Tần mạt thật."
"Ta nhất định phải bảo vệ huyết mạch của hắn."
"Đây là điều duy nhất ta có thể làm cho hắn."
Triệu Phong âm thầm nghĩ. Về tương lai, Triệu Phong không có cách nào thay đổi. Dù sao Tần Thủy Hoàng chỉ có một người, Triệu Phong cũng chỉ phục Tần Thủy Hoàng. Nếu để Hồ Hợi lên ngôi, nói thật, Triệu Phong thật không phục. Chính hắn có thực lực khai sáng Diêm Đình cũng đủ chấn động thiên hạ, mà lại để hắn làm bề tôi dưới trướng một tên bại gia tử, nói không chừng ngày nào đó còn bị đối phó, Triệu Phong không hề muốn chuyện như vậy xảy ra. Đương nhiên, nếu có thể chọn lựa, vậy hãy để Tần Thủy Hoàng trường sinh bất tử đi. Tần mạt sẽ có thể thay đổi. Cho dù là tàn dư của sáu nước nổi dậy, dù cho thiên hạ loạn lạc không ngừng, tất cả đều có thể trấn áp.
"Ngao ô."
Ngay lúc này, trong rừng cây phía trước truyền đến tiếng sói tru.
"Cha."
"Đây là tiếng gì vậy?"
Triệu Linh vô cùng không hiểu hỏi.
"Tiếng sói tru."
Triệu Phong cười nhạt một tiếng. Hoàn toàn không có bất kỳ sự e ngại nào. Với sức mạnh thuộc tính đáng sợ của Triệu Phong hiện tại, có thể nói là vô địch nhân gian, đừng nói là sói, ngay cả hổ sư tử, Triệu Phong cũng có thể nhất kích tất sát. Muốn đối phó hắn, có lẽ chỉ có những người tu luyện chân chính, còn có tiên nhân. Chỉ là hiện tại. Triệu Phong vẫn chưa tìm thấy những tồn tại này.
Cũng ngay lúc này! Phía trước truyền đến một loạt âm thanh vội vã lao tới. Chỉ thấy mấy chục con sói nhe răng, nanh vuốt lộ ra, lao thẳng về phía Triệu Phong.
"Khải nhi, Linh Nhi."
"Các con sợ không?"
Nhìn đàn sói đang lao tới, Triệu Phong cười cười. Hai đứa trẻ mặc dù có chút bối rối, nhưng nhìn nụ cười trên mặt cha, bọn trẻ cũng rất trấn tĩnh mà nói: "Có cha ở đây, không sợ."
Nghe hai con mình nói tin tưởng như vậy, Triệu Phong cười: "Khải nhi, Linh Nhi."
"Các con cũng sắp năm tuổi rồi."
"Cũng sắp đến tuổi vỡ lòng."
"Nhưng trước khi vỡ lòng."
"Cha cho các con xem tương lai có thể học được những gì."
Nói xong. Triệu Phong nhìn về phía những con sói đang lao tới phía trước. Tay phải từ từ nâng lên. Một luồng chân khí vô hình ngưng tụ trên lòng bàn tay. Khi bầy sói lao tới chỉ còn cách vài trượng, Triệu Phong liền tung chưởng.
Ầm ầm!
Một luồng chưởng lực kinh khủng lập tức từ lòng bàn tay phát ra.
Trong nháy mắt.
"Ngang."
Một tiếng long ngâm vang vọng trong rừng núi.
Long ảnh vút lên.
Hướng về bầy sói ập đến.
Chỉ trong nháy mắt.
Ầm ầm.
Long ảnh trực tiếp rơi xuống giữa bầy sói, một nguồn năng lượng kinh khủng tức thì khuếch tán ra xung quanh. Mặt đất trong vòng mười trượng ngay lập tức bị đánh thành một cái hố lớn. Mấy chục con sói trong nháy mắt bị luồng năng lượng này thôn phệ, không một tiếng động, nhưng cái hố nhuộm một màu đỏ máu, những mảnh xác sói vỡ vụn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Thấy cảnh này, Triệu Khải và Triệu Linh đều kinh ngạc đến ngây người, nhìn cha mình.
"Cha lợi hại thật."
Triệu Linh hoảng sợ nói.
"Cha."
"Cái này... Đây là làm sao làm được vậy ạ?"
Triệu Khải tò mò hỏi.
"Có muốn học không?"
Triệu Phong cười hỏi.
"Dạ, dạ."
Hai đứa trẻ con liên tục gật đầu.
Thấy vậy. Triệu Phong cười một tiếng: "Tám tuổi, chờ các con tám tuổi là có thể học được, giờ có dạy các con cũng không biết, mà cũng không phù hợp với các con."
Nghe vậy. Hai đứa nhỏ có chút thất vọng. Vừa rồi một chưởng của cha chúng chúng tận mắt chứng kiến. Giống như ảo thuật vậy. Một chưởng đánh xuống, mấy chục con sói đều chết hết, mặt đất còn xuất hiện một cái hố lớn. Quá lợi hại.
"Tốt."
"Mấy ngày nữa chúng ta sẽ về Hàm Dương."
"Cha dẫn các con đi cưỡi ngựa thỏa thích."
Triệu Phong cười, giục ngựa nhẹ, tiếp tục mau chóng đuổi theo về phía trước.
Thời gian thoắt một cái! Trong chớp mắt. Một tháng thời gian trôi qua.
"Nương."
"Không cần tiễn."
"Mẹ ở nhà cứ đợi."
"Đợi một thời gian, con sẽ trở lại."
Bên ngoài trấn. Triệu Phong vẫy tay tạm biệt mẫu thân mình.
"Tổ mẫu, hẹn gặp lại."
"Chúng con sẽ trở lại."
"Tổ mẫu..."
Trong một tràng âm thanh tạm biệt. Đoàn xe cũng từ từ tiến về phía ngoài trấn.
"Một tháng trôi qua nhanh thật."
"Nếu không phải Đại vương có chuyện bàn giao, ta thật sự muốn ở lại thêm chút thời gian."
"Nước Ngụy mới ổn định được bao lâu, vậy mà Đại vương đã muốn động binh với nước khác, đây là nóng lòng muốn nhất thống thiên hạ rồi."
Triệu Phong thầm nghĩ trong lòng. Trên đường trở về Sa Khâu. Triệu Phong tất nhiên là vào cung một chuyến. Trước lúc chia tay. Doanh Chính còn cố ý dặn dò trong vòng hai tháng phải về Hàm Dương. Thời gian này tự nhiên cũng bao gồm cả thời gian đi đường.
Một đường không nói gì. Đến nửa đường, Trương Minh đột nhiên cầm một phong mật báo đến trước mặt Triệu Phong.
"Chủ thượng."
"Mật báo của Diêm Đình."
"Việc liên quan đến nước Yên."
Trương Minh cung kính nói.
Nghe vậy. Triệu Phong thần sắc biến đổi, vội vàng nhận lấy mật báo.
"Nước Yên đã điều động sứ đoàn đi sứ Đại Tần."
"Đồng thời."
"Sứ đoàn cũng đi sứ nước Tề, nước Sở."
Bên trên mật báo. Chính là nội dung như vậy.
"Không tốt."
"Kinh Kha s·á·t Tần."
"Đại vương gặp nguy hiểm."
Triệu Phong biến sắc, lập tức nghĩ đến một điển tích lịch sử.
"Chủ thượng, cái gì Đại vương gặp nguy hiểm?"
Trương Minh không hiểu nói.
Hắn nghĩ. Đại vương ở trong thâm cung, có mấy vạn cấm vệ quân bảo vệ, làm sao lại gặp nguy hiểm?
Triệu Phong không giải thích nhiều. Lúc này liền giục ngựa đến chỗ xe ngựa của Vương Yên.
"Yên Nhi."
"Ta có việc gấp về kinh."
Triệu Phong trầm giọng nói.
"Phu quân, chàng cứ đi đi."
Vương Yên không nói nhiều, lập tức đáp lời.
"Trương Minh."
Triệu Phong lúc này quát.
"Có thuộc hạ."
Trương Minh lập tức đáp.
"Dẫn một ngàn năm trăm thân vệ bảo vệ phu nhân an toàn về kinh."
"Hàn Thần Nhan."
Triệu Phong lại nói.
"Mời chủ thượng phân phó."
Hàn Thần Nhan giục ngựa đi đến.
"Theo ta, ngựa không dừng vó về kinh."
Triệu Phong trầm giọng quát.
"Tuân lệnh."
Các thân vệ đồng thanh đáp lời.
Ngay lập tức. Triệu Phong dẫn theo năm trăm thân vệ tách khỏi đoàn xe, mau chóng phi nhanh về hướng Hàm Dương...
Bạn cần đăng nhập để bình luận