Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 253: Doanh Chính: Tửu Tiên lâu là của ngươi chứ!

Chương 253: Doanh Chính: tửu Tiên lâu là của ngươi chứ! Nghe đến lời này, Triệu Phong lập tức cười một tiếng: "Cái này, thần tửu Tiên lâu hộ vệ đều là quân ngũ xuất thân, tự nhiên thân thủ." "Thân thủ đến?" "Hắc Băng đài ám sĩ đều là trong trăm có một, không chỉ có riêng là thân thủ mà có thể so sánh." "Ngươi những hộ vệ này thật không đơn giản." Doanh Chính bình thản nói. "Có thể được Đại vương tán dương, là vinh hạnh của những hộ vệ kia của thần." Triệu Phong lập tức đáp lời. Từ trong lời nói của Doanh Chính có thể thấy. Hắn tuy biết rõ xuất thân của hộ vệ tửu Tiên lâu nhưng không rõ sự tồn tại của Diêm Đình. Mà lại. Cho tới nay, dù Hắc Băng đài xâm phạm tửu Tiên lâu, Triệu Phong mỗi lần đều hạ lệnh khắc chế, không nên chủ động xuất thủ. Dù sao Triệu Phong bây giờ vẫn đang là thần tử của Đại Tần, làm việc tự nhiên không thể quá phận. Nhìn thấy Triệu Phong cười ha ha, Doanh Chính cũng không tiếp tục truy hỏi. Mỗi người đều có bí mật. Hiển nhiên, bí mật trên người Triệu Phong càng nhiều, càng lớn. Nếu không phải là con trai mình, có lẽ Doanh Chính đã rất kiêng kị, thậm chí dùng đến thủ đoạn. Nhưng đối mặt với Triệu Phong, hết thảy những điều đó đều không cần thiết. Triều thần còn nuôi tử sĩ, chẳng lẽ con trai mình không thể nuôi? Đây chính là suy nghĩ của Doanh Chính. "Sau này mỗi tháng đưa năm trăm đàn rượu ngon thượng hạng tửu Tiên lâu cho cô." Doanh Chính nói với Triệu Phong. "Đại vương." "Năm trăm đàn quá ít, một ngàn đàn." Triệu Phong vung tay, trực tiếp tăng giá. Doanh Chính không tiếp tục truy hỏi, Triệu Phong tự nhiên là muốn có qua có lại. "Xem ra cô vẫn đánh giá thấp sản lượng của tửu Tiên lâu này." Doanh Chính cười cười. "Đại vương quả thực đã đánh giá thấp rồi." "Tửu Tiên lâu này là tâm huyết nhiều năm của thần." "Nếu như không phải ứng chinh nhập ngũ, có lẽ thần đã là một thương nhân tửu phường rồi." Triệu Phong cười nói, mang theo vài phần trêu ghẹo. "Vậy thì may là đưa ngươi đi ứng chinh nhập ngũ, nếu không Đại Tần ta sẽ thiếu đi một Thượng tướng quân." Doanh Chính cũng cười. Suy cho cùng, lời này của Doanh Chính cũng xuất phát từ đáy lòng, hơn nữa còn mang sự may mắn. Trên chiến trường nguy hiểm thế nào, ông ta đều biết. Nếu như Triệu Phong trước kia không ở trong hậu cần quân giết ra, vậy thì mãi mãi ông ta cũng sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của mẫu thân Triệu Phong, càng không biết mình có một đứa con trai như Triệu Phong. "Nghe cũng đúng là như thế." "Ha ha." Triệu Phong cười đáp. "Nghe giọng điệu của ngươi, rượu của tửu Tiên lâu này đều do ngươi sản xuất?" Doanh Chính có chút kinh ngạc hỏi. "Rượu phương là do thần nghiên cứu, rượu tự nhiên là do mời thợ nấu rượu sản xuất." Triệu Phong cười nói. "Nhìn không ra a." "Ngươi tiểu tử ngược lại cũng hiểu biết đôi chút." Doanh Chính cũng có chút tán thưởng. "Thần hiểu biết nhiều lắm đấy." . . Hai cha con cứ thế trò chuyện trong Chương Đài cung. Trong cung của Hồ phu nhân. "Nương." "Người không biết đâu." "Hôm nay trên triều đình, sắc mặt của Phù Tô thật là khó coi." "Người ủng hộ đắc lực nhất của hắn là Vương Oản lần này trốn không thoát." "Triệu Phong quả thật là một người tàn nhẫn, vậy mà tìm được chứng cứ phạm tội của Vương Oản, cứ thế mà kéo hắn xuống." Hồ Hợi hết sức cao hứng nói với Hồ thị. "Triệu đại nhân, thật là như thế sao?" Hồ thị nhìn về phía Triệu Cao. Từ trước đến nay. Triệu Cao đều phụng dưỡng bên cạnh Doanh Chính, nhưng mỗi lần một đôi nhi nữ của Triệu Phong vào cung, hay cả khi Triệu Phong vào cung, Triệu Cao tự nhiên đều đến Không Liễu. "Vương Oản lần này xem như xong rồi." "Thật khó tin." "Đương triều tướng bang, quyền cao chức trọng." "Gần hai mươi năm." "Vậy mà lại cứ thế bị Triệu Phong kéo xuống." Triệu Cao giờ phút này cũng có chút cảm xúc. Vương Oản. Một chức vị cao khó mà tưởng tượng! Tuy rằng không bằng Lã Bất Vi ngày xưa nhưng tương tự là người có quyền cao chức trọng. "Hợi nhi." "Con phải nhớ kỹ một điều." "Tuyệt đối không thể đối địch với Triệu Phong." "Người này không chỉ giỏi thống binh, nắm giữ binh quyền, hơn nữa còn có thù tất báo." "Lần này hắn đã sắp xếp được nhiều chứng cứ như vậy, chắc chắn đã chuẩn bị từ lâu, ngay cả Vương Oản loại cáo già kia còn bị hắn tìm được chứng cứ phạm tội, có thể thấy được năng lực của hắn." Hồ thị một mặt nghiêm túc dặn dò Hồ Hợi. "Mẫu thân." "Người cứ yên tâm." "Ta lấy lòng người như Triệu Phong còn không kịp, làm sao lại đắc tội hắn chứ?" "Tuy hắn không quy thuận ta, nhưng chỉ cần hắn một mực đối phó Phù Tô, ngày sau ta làm Trữ quân, kế thừa vương vị, nhất định sẽ hậu đãi hắn." Hồ Hợi lập tức cam đoan. "Công tử." "Đối với người như Triệu Phong, lấy lòng là đủ, không cần cố tình đi lôi kéo, nhưng mấu chốt nhất vẫn là không nên đắc tội." "Sở dĩ Triệu Phong phí hết tâm tư đối phó Vương Oản là vì Vương Oản nhiều lần nhắm vào hắn." "Đây chính là căn bản." Triệu Cao cũng lên tiếng. "Chỉ có thể nói Vương Oản bọn họ ngu xuẩn, nhiều lần nhắm vào, Phù Tô còn ngu xuẩn hơn, đến cả thủ hạ cũng không quản được." "Công tử như ta đây lại cực lực ước thúc thủ hạ, ngàn vạn lần không thể đi đắc tội Triệu Phong." "Cho dù không lôi kéo, Triệu Phong cũng sẽ không nhằm vào ta." "Sao lại không làm?" Hồ Hợi hết sức đắc ý cười nói. "Công tử giờ phút này cần phải suy xét một chuyện khác." Triệu Cao tỏ vẻ nghiêm túc. "Chuyện gì?" Hồ Hợi nhìn Triệu Cao. "Vương Oản lần này chắc phải chết rồi." "Hắn vừa chết, vị trí tả tướng liền bỏ trống." "Hãy xem ai sẽ leo lên cái vị trí tả tướng này." Triệu Cao nghiêm túc nói. "Ý của lão sư là muốn để người của chúng ta leo lên vị trí đó?" "Có thể những người quyền cao chức trọng kia hoặc là đứng ngoài quan sát không đứng đội, hoặc là ủng hộ Phù Tô, người của chúng ta hình như không đủ tư cách để leo lên vị trí đó." Hồ Hợi suy nghĩ nói. "Theo sự hiểu biết của ta đối với Đại vương." "Lần này người leo lên vị trí đó không phải Lý Tư thì cũng là Úy Liễu." "Lý Tư với Vương Oản vốn là tử địch, nếu như có người đề cử, trên triều đình chắc chắn không ít người phản đối, cho nên đến lúc đó chúng ta nhất định phải giúp Lý Tư leo lên vị trí đó, nếu như thực sự nhờ duyên phận của công tử mà leo lên vị trí này, đây chính là đang lấy lòng Lý Tư, tuyệt đối không có gì xấu." Triệu Cao nói. Không thể không nói, người như Triệu Cao rất thâm sâu, lại có hiểu biết đủ tường tận đối với Doanh Chính. Chỉ mấy câu đã nắm được mấu chốt vấn đề. "Lời của lão sư, ta nhớ kỹ." Hồ Hợi cũng gật đầu nhẹ. Hiện tại Hồ Hợi dù ngông cuồng, nhưng khi liên quan đến vị trí kia, hắn ở trước mặt Triệu Cao lại biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn. Mà giờ khắc này. Một bên vui mừng một bên sầu não. Trong phủ của Phù Tô. Mấy người đứng trước mặt Phù Tô, trên mặt ai nấy đều phủ một tầng mây đen. "Trước đây ta đã nói rồi, người như Triệu Phong chỉ nên giao hảo, không thể đắc tội." "Vậy mà các ngươi cứ cố ý nhắm vào." "Bây giờ thì tốt rồi." "Toàn tộc của Vương tướng đều bị tống giam, còn có gần hai mươi vị đại thần khác cũng vậy." Phù Tô thở dài một tiếng, tràn đầy vẻ bất đắc dĩ. "Công tử, sự tình đến nước này thì đã hết cách." Ngỗi Trạng cũng thở dài. "Ngỗi tướng, bây giờ còn có cách nào giải cứu Vương tướng không?" Phù Tô vẫn còn chút không nỡ lòng nào. Dù sao Vương Oản cũng ủng hộ hắn nhiều năm như vậy, nếu như trơ mắt nhìn Vương Oản chết, hắn thật không thể làm được. "Trên triều đình." "Phùng Kiếp tự mình kiểm tra thực hư của những chứng cứ kia, đồng thời đã làm xong." "Vương tướng cùng những đại thần bị liên lụy đó đều không có cách nào cứu được." "Bây giờ điều chúng ta cần làm là bảo toàn dòng máu của Vương tướng." Thuần Vu Việt thở dài. Kết quả của Vương Oản như vậy là điều mà ông không hề nghĩ tới, hoặc là nói người đang làm quan trong triều không một ai ngờ tới. "Lần này Vương tướng phạm tội như vậy, có thể bảo toàn được toàn tộc không?" Phù Tô nhìn về phía Ngỗi Trạng. "Khó." Việc này do chính Lý Tư chủ đạo, hắn sẽ không bỏ qua cho Vương tướng. "Có lẽ, mấu chốt vẫn ở trên người công tử." "Dù sao . . ." Ngỗi Trạng mang theo chút bất đắc dĩ. "Chuyện này . . ." Phù Tô tự nhiên cũng hiểu rõ Ngỗi Trạng muốn nói gì. "Còn có Triệu Phong." "Kẻ này quá đáng sợ." "Vương tướng làm việc luôn cẩn mật, mà vẫn bị Triệu Phong nắm thóp, hơn nữa lại còn nhiều chứng cứ như vậy." Ngỗi Trạng mặt mày u ám, mang theo sự kiêng kị sâu sắc. Nếu như trước đó còn chỉ là lời nói quấy nhiễu, thì từ nay về sau bọn họ chính là kẻ thù không đội trời chung. Triệu Phong sau này sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Cũng như bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho Triệu Phong. "Đành phải đi một bước xem một bước vậy." Phù Tô thở dài. "Còn có Thuần Vu thái phó." "Đại vương đã hạ chỉ, bắt ngươi đi xin lỗi Triệu Phong." "Chuyện này, ngươi cần phải cẩn trọng xử trí." Ngỗi Trạng quay đầu nhìn về phía Thuần Vu Việt. Nghe vậy, vẻ mặt của Thuần Vu Việt khó chịu như thể vừa nuốt phải phân vậy. "Việc này, ta sẽ xử lý ổn thỏa." "Tuyệt đối sẽ không liên lụy đến công tử." Thuần Vu Việt thở dài, trên mặt già nua đầy vẻ khuất nhục. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận