Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 162: Trở lại quê hương, gặp lại mẫu thân! Hạ Vô Thả vui! (1)

Chương 162: Trở về quê hương, gặp lại mẫu thân! Hạ Vô Thả vui mừng! (1)
Nghe được lời Triệu Cao nói, Doanh Chính thậm chí còn không thèm quay đầu lại.
"Để Hồ Hợi lâm triều chấp chính đi." Doanh Chính chậm rãi lên tiếng.
Vừa dứt lời, Triệu Cao lộ vẻ giật mình, trên mặt thoáng nét kinh ngạc, sau đó ngẩng đầu, có chút không dám chắc chắn nhìn Doanh Chính, hắn cứ như là cảm thấy mình nghe nhầm vậy.
"Đại vương?"
"Muốn để Thập Bát công tử lâm triều chấp chính sao?" Triệu Cao có chút không tin hỏi lại một lần.
"Đi truyền chiếu đi." Doanh Chính liếc nhìn Triệu Cao rồi nói một câu, sau đó cầm tấu chương lên, không muốn nhiều lời nữa.
"Nô tài tuân mệnh." Triệu Cao đè nén nội tâm vui mừng, chậm rãi rời khỏi đại điện.
"Phù Tô."
"Hi vọng, sau khi có sự cạnh tranh, con có thể mạnh mẽ lên một chút."
"Bằng không, con thật sự không trụ được đâu."
Nhìn bóng lưng Triệu Cao rời đi, trong mắt Doanh Chính ánh lên một vẻ suy tư sâu sắc.
Hậu cung.
Tại điện của Hồ phu nhân.
"Trung Xa phủ lệnh đến." Bên ngoài điện một thái giám hô lớn.
Trong điện, Hồ thị lập tức đứng dậy.
"Nô tài tham kiến phu nhân." Triệu Cao vừa vào điện, lập tức cúi đầu với Hồ thị.
"Triệu đại nhân có chuyện gì gấp sao?"
"Sao lần này đi vào mà không thông truyền?" Hồ thị cười hỏi.
"Chuyện tốt, thiên đại hảo sự." Triệu Cao mặt mày hớn hở, trên gương mặt vốn âm nhu của hắn giờ lộ rõ ý cười.
Hồ thị mở to mắt nhìn Triệu Cao, không lên tiếng cắt ngang. Quyền thế của mẫu tộc nàng không mạnh bằng Mị thị, muốn tranh cái vị trí kia thì chỗ dựa lớn nhất chính là Triệu Cao. Có Triệu Cao ở bên cạnh Đại vương hầu hạ, rất nhiều chuyện nàng đều có thể nắm chắc tiên cơ.
"Đại vương vừa mới hạ chiếu."
"Để Hồ Hợi công tử sau này được lâm triều chấp chính." Triệu Cao nói một cách nghiêm túc, trong giọng nói niềm vui mừng không hề che giấu.
"Cái gì?" Nghe được tin này, Hồ thị hoàn toàn ngây người, dường như không tin vào tai mình.
"Thật hay giả?" Hồ thị mang theo vài phần không xác định hỏi.
"Thưa phu nhân, là thật."
"Nô tài lúc đầu còn tưởng mình nghe lầm, còn cả gan hỏi lại Đại vương một lần."
"Và đã được Đại vương khẳng định." Triệu Cao vừa cười vừa nói.
"Quá tốt rồi."
"Lâm triều chấp chính, đây là cơ hội mà chỉ có công tử được Đại vương coi trọng mới có được, đây cũng là con đường mà tương lai đăng lên ngôi Thái tử phải trải qua." Hồ thị cũng lộ vẻ mặt hớn hở. Nàng dường như đã thấy ngày con trai mình leo lên ngôi vị Thái tử.
"Đúng vậy."
"Nghĩ chắc là do Đại vương thất vọng với Phù Tô."
"Nên mới để Thập Bát công tử lâm triều chấp chính." Triệu Cao cũng cười phụ họa theo.
Hai người nhìn nhau, đều không giấu nổi nụ cười trên môi. Một người là mẹ của Hồ Hợi, một người muốn dựa vào Hồ Hợi để có được quyền thế như Triệu Cao, hai kẻ đều đang từng bước thực hiện được tham vọng của mình.
"Đại vương tại sao lại đột nhiên có ý định này?"
"Lẽ nào Phù Tô làm chuyện gì sai?" Định thần lại, Hồ thị mang theo chút hiếu kỳ hỏi.
"Phù Tô thì không làm gì sai, nhưng Vương Oản bọn họ thì khó nói."
"Phu nhân có biết vì sao Đại vương bỗng nhiên lại thay đổi quyết định?"
"Mà lại để Thập Bát công tử lâm triều?" Triệu Cao cười lạnh một tiếng.
"Vì sao?" Hồ thị vội hỏi.
Triệu Cao mặt lộ vẻ cười lạnh: "Tuy rằng nô tài không rõ nguyên nhân thật sự khiến Đại vương thay đổi là gì, nhưng có thể khẳng định một điều, việc này tuyệt đối có liên quan đến Triệu Phong."
"Triệu Phong?" Hồ thị sững sờ, có chút không hiểu: "Ngươi không phải nói Triệu Phong cùng nhạc phụ Vương Tiễn giống nhau là cáo già sao? Hắn sẽ không tham gia vào tranh giành công tử chứ?"
"Vì sao hắn lại có thể trợ giúp con của ta lâm triều chấp chính?"
Triệu Cao lắc đầu: "Thưa phu nhân, không phải Triệu Phong trợ giúp, mà là Triệu Phong nhắm vào Phù Tô, nhắm vào Vương Oản bọn họ, chuyện này mới khiến Đại vương có ý bồi dưỡng Thập Bát công tử."
"Vào cái ngày Triệu Phong trở về, Bạch Ngọ của Bạch gia đã vu cáo hắn, không chỉ vậy, nô tài còn thăm dò được một việc, đó là trước đây khi Triệu Phong chưa làm chủ tướng, khi mới vừa đính ước với Vương gia thì Thuần Vu Việt, sư phụ của Phù Tô, đã phái người đi uy hiếp Triệu Phong và Vương gia hủy hôn."
"Việc này tự nhiên sẽ khiến Triệu Phong nảy sinh tức giận."
"Những việc này dồn lại tự nhiên khiến Triệu Phong bất mãn với Phù Tô, càng bất mãn với Vương Oản bọn họ."
"Ngày Triệu Phong trở về cùng Đại vương uống rượu tâm sự suốt đêm, tuy nô tài không nghe được bọn họ nói những gì, nhưng có thể khẳng định một điều, Triệu Phong chắc chắn đã nói điều gì đó liên quan đến chuyện của Vương Oản bọn họ."
"Đại vương tuy không nói rõ, nhưng nô tài có thể cảm nhận được thái độ của Đại vương đối với Phù Tô, đối với Vương Oản đã thay đổi."
"Cũng chính vì thế, Đại vương mới để Thập Bát công tử lâm triều chấp chính." Triệu Cao cười nói.
"Cái Triệu Phong này có tầm ảnh hưởng lớn đến thế trước mặt Đại vương? Mà lại có thể ảnh hưởng đến cả quyết định của Đại vương?" Hồ thị lộ vẻ kinh ngạc.
Hiển nhiên. Nàng là phi tần Tần Vương, xuất thân từ các đại gia tộc, tự nhiên cũng kiêu ngạo.
"Nô tài cũng không hiểu nổi vì sao Đại vương lại ân sủng Triệu Phong đến vậy."
"Có lẽ là do năng lực của Triệu Phong đi."
"Tuổi còn trẻ đã hai lần diệt quốc đều có công lớn."
"Chắc là Đại vương yêu quý người tài." Triệu Cao giải thích.
Hồ thị khẽ gật đầu, sau đó lại cười lạnh nói: "Phù Tô a Phù Tô, có lẽ địa vị của con rất cao, lại là con trưởng, các đại thần trong triều ủng hộ con cũng không ít."
"Nhưng chính vì những đại thần vàng thau lẫn lộn này mà con đã vô hình gây thù với Triệu Phong rồi."
"Người này."
"Cho dù chúng ta không thể lôi kéo hắn thì cũng không thể đắc tội, hiện tại hắn đã đối đầu với Phù Tô rồi, tương lai chưa biết chừng lại giúp Hợi nhi."
"Chờ sau này Hợi nhi kế vị."
"Bên cạnh cũng cần có lương thần phụ tá, cái Triệu Phong này không tệ."
Nghe được tin lâm triều chấp chính, Hồ thị không khỏi mặc sức tưởng tượng, như thể đã thấy ngày con trai mình leo lên ngôi vị vương giả.
...
Nước Tần, trong địa phận quận Sa Khâu!
Sau mười ngày đi đường, cuối cùng đoàn xe cũng tiến vào địa phận quận Sa Khâu.
"Chủ thượng."
"Đến Sa Khâu rồi." Nhìn cột mốc biên giới phía trước, Trương Minh lập tức bẩm báo.
Triệu Phong vén rèm lên, chậm rãi bước xuống.
Nhìn bia đá Sa Khâu trước mắt, trên mặt hắn cũng lộ ra ý cười: "Sa Khâu, cuối cùng ta cũng trở về."
Tuy nhiên. Giờ phút này. Trong lòng Triệu Phong lại nghĩ đến một sự kiện trong lịch sử.
"Trong lịch sử."
"Tần Thủy Hoàng Doanh Chính tuần thú thiên hạ, khi đến Sa Khâu thì bệnh chết, cuối cùng đến di chiếu cũng bị Lý Tư và Triệu Cao sửa lại."
"Ta cũng không biết."
"Thế giới này có còn có hiệu ứng cánh bướm không nữa."
"Trong thế giới lịch sử vốn không có sự tồn tại của ta, hoặc là nói là không có linh hồn của ta tồn tại."
"Nếu thật sự có Triệu Phong, chắc đã chết trên chiến trường rồi."
"Bệnh chết ở Sa Khâu."
"Đáng tiếc." Nhìn thấy Sa Khâu này, Triệu Phong không khỏi suy nghĩ bắt đầu.
"Thưa chủ thượng."
"Hiện tại đã xế chiều, không biết vị trí Sa thôn của chủ thượng còn xa lắm không?"
"Đến chạng vạng tối có đến nơi được không?" Trương Minh hỏi.
"Nửa ngày là đủ rồi." Triệu Phong cười nói.
Trước đây khi ứng chinh nhập ngũ, Triệu Phong cũng là từ khu vực phòng thủ Sa Khâu này đi qua, sau đó nhập ngũ. Không xa đó là thành quận Sa Khâu.
Lúc này! Hạ Vô Thả cũng từ phía sau xe ngựa đi ra.
"Vào quận Sa Khâu rồi."
"Đây là quê hương của Triệu tướng quân sao." Hạ Vô Thả cười nói.
"Đúng vậy."
"Bốn năm rồi, cuối cùng ta cũng đã trở về quê hương." Triệu Phong cười nói.
"Lão phu vẫn luôn có chút hứng thú với quê hương của Triệu tướng quân, không biết nơi như thế nào mà có thể nuôi dưỡng ra được một nhân kiệt như Triệu tướng quân cho Đại Tần." Hạ Vô Thả cười nói, trong lòng thì nửa thật nửa giả.
Càng tiếp xúc với Triệu Phong, ông càng khẳng định phỏng đoán trong lòng. Triệu Phong có thể là cháu ngoại của ông, mẹ Triệu Phong chính là người con gái mà ông đã tìm kiếm 21 năm. Đối với Sa Khâu. Dù là lần đầu tiên đến, Hạ Vô Thả cũng cảm thấy một sự thân thiết lạ thường.
"Chỉ còn nửa ngày đường nữa thôi."
"Đến lúc đó Hạ đại y có thể nghỉ ngơi thật tốt."
"Lên đường thôi." Triệu Phong cười, một lần nữa trở về xe ngựa.
Dưới sự bảo vệ của thân vệ, đoàn xe một lần nữa lên đường. Khi đoàn xe tiến đến gần vị trí thành quận. Hàng trăm quân lính quận và mười quan lại mặc quan phục Đại Tần đã đứng đợi ở xa. Dường như họ đã biết trước Triệu Phong sẽ đi qua nơi này.
"Xin hỏi đây có phải là xe ngựa của Triệu Phong Thượng tướng quân trở về quê hương không?" Nghiêm Binh chậm rãi tiến lên, thập phần cung kính hỏi.
"Ngươi là ai?" Trương Minh liếc nhìn Nghiêm Binh một cái, vẻ mặt bình tĩnh nói.
"Hạ quan là quận trưởng quận Sa Khâu, nghe nói Thượng tướng quân trở về quê hương nên cố ý đến nghênh đón." Nghiêm Binh cười nói.
"Ngươi chờ một chút, ta đi bẩm báo." Nghe nói là quận trưởng Sa Khâu, Trương Minh cũng không trực tiếp từ chối, mà thúc ngựa xoay người đi bẩm báo.
"Chủ thượng."
"Quận trưởng Sa Khâu đang chờ ở phía trước, chủ thượng có muốn gặp một lần không?" Trương Minh cung kính hỏi.
"Dù sao cũng là quận trưởng Sa Khâu, trước đây nghe nói ông ấy rất quan tâm đến người nhà ta." Triệu Phong nói.
Sau đó thân vệ kéo rèm ra, Triệu Phong cũng chậm rãi đi xuống, hướng về phía Nghiêm Binh đi đến.
Khi nhìn thấy Triệu Phong, trên người không có hoa phục mà vẫn mặc bộ quân phục Đại Tần màu đen như thường thấy trong quân. Dù cùng duệ sĩ Đại Tần mặc chung quân phục, nhưng cái áp lực bức người kia và khí chất giết chóc bao phủ quanh thân rất dễ để người ta nhận ra.
"Quả đúng như lời đồn, Triệu Phong Thượng tướng quân còn trẻ như vậy."
"Thượng tướng quân hai mươi tuổi."
"Tương lai thậm chí sẽ trở thành quốc úy, chỉ cần nắm bắt được cơ hội lần này, có lẽ ta có thể trở thành quan ở kinh thành." Nhìn thân ảnh Triệu Phong từng bước tiến vào, đáy lòng Nghiêm Binh cũng đang kịch liệt xúc động thầm nghĩ. Hắn hiểu rõ. Đây là cơ hội của hắn, một kỳ ngộ để tiến thêm bước nữa. "Hạ quan Nghiêm Binh bái kiến Thượng tướng quân." Nghiêm Binh lúc này khom người cúi đầu. "Hạ quan tham kiến Thượng tướng quân." Đông đảo quan lại Sa Khâu quận còn có quân lính trong quận đều hướng Triệu Phong cúi đầu. "Chư vị đại nhân miễn lễ." Triệu Phong mỉm cười, khoát tay. Nhìn những quan lại Sa Khâu quận này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận