Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 185: Chiến quả chấn động triều đình! Phong thưởng! (1)

Chương 185: Chiến quả chấn động triều đình! Phong thưởng! (1)
Triệu Cao lập tức khom người nhận lấy chiến báo. Sau đó xoay người, đi lên trên cầu thang, mở chiến báo ra, lớn tiếng tuyên đọc: "Vũ An đại doanh trung quân Tư Mã Khoái Phác thượng tấu!"
"Vũ An đại doanh tuân theo vương chiếu, tại thời hạn được định trong vương chiếu tiến quân đánh Ngụy."
"Toàn quân của đại doanh đồng loạt tấn công Ngụy quốc."
"Trong vòng nửa ngày đã tiêu diệt toàn bộ năm ngàn quân đồn trú và trạm gác ở biên giới Ngụy quốc."
"Sau khi quân đã đến chân thành Dương Cao."
"Thượng tướng quân Triệu Phong hạ lệnh công thành, dùng chiến pháp mưa tên của Đại Tần bắn trùm toàn thành, áp chế quân Ngụy."
"Sau nửa canh giờ mưa tên trút xuống, Thượng tướng quân Triệu Phong đích thân dẫn quân tiên phong công thành, trong một ngày đã công phá thành Dương Cao, giáp lá cà với quân Ngụy trong thành."
"Đồng thời."
"Quân Ngụy ở khắp thành Dương Cao rải đầy các vật liệu dễ cháy, chỉ đợi tướng sĩ Đại Tần hoàn toàn tiến vào thành, không thể thoát ra, liền phóng hỏa đốt thành."
"Thượng tướng quân Triệu Phong đã nhìn rõ sự việc, trong lúc công phá ngoại thành, đã ra lệnh rút quân khỏi thành Dương Cao, quân Ngụy vừa lúc phóng hỏa đốt, lửa dữ đốt thành."
"Cuối cùng thiêu đốt cả dưới thành, hơn mười vạn quân dân Ngụy đều bỏ mạng trong biển lửa, tướng Ngụy Long Chương dẫn quân ra khỏi thành, mưu đồ tập kích quân doanh ta, Thượng tướng quân Triệu Phong đã sớm lệnh cho kỵ binh doanh vòng ra sau lưng đánh bọc, cuối cùng đã đánh cho một trận kết thúc."
"Mười lăm vạn quân Ngụy trấn giữ thành Dương Cao, đều đã bị Vũ An đại doanh ta tiêu diệt."
"Vũ An đại doanh ta thương vong không quá ba vạn, tử trận không quá tám ngàn, bị thương hơn hai vạn."
"Đại thắng quân Ngụy."
Giọng của Triệu Cao dù khàn nhưng rất lớn.
Chiến quả thuộc về Vũ An đại doanh này đã truyền khắp toàn bộ triều đình.
Nghe được chiến quả này.
Cả triều đình đều im phăng phắc.
Dường như tất cả mọi người đều không ngờ rằng một chiến quả như thế lại có thể được tạo ra chỉ trong khoảng thời gian ba ngày ngắn ngủi này.
Mười lăm vạn đại quân Ngụy, lại cứ như vậy mà bị thiêu sống!
Hơn nữa.
Kế sách đốt thành này cũng đã bị Triệu Phong nhìn thấu trước đó, nếu không, hậu quả chắc chắn là mấy chục vạn thương vong cho Đại Tần.
"Triệu Phong này vậy mà ba ngày đã công phá thành Dương Cao, Ngụy quốc yếu đến thế sao?"
"Chết tiệt, nếu như lần này công diệt Ngụy lại rơi vào trên người Triệu Phong, vậy thì hắn sẽ hoàn toàn không thể bị kiềm chế được, chiến công của hắn cũng sẽ mạnh hơn các Thượng tướng quân khác, chẳng phải là nói vị trí quốc úy trong tương lai rất có thể sẽ là của hắn?"
"Không được, không thể tiếp tục như vậy."
"Nếu không, có ngày hắn thật sự để Triệu Phong vấn đỉnh vị trí quốc úy thì đó chính là tai họa rồi."
Vương Oản cùng Ngỗi Trạng lúc này lòng như tơ vò.
Trước khi có chiến báo này, bọn hắn ra sức thổi phồng Hoàn Y, chính là muốn làm bàn đạp, chỉ cần Hoàn Y dẫn đầu phá thành, thì sau này công lao trong cuộc chiến sẽ có cơ hội rất lớn rơi hết lên người Hoàn Y.
Dù sao lần này diệt Ngụy là huy động hai đại doanh, hai hướng chiến sự, nhưng cuối cùng chỉ có một người nhận được chiến công, đó chính là diệt được Ngụy quốc.
Mà chiến sự của một nước thì động một chút sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ.
Nếu như Hoàn Y dẫn đầu phá thành thì Ngụy quốc chắc chắn sẽ bố trí lại phòng thủ, dù sau đó Triệu Phong có phá được thành đi nữa, thì chiến công chắc chắn sẽ không bằng Hoàn Y, Vương Oản bọn họ cũng có cớ để hạ bớt chiến công của Triệu Phong, thậm chí về sau Triệu Phong có thật sự công phá đô thành Ngụy, cũng có thể vịn vào chuyện đó.
Nhưng hôm nay tình huống lại hoàn toàn không như bọn hắn nghĩ.
Triệu Phong dẫn đầu công phá thành biên giới, đã chiếm được tiên cơ.
Sau một khắc cả triều đình hoàn toàn yên lặng.
Úy Liễu lập tức lên tiếng: "Không hổ là Thượng tướng quân Triệu Phong, tài cầm quân như thế, liệu địch như thần, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đã đốt sạch mười lăm vạn quân Ngụy, quả nhiên là vô song Thượng tướng quân của Đại Tần."
"Không tệ."
"Thành Dương Cao vừa vỡ, dựa vào đám quận binh kia của Ngụy quốc chắc chắn không thể nào ngăn được bước tiến của Vũ An đại doanh, có lẽ trong một hai tháng tới, Thượng tướng quân Triệu Phong có thể công phá được đô thành của Ngụy rồi."
Lý Tư cũng cười lớn phụ họa.
"Thần chúc mừng Đại vương."
"Vũ An đại doanh chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đã đạt được chiến công như thế, đây là niềm vui của Đại vương, niềm vui của Đại Tần."
"Diệt Ngụy, đã ở trong tầm tay."
"Chúng thần chúc mừng Đại vương."
"Đại vương vạn năm, Đại Tần vạn năm..."
Cả triều đều vang lên tiếng chúc mừng.
Trên mặt Doanh Chính cũng lộ rõ nụ cười vui mừng, khác hẳn vẻ bình tĩnh thường ngày, nụ cười của hắn lúc này không hề che giấu.
"Triệu Phong, thật sự khiến trẫm hết sức bất ngờ."
"Ngay từ lúc diệt Triệu, Ngụy quốc đã hết sức cảnh giác với Đại Tần ta, Ngụy Vô Kỵ còn dốc hết sức nước chiêu mộ binh sĩ, củng cố quân đội."
"Mười lăm vạn đại quân, cho dù liên tục công phạt cũng phải cần đến mười ngày nửa tháng mới có thể tiêu diệt."
"Vậy mà Triệu Phong chỉ trong vòng ba ngày đã tiêu diệt hết mười lăm vạn quân Ngụy này."
"Chiến công của hắn, không còn gì để nghi ngờ."
"Đây chính là người lập công đầu trong việc đánh Ngụy."
Doanh Chính nói với toàn thể văn võ bá quan.
Một câu nói này.
Đã hoàn toàn đánh đổ mọi sự sắp đặt trước đó của Vương Oản, mọi lời thổi phồng vừa nãy của bọn hắn đều rơi hết lên người Triệu Phong.
"Đại vương thánh minh."
"Vũ An đại doanh dẫn đầu công phá phòng tuyến Ngụy quốc, đủ để lay chuyển toàn bộ chiến sự Ngụy quốc, đây là đại công, đáng được trọng thưởng."
Lý Tư lúc này đứng ra phụ họa.
Bây giờ Triệu Phong lập được công lớn như thế, con của hắn ở Vũ An đại doanh chắc chắn cũng có chiến công.
Lý Tư đương nhiên là muốn đứng ra bênh vực Vũ An đại doanh.
"Không tệ."
Doanh Chính cũng lớn tiếng đáp.
Lập tức, không để quần thần kịp hoàn hồn, Doanh Chính vung tay lên, uy nghiêm quát: "Truyền chỉ!"
"Thượng tướng quân Triệu Phong của Vũ An, dẫn quân công phá biên giới Ngụy quốc, tiêu diệt mười lăm vạn quân địch, đánh bại Ngụy quốc, khiến cho phòng tuyến của Ngụy quốc sụp đổ, công lao vô cùng to lớn."
"Nay."
"Ban cho Triệu Phong thăng tước một cấp, phong làm 【Thiếu Thượng Tạo】, ban thưởng nghìn vàng, vạn tiền, trăm món ngọc khí, năm trăm nô bộc."
Tiếng của Doanh Chính vang vọng khắp triều đình.
Sự việc xảy ra quá đột ngột.
Không ai ngờ được Doanh Chính lại trực tiếp phong tước cho Triệu Phong.
Thăng tước Thiếu Thượng Tạo, tước vị cấp mười lăm!
Tước vị này đã tương đương với Hoàn Y, Mông Vũ, chỉ thấp hơn Vương Tiễn một cấp.
Một khi được phong tước này, thì vị trí Hộ Quân Đô Úy của Triệu Phong sẽ hoàn toàn được củng cố.
"Đại vương."
"Hiện tại Ngụy quốc vẫn chưa diệt vong, đã có phong thưởng nặng như vậy, có phải là quá sớm hay không?"
Vương Oản cố chấp đứng ra nói.
"Nếu như Vương tướng có thể tiêu diệt mười lăm vạn quân Ngụy trong vòng ba ngày ngắn ngủi, trẫm cũng có thể phong thưởng cho khanh."
Doanh Chính liếc nhìn Vương Oản, hờ hững nói.
Một câu nói này.
Trực tiếp làm cho Vương Oản phải câm nín.
Triệu Phong lập được công này, đủ để không ai có thể mở miệng nói gì nữa.
Dưới lớp mũ miện châu, ánh mắt Doanh Chính hơi lạnh lướt qua Vương Oản một lượt.
Đối với việc Vương Oản hùng hổ dọa người như vậy, luôn nhắm vào Triệu Phong, trong lòng Doanh Chính đã vô cùng bất mãn.
Bây giờ Doanh Chính đã bắt đầu bố cục để cho nhi tử của mình trở về, chiến công, tấn thăng, đây chính là mấu chốt.
Việc làm của Vương Oản thực chất đã tìm đến đường chết.
"Úy khanh."
"Mau chóng mang chiếu chỉ phong thưởng này đến Vũ An đại doanh."
"Cũng nói cho Triệu Phong biết."
"Việc ở chiến trường, việc của Vũ An đại doanh, việc chinh phạt, trẫm đều sẽ không hỏi đến."
"Trẫm rất mong chờ ngày hắn diệt Ngụy trở về."
Doanh Chính uy nghiêm nói.
"Thần lĩnh chỉ."
"Chắc chắn sẽ phái người đem thánh chỉ của Đại vương truyền đến."
Úy Liễu lập tức đáp.
Doanh Chính khẽ gật đầu, rồi nhìn khắp triều đình: "Bây giờ duệ sĩ Vũ An đại doanh của ta đã giành được thắng lợi tại Ngụy quốc, chiến sự đã có lợi, nhưng lương thảo và đồ quân nhu phân phát liên quan đến tính mạng của mấy chục vạn duệ sĩ Đại Tần."
"Vương tướng, Phùng khanh."
"Việc này trẫm giao toàn quyền cho hai khanh tổ chức."
"Trẫm không mong có bất kỳ sai sót gì trong việc lương thảo này, nếu chuyện như vậy mà ảnh hưởng đến chiến sự, trẫm tuyệt đối sẽ không tha thứ."
Doanh Chính vô cùng nghiêm túc nói, mang theo uy áp vô tận.
Hiển nhiên.
Sau khi thấy Vương Oản bọn họ nhắm vào Triệu Phong như vậy trong triều đình, Doanh Chính trong lòng càng thêm lo lắng, nếu như bọn họ dùng lương thảo để giở trò thì tuyệt đối sẽ là đại sự, cho nên hắn đã ngay trước mặt toàn triều mà uy hiếp, bọn họ nhất định sẽ không dám làm càn.
"Thần hiểu."
Vương Oản và Phùng Khứ Tật lập tức lên tiếng đáp.
Vì sao việc phân phát lương thảo lại giao cho hai người bọn họ giải quyết, nguyên nhân rất rõ ràng, để hai bên giám sát lẫn nhau, đó chính là sự khống chế của vương quyền.
"Khởi bẩm Đại vương."
"Việc thành Dương Cao bị đốt thành nên được cảnh giác."
"Thần cho rằng, nên lập tức phái người báo tin cho Thượng tướng quân Hoàn Y, để hắn nhớ lấy không thể khinh suất liều lĩnh."
Úy Liễu lại đứng ra khởi bẩm nói.
"Ngụy Vô Kỵ."
"Thật sự là một nhân kiệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận