Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 149: Triệu Phong chuyện tốt! Chúng tướng hưng phấn! (3)

Chương 149: Triệu Phong có chuyện tốt! Các tướng hưng phấn! (3) “Thượng tướng quân đại doanh!” “Thượng tướng quân.” Triệu Phong nhanh chân đi vào, khom người cúi đầu.
“Ngồi.” Vương Tiễn mỉm cười.
“Vương tướng quân cùng Dương tướng quân hôm nay không có ở đây?” Ánh mắt Triệu Phong đảo qua, hơi kinh ngạc nói.
“Bọn họ còn đang ở các nơi dùng binh, bây giờ vẫn chưa về.” Vương Tiễn cười nói.
“Xem ra Thượng tướng quân có công vụ giao cho mạt tướng.” Triệu Phong hỏi thẳng.
Ở trong quân doanh này, Triệu Phong cũng không hề dùng quan hệ riêng mà xưng hô nhạc phụ, mà là theo cấp bậc trên dưới.
“Đây là vương chiếu, ngươi xem qua đi.” Vương Tiễn cười một tiếng, trực tiếp cầm từ trên bàn một phong vương chiếu đưa cho Triệu Phong.
Triệu Phong cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy xem xét, lập tức hiểu rõ.
“Sàng lọc tinh nhuệ, loại bỏ cặn bã.” “Việc này đích xác là phù hợp.” “Dù sao lần này diệt Triệu bắt được bốn mươi vạn quân Triệu, so với ngày xưa trận Trường Bình cũng không ít.” “Nếu như toàn bộ biên chế, ta Đại Tần quốc lực chỉ sợ cũng không nuôi nổi.” Triệu Phong gật đầu nói.
Nuôi một người lính, ngoài việc phải chi lương hằng năm còn có cơm ăn.
Tuy nói Hình Đồ quân không cần cấp phát lương hằng năm, nhưng một ngày cơm nước vẫn phải có, mà còn phải ăn như duệ sĩ.
Nhưng nô lệ lại khác, bọn họ một ngày có thể ăn một bữa cơm là đã tốt lắm rồi, mà lại mỗi ngày phải không ngừng lao động, nô lệ mệt chết vô số.
Đối với nô lệ mà nói, đảm bảo được nhu cầu cơ bản của bọn họ là được rồi, thậm chí cũng không cần đảm bảo.
Chết cũng xem như đã chết.
“Việc này, liền giao cho ngươi đi làm đi.” “Bây giờ hàng binh phân tán tại năm địa điểm đại thành, Hàm Đan, Vũ An, Lâm thành, Hứa thành.” “Đây là thủ dụ ta đã mô phỏng, đến thời điểm ngươi phái người đi sàng lọc.” “Triều đình chỉ truyền đến một yêu cầu, lấy sàng lọc tân binh duệ sĩ cấp độ để sàng lọc hàng binh biên chế.” Vương Tiễn trầm giọng nói, trong nháy mắt cầm lên một phong thủ dụ.
“Gần bốn mươi vạn hàng binh mạng sống nằm trong tay ta?” Triệu Phong mỉm cười.
“Đúng là trong tay ngươi.” “Quyền sinh sát.” Vương Tiễn gật đầu cười nói.
“Không đúng.” Triệu Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.
“Cái gì không đúng?” Vương Tiễn sắc mặt cổ quái hỏi.
“Đại vương lúc trước rời Hàm Đan đã hứa hẹn với ta, diệt Triệu xong sẽ cho phép ta nghỉ phép, tại sao không thực hiện?” Triệu Phong có chút oán khí hỏi.
“Ngươi đem những hàng binh này sàng lọc xong thì có thể nghỉ phép rồi.” Vương Tiễn cười một tiếng.
“Thật?” Triệu Phong lộ vẻ vui mừng.
“Hơn nữa lần này chỉ cần ngươi sàng lọc xong xuôi, ít nhất có thể cho ngươi nghỉ phép hai tháng.” “Hôn sự của ngươi và Yên Nhi cũng nên tiến hành.” Vương Tiễn cười nói.
“Thượng tướng quân yên tâm.” “Chuyện này ta sẽ để tâm.” Triệu Phong lúc này gật đầu nói.
Sàng lọc hàng binh.
Điều này thật hợp ý Triệu Phong.
Vừa lúc ở trong đám hàng binh này, sàng lọc ra một nhóm tinh nhuệ có năng lực chinh chiến để mình sử dụng, để Diêm Đình huấn luyện chiêu mộ lớn mạnh hơn.
Đây chính là một chuyện tốt.
“Tốt, đi đi.” “Ta đã điều một vạn đại quân trấn thủ các thành, ngươi có thể dẫn bộ khúc dưới trướng rời đi.” Vương Tiễn khẽ gật đầu.
“Thượng tướng quân.” “Mạt tướng có một chuyện muốn nhờ.” Triệu Phong tươi cười nhìn Vương Tiễn.
“Có rắm cứ thả.” Vương Tiễn tựa hồ đã cảm nhận được Triệu Phong muốn nói gì.
“Sau khi công phá đại địa, những chiến mã kia ta cũng muốn mang đi.” “Vừa vặn có thể tiết kiệm chút thời gian.” Triệu Phong cười ha ha nói “Hơn năm vạn chiến mã ngươi muốn ăn hết?” Vương Tiễn hơi kinh ngạc nói “Mới hơn năm vạn chiến mã, chẳng phải ngươi lão nói ta có thành tựu Thượng tướng quân sao? Mới lập đại doanh khẳng định phải có một chi kỵ binh.” Triệu Phong cười ha ha nói Vương Tiễn nghe xong, lập tức khó thở: "Xéo đi!"
"Mấy chiến mã này Vương Bí cùng Dương Đoan Hòa đều đã nhắm rất lâu rồi."
“Chiến mã của Đại Tần ta cơ hồ đều ở đại doanh Bắc Cương, bây giờ vất vả lắm mới có nhiều như vậy, ngươi còn muốn ăn hết, ngươi tên nhãi này thật đúng là dám mở miệng."
Triệu Phong cũng không sợ, vẫn cười ha ha mà nói: "Người nhạc phụ à, con đây cũng đâu phải thương lượng với người, người không cho con, vậy con về Hàm Dương tìm Đại vương mà thương lượng.” “Ngươi tên nhãi này còn uy hiếp ta?” Vương Tiễn vừa trợn mắt.
“Đại doanh Lam Điền chính là lấy chiến chủ bộ, nên nhạc phụ ngươi tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều."
“Đám chiến mã này chắc chắn không thể đưa cho ngươi.” “Vậy, ta ngày mai sẽ mang đi.” “Gặp lại.” Triệu Phong không nói nhảm với Vương Tiễn nữa, lúc này liền xoay người rời đi.
“Ngươi tên tiểu tử thối này…” Vương Tiễn vừa trợn mắt, không thể làm gì hơn nhìn theo Triệu Phong.
Đợi đến khi Triệu Phong hoàn toàn rời đi.
Vương Tiễn tức đến mức bật cười: “Cái thằng nhóc này, thật là… những chiến mã này vốn dĩ chính là để lại cho ngươi, Đại vương đã sớm bàn giao rồi, lần này coi như để cho ngươi nợ ta một lần.” Trở lại quân doanh của mình.
“Trương Minh.” “Truyền tướng lệnh của ta.” “Để các tướng thu thập hành lý, mang theo tất cả chiến mã, ngày mai lên đường đi Hàm Đan.” “Còn về đại thành, để Lưu Vượng và Trang Vĩ thống lĩnh thuộc hạ ở lại.” Triệu Phong sau khi trở về doanh trại lập tức ra lệnh.
“Chủ thượng.” “Thu thập hành lý đi đâu vậy?” Trương Minh hiếu kì hỏi.
“Thượng tướng quân phát xuống quân vụ, để ta sàng lọc hàng binh chỉnh biên làm quân.” “Không chỉ ở đại thành, mà còn có Hàm Đan tứ địa, tất cả hàng binh nước Triệu đều do quân ta sàng lọc.” Triệu Phong trầm giọng nói.
“Thuộc hạ đã rõ.” Trương Minh cung kính lĩnh mệnh, sau đó lui ra.
Mà Triệu Phong sau khi ngồi xuống.
Trên mặt cũng hiện lên một vòng vẻ mong đợi: “Nương, tiểu muội, nhanh bốn năm rồi, ta rốt cục sắp trở về tìm các ngươi.” “Còn có Vương Yên.” “Nàng sinh cho ta một đôi nhi nữ, ta tuyệt sẽ không phụ nàng.” Thời gian thấm thoắt!
Dĩnh Xuyên quận, vị thành Diêm Đình cứ điểm!
Rất nhiều thiếu niên thiếu nữ mặc áo đen đang cầm kiếm gỗ giao đấu, mỗi một chiêu đều đánh vào chỗ yếu hại.
Nhân số lên tới bốn năm trăm người.
“Ám sĩ Diêm Đình.” “Xuất chiêu là gặp tử sinh.” “Các chiêu đều lấy mạng đổi mạng.” “Phải nhớ.” “Các ngươi có thể sống sót trong cái loạn thế này, hết thảy đều nhờ chủ thượng ân trạch.” “Mạng của các ngươi đều là do chủ thượng cho.” “Sau khi các ngươi vào Diêm Đình, người nhà các ngươi đều đã được chủ thượng che chở, họ nhận được trợ cấp.” “Các ngươi, phải vì chủ thượng mà nỗ lực hết thảy.” Một người đàn ông đeo mặt nạ Diêm Đình đang đi tới đi lui, vừa đi vừa quát các chiến sĩ đang thao luyện chém giết.
“Thề sống chết hiệu trung với chủ thượng!” “Thề sống chết hiệu trung với chủ thượng…” Mấy trăm thiếu niên thiếu nữ vừa chém giết, đồng thời phát ra tiếng hô to của họ.
“Chủ thượng đã nói.” “Bình thường đổ nhiều mồ hôi, lâm trận ít đổ máu.” “Nơi này những gì các ngươi học chính là bảo vệ mạng mình.” “Có chút lười biếng chính là các ngươi tự chuốc lấy cái chết.” “Mỗi một tháng, nếu các ngươi không hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện, sẽ trực tiếp bị đào thải.” “Ta Diêm Đình không nuôi phế vật.” Người đàn ông đeo mặt nạ lần nữa quát.
Một tiếng này lộ ra sát cơ.
Đào thải!
Giống như là chết!
Đây là tất cả người của Diêm Đình đều biết.
Đối với một cơ cấu ám sát tinh nhuệ, điều này hiển nhiên là chuyện thường tình.
Nhưng lần này.
Bên dưới huấn luyện.
Có hai người không phải người Diêm Đình đang đứng nhìn ở đằng xa.
Bọn họ đều mặc áo vải bình thường, có vẻ không phù hợp với Diêm Đình, nhưng nhìn dáng vẻ quen thuộc của bọn họ, rõ ràng là đã quen với nơi này rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận