Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 56: Hàn Vương đã chạy!

Chương 56: Hàn Vương đã chạy!
Đều đã đến mức độ này rồi. Về cơ bản không còn cơ hội lựa chọn nào khác. Hoặc là chiến hoặc là hàng. Mà Hàn Phi lại còn muốn một canh giờ để cân nhắc sao? Đây là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ bọn hắn còn có chiêu ám toán gì hay sao?
"Hàn Phi."
"Ngươi cảm thấy bản tướng ngu xuẩn lắm sao?" Lý Đằng nhìn chằm chằm Hàn Phi, mang theo giọng điệu mỉa mai.
"Bản tướng chỉ cho ngươi thời gian một nén nhang, sau một nén nhang, quân ta sẽ đạp phá hoàng cung, chó gà không tha." Lý Đằng lạnh lùng quát, mang theo vẻ không thể nghi ngờ.
Nghe vậy! Hàn Phi ôm quyền chắp tay, cũng không nói thêm gì, mà quay người đi về phía hoàng cung.
Lý Đằng cũng không có hạ lệnh tiến công, cứ vậy lẳng lặng nhìn Hàn Phi quay về Hàn Vương cung. Bây giờ cục diện đã hoàn toàn sáng tỏ, đương nhiên không cần vội. Giờ phút này gấp gáp chính là người bên trong Hàn Vương cung.
"Tướng quân."
"Cần gì phải cho bọn chúng thời gian, trực tiếp phát binh san bằng cái Hàn Vương cung này đi." Một vị phó tướng lên tiếng nói.
"Bản tướng nói một nén nhang liền là một nén nhang." Lý Đằng khoát tay ngăn lại, không hề để ý.
Hàn Vương cung, bên trong đại điện!
Ở vị trí cao trên vương tọa, trống trơn. Hàn Vương An không có ở đó.
Mà trong đại điện cũng không đông đủ. Các văn võ bá quan ngày trước bây giờ còn chưa đến một nửa, những người chưa đến kia đi đâu rồi? Đáp án quá rõ ràng. Bọn họ đã sớm chạy trốn rồi.
Đất nước sắp diệt vong. Không phải người nào cũng có thể cùng đất nước đồng sinh cộng tử, đặc biệt là những kẻ nắm giữ phú quý, quyền thế, bọn chúng sẽ nghĩ cách chuyển dời của cải của mình, trốn sang nước khác, vẫn có thể sống sung túc qua ngày.
Mà bây giờ. Không chỉ bách quan chạy trốn hơn phân nửa. Thậm chí ngay cả Hàn Vương cũng không thấy bóng dáng.
Trong lúc mấy vạn Hàn quân liều chết chém giết với quân Đại Tần, trên thực tế Hàn Vương đã sớm lặng lẽ trốn đi, thậm chí đến cả bách quan cũng không hề hay biết.
"Công tử."
"Tình hình thế nào?" Đợi đến khi Hàn Phi đi vào trong vương cung, đám Hàn thần còn ở lại liền lập tức nhìn sang.
"Một nén nhang sau, quân Tần sẽ tiến công." Hàn Phi hít một hơi.
"Đại vương đã chạy trốn rồi."
"Vậy phải làm sao?"
"Trong vương cung binh lực chỉ vẻn vẹn có hơn hai vạn, sĩ khí lại mất sạch, tuyệt đối không thể ngăn cản được quân Tần."
"Chẳng lẽ, chúng ta thực sự chỉ có thể đầu hàng?"
Trên triều đình, các Hàn thần nhao nhao bàn luận, có người không cam lòng, nhưng đa phần vẫn là sợ hãi quân Tần.
"Đại vương của chúng ta đều đã chạy trốn."
"Nếu không đầu hàng, còn có thể thế nào?"
"Ta Hàn Phi nguyện cùng nước nhà cùng vong, chư vị đại nhân cũng vậy."
"Nhưng để mấy vạn tướng sĩ này hy sinh vô ích, có lý do gì?"
"Việc chúng ta giả tạo điều binh vương chiếu, chẳng phải là vì bảo toàn những tướng sĩ không cần phải vô ích hy sinh sao." Hàn Phi mang theo vẻ cười khổ nói.
"Nếu đầu hàng, quân Tần sẽ đối đãi với chúng ta như thế nào?" Một đại thần lo lắng hỏi.
"Còn có thể thế nào?"
"Chỉ có biến thành tù nhân thôi." Hàn Phi cười khổ nói, nhưng không có quá nhiều do dự.
Mà ngẩng đầu nhìn về phía cung điện phía trên kia. Thấy được vị trí vương tọa kia.
Hàn Phi chậm rãi tiến đến, mở chiếc hộp đựng vương tỉ, bên trong là ấn tỷ của nước Hàn.
"Các đời tiên vương trên cao."
"Các đời tiên tổ Đại Hàn trên cao."
"Hàn Phi vô năng."
"Không thể cứu vãn được quốc vận." Hàn Phi mang theo một sự xấu hổ, đồng thời cũng mang theo quyết tâm chịu chết, cầm lấy vương tỉ lên.
"Chư vị đại nhân."
"Thời gian một nén nhang sắp hết rồi."
"Đi ra ngoài thôi!" Hàn Phi mang theo giọng điệu than thở muôn phần.
Sau đó. Hai tay dâng vương tỉ, bước chân nặng nề đi ra khỏi cung.
Nhìn thân ảnh của Hàn Phi. Hàn thần trong điện cũng nhao nhao đi theo Hàn Phi ra ngoài.
Bên ngoài hoàng cung!
Lý Đằng nhìn chằm chằm vào cửa cung. Đúng lúc này!
"Khởi bẩm tướng quân."
"Thời gian một nén nhang sắp hết." Một phó tướng lớn tiếng bẩm báo nói.
"Ừm." Lý Đằng khẽ gật đầu, sát ý trong mắt cũng dần tăng lên.
Sau một khắc. Lý Đằng chậm rãi giơ tay lên. Tướng Tần xung quanh toàn bộ đều ánh mắt nóng rực, tràn ngập sát khí. Chỉ đợi lệnh xuống. Mưa tên vô số sẽ trong nháy mắt bao phủ toàn bộ hoàng cung. Quân tinh nhuệ Tần sẽ phá tan cửa cung, xông vào chém giết.
Cũng chính ngay thời khắc này. Cánh cửa cung đang đóng chặt bỗng nhiên có động tĩnh, nhanh chóng mở ra.
"Cuối cùng cũng đưa ra quyết định." Lý Đằng thấy một màn này, trong mắt cũng hiện lên ý cười.
Trong loạn quân chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu như Hàn Vương chết trong loạn quân cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, không đánh mà hàng mới là cơ hội tốt nhất.
Theo đó. Lý Đằng cũng hạ tay xuống. Ánh mắt chăm chú nhìn.
Cửa cung mở ra. Hàn Phi bưng Hàn quốc tỉ, chậm rãi đi ra, sau lưng hắn là đoàn tùy tùng văn võ của Hàn.
Nhưng khi nhìn thấy một màn này. Chân mày Lý Đằng lại nhíu lại.
"Hàn Vương tộc Hàn Phi, dẫn theo các Hàn thần trong hoàng cung xin đầu hàng Đại Tần."
"Mong tướng quân xem xét đạo trời có đức hiếu sinh, không ra tay chém giết, xin tha cho tướng sĩ hoàng cung một mạng." Hàn Phi bưng quốc tỉ, mang theo vẻ bi thương, cúi đầu khom người.
Nhưng lúc này. Lý Đằng lại đang đứng trên chiến xa, lạnh lùng hỏi: "Đã là nước Hàn đầu hàng, vậy Hàn Vương ở đâu?"
"Ngô vương đã sớm đào tẩu, không biết tung tích." Hàn Phi mang theo vẻ cười khổ nói.
"Ngươi nói cái gì?" Lý Đằng nhướng mày, trên mặt đã hiện lên một vòng tức giận: "Hắn, trốn đi đâu rồi?"
"Thời điểm Ngô Vương trốn đi, chúng ta căn bản không hề biết."
"Bây giờ hắn đến nơi nào, chúng ta càng không rõ." Hàn Phi cười khổ lắc đầu.
Đây không phải nói dối, mà là sự thật như vậy. Hàn Vương trốn đi không hề nói cho bất cứ ai, cho dù là hắn, người trên danh nghĩa là Vương thúc cũng không nói.
Lý Đằng không nói gì, mà nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Phi, dường như muốn xem xét xem hắn rốt cuộc có nói dối hay không. Nhưng trong mắt Hàn Phi không hề có chút gợn sóng nào, chỉ mang một nỗi cay đắng vong quốc.
Mà phía sau lưng Hàn Phi, các Hàn thần đều có một vẻ mặt sợ hãi.
"Công tử nổi danh thiên hạ quân tử, sẽ không nói dối."
"Bản tướng, tin ngươi." Lý Đằng chậm rãi nói.
"Vậy tướng quân có thể tiếp nhận các tướng sĩ trong vương cung đầu hàng hay không?" Hàn Phi ngẩng đầu, lớn tiếng hỏi.
"Buông vũ khí xuống, có thể sống." Lý Đằng lớn tiếng nói.
"Như vậy."
"Hàn Phi cảm tạ Lý tướng quân." Trên mặt Hàn Phi lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
Chậm rãi đi lên phía trước, đem quốc tỉ trong tay giơ lên, đưa cho Lý Đằng: "Từ nay về sau, Hàn không còn tồn tại!"
Lý Đằng cũng hai tay tiếp lấy quốc tỉ này.
"Mong tướng quân tuân thủ hứa hẹn, không gây ra chém giết cho dân nước Hàn, Hàn Phi xin cảm tạ." Hàn Phi lại chậm rãi mở miệng nói.
Sau đó. Hàn Phi lùi lại một bước. Bỗng nhiên rút kiếm bên hông ra.
"Làm càn!"
Quân tinh nhuệ xung quanh lập tức nâng cung nỏ nhắm ngay Hàn Phi.
"Không được động thủ." Lý Đằng lập tức quát.
Quân tinh nhuệ lúc này mới hạ cung nỏ xuống. Mà Hàn Phi rút kiếm, trực tiếp hướng về cổ của mình mà cứa xuống, mang theo nỗi bi thương: "Đại Hàn quốc vận đã vong, Hàn Phi làm công tử Vương tộc, nguyện cùng nước nhà đồng sinh cộng tử!"
Nói rồi. Hàn Phi liền định tự sát.
Lý Đằng thấy vậy sắc mặt biến đổi, vội vàng quát: "Hàn Phi, nếu ngươi dám chết, bản tướng đồ sát Hàn Vương cung!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận