Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 228: Thảm trạng!

Chương 228: thảm trạng! Còn có bảy vạn quân biên giới nước Yến. Mười một vạn kỵ binh mang theo như sấm sét vang dội, đạp lên như vũ bão xông về phía quân dị tộc. Toàn bộ không gian đều bao trùm một cỗ sát khí kinh khủng, tiếng la hét giết chóc càng vang dội như sấm rền. Đột ngột xông tới. Những đám dị tộc vốn dĩ không hề xem Tần quân ra gì đều hoàn toàn hoảng loạn. "Vạn phu trưởng đại nhân, Tần quân tựa hồ muốn động thủ với chúng ta." "Bọn hắn làm sao dám?" "Thiên phu trưởng đã bị Tần quân giết rồi." "Bọn hắn chẳng lẽ không sợ Đông Hồ ta sẽ động thủ với bọn hắn sao?" "Những Tần quân này làm sao dám?" Vô số binh sĩ dị tộc thất kinh quan sát xung quanh. Trước khi Tần quân ra tay, bọn họ hết sức lơ đễnh, cảm thấy Tần quân không dám, dù sao trong mắt họ, người nước Yến hay người nước Tần cũng chỉ là một lũ hèn yếu giống nhau. Hoàn toàn không thể sánh với Đông Hồ bọn họ. Nhưng bây giờ. Đối mặt với cỗ sát khí kinh khủng như vậy. Bọn họ luống cuống, kinh sợ. "Rút lui, rút lui mau." "Tần quân đông người quá." "Chúng ta không phải là đối thủ." Vạn phu trưởng Đông Hồ hét lớn, lập tức thúc ngựa quay đầu. "Giết! ! !" Tiếng hét giết của Tần quân vang trời. Vô số Tần quân tuyến đầu giương trường cung lên. Dây cung rung lên. Vô số mũi tên xé gió bắn về phía quân địch. Mưa tên đầy trời phóng thẳng đến quân dị tộc. Dưới cơn mưa tên loạn xạ. Vô số dị tộc không kịp phản ứng trong nháy mắt bị tên bắn giết. "A... A..." Tiếng kêu thảm thiết vang vọng không ngừng bên tai. Chỉ trong nháy mắt. Đám dị tộc vừa mới còn hung hăng ngang ngược tàn sát dân thường giờ phút này liền rối loạn cả lên, vứt bỏ cả mạng sống mà bỏ chạy về phía sau. Nhưng trận hình đã rối loạn, bọn chúng trốn cũng không thoát. Mưa tên liên hồi bắn tới. Từng đám dị tộc ngã xuống, chết thảm dưới mưa tên. "Giết sạch dị tộc." "Một tên cũng không để lại." Triệu Phong quát lạnh. Chiến mã dưới thân nhanh chóng xông tới, nhanh chóng giẫm lên vô số thi thể dị tộc mà xông thẳng vào đội hình địch. "Giết." Thương Bá Vương trong tay múa lên. Quét ngang một đường. Mười dị tộc trước mặt bị Thương Bá Vương càn quét trong nháy mắt, trực tiếp nát thịt. Trong những lần chinh phạt ở Thần Châu đại địa, bất luận là đối đầu với Tam Tấn hay nước Yến, Triệu Phong vẫn luôn có phần nào kiềm chế, cho dù có giết địch cũng sẽ để lại toàn thây. Nhưng giờ phút này đối mặt với đám dị tộc này, Triệu Phong không chút lưu tình. Thương Bá Vương điên cuồng vung vẩy, dốc hết sức mạnh hơn vạn cân. Quét ngang cùng với sức mạnh chân khí. Quét qua là một đống thịt nát. Triệu Phong muốn cho chúng chết không toàn thây. Đây chính là cái giá phải trả khi dám xâm phạm Thanh Vân. "Đánh giết binh lính Đông Hồ, nhận được 1 điểm lực lượng." "Đánh giết binh lính Đông Hồ, nhận được 1 ngày tuổi thọ." "Đánh giết binh lính Đông Hồ, nhận được 1 điểm thể chất..." Nhắc nhở không ngừng vang lên. Nhưng Triệu Phong tàn sát không hề ngừng tay. Điên cuồng quét ngang. Điên cuồng chém giết. Đối phó đám dị tộc này, Triệu Phong không có chút nào nương tay. Tuy sinh ra ở thời đại này, nhưng sâu trong linh hồn của Triệu Phong luôn khắc một điều. Đó là, phàm những ai xâm phạm lãnh thổ của Hoa Hạ thì dù ở đâu cũng sẽ bị giết. Những dị tộc xâm phạm này một khi đã phạm vào thì không một ai được sống sót. "Không lưu người sống." "Giết." Vô số tinh binh Đại Tần gầm thét, trường mâu điên cuồng đâm tới. Những dị tộc vô cùng tàn bạo với dân thường lúc này trước mặt tinh binh Đại Tần thì lại chẳng khác nào dê đợi thịt. Sự hung hăng ngang ngược của bọn chúng tan biến, chỉ còn lại hoảng sợ cùng tuyệt vọng. Tấu kỵ tốc độ rất nhanh, kỵ xạ, bao vây xung quanh. Một vạn dị tộc căn bản không chạy được bao nhiêu, số còn lại đều bị vây nhốt trong đó, bị tinh binh Đại Tần tàn sát. Vốn dĩ tinh binh Tần đã chiến lực mạnh mẽ, thêm vào việc tăng lên gấp ba chiến lực lại càng trở nên kinh khủng. Đám dị tộc này sao có thể là đối thủ? Ở phía sau. Quân biên giới nước Yến đầu hàng chứng kiến cảnh tượng tàn sát nghịch chuyển này. Cho dù có ưu thế về quân số, nhưng nhìn thấy Tần duệ sĩ giết đám dị tộc như tơ lụa, tất cả bọn họ đều kinh hãi. "Công Tôn tướng quân." "Tần quân này thật sự là người sao?" "Đám dị tộc này làm sao lại không chịu nổi một kích trong tay bọn họ như vậy?" Một kỵ binh biên quân nhìn Công Tôn Quảng nói, cả khuôn mặt đều ngây dại. Đây chính là sự cường đại của Tần quân sao. "Chúng ta và bọn hắn có chiến lực chênh lệch quá lớn." "Kỵ xạ của Tần quân đã mạnh hơn triệu cưỡi ngày xưa." "Một vạn dị tộc này cho dù chúng ta trấn thủ biên giới mà gặp, muốn tiêu diệt cũng rất khó khăn, mà lại còn tổn thất rất lớn." "Nhưng bọn họ lại dễ như trở bàn tay vây quét chúng." "Hơn nữa tự thân thương vong gần như bằng không." Công Tôn Quảng cũng hết sức cảm khái nói. Vốn dĩ. Khi được yêu cầu đưa quân biên giới lên phía bắc, Công Tôn Quảng còn nghĩ Triệu Phong sẽ để cho bọn họ lên trước, tiêu hao những quân hàng tốt như bọn họ, nhưng hắn đã nghĩ sai rồi, bọn họ thậm chí còn không có cơ hội xuất chiến, chỉ có thể ở đằng sau xem, ngay cả cơ hội ra tay với quân địch cũng không có. Bởi vì trong tình hình chiến đấu như thế này. Dị tộc thậm chí không có cơ hội giả chết cũng sẽ bị chiến mã giẫm chết. "May mà chúng ta hàng rồi." "Nếu không mà đối đầu với bọn họ thì chắc chắn sẽ chết." Rất nhiều tướng sĩ biên quân đều không khỏi cảm khái nói. Rất nhanh. Một vạn kỵ binh dị tộc đã bị tàn sát đến mức chỉ còn lại mười mấy tên vây quanh vạn phu trưởng. "Ta là vạn phu trưởng Đông Hồ, chúng ta và Tần quốc các ngươi không hề có thù hận." "Vì sao các ngươi lại muốn khai chiến với chúng ta?" Vạn phu trưởng đầy hoảng sợ nhìn những Tần quân xung quanh. "Xâm phạm Thần Châu Hoa Hạ, giết dân con Hoa Hạ." "Ngươi còn hỏi vì sao khai chiến?" "Hôm nay là ngươi và đám tạp nham này, ngày mai sẽ là tất cả dị tộc xâm phạm Thần Châu của ta, ta tất sẽ giết sạch." Triệu Phong lạnh lùng nói. Vung tay lên. Căn bản không có ý định phí lời. "Giết!" Tinh binh Đại Tần đồng loạt gầm thét. Loạn tiễn đồng loạt bắn ra. Trong nháy mắt. Số dị tộc còn lại bị bắn giết đến gần hết. "Công Tôn Quảng." Triệu Phong uy nghiêm quát. "Có mạt tướng." "Kiểm kê toàn bộ chiến mã ở chiến trường này rồi chở về." "Dị tộc tuy là tạp nham, nhưng chiến mã của bọn chúng đều là thượng thừa." Triệu Phong trầm giọng nói. Công Tôn Quảng lập tức cúi đầu: "Mạt tướng tuân lệnh." "Nhưng mà Thượng tướng quân." "Dọn dẹp chiến mã thì chỉ cần mấy ngàn binh sĩ là đủ, mạt tướng vẫn muốn cùng Thượng tướng quân cùng nhau chinh phạt." "Trảm giết dị tộc." Công Tôn Quảng tràn ngập mong đợi nhìn Triệu Phong. "Ừm." Triệu Phong nhẹ gật đầu. Theo đó giơ Thương Bá Vương trong tay lên. "Chư vị tướng sĩ, tiếp tục giết." "Tăng tốc tiến quân một chút, có thể giết thêm mấy dị tộc, để dân thường bớt chịu thiệt." "Giết." Triệu Phong hét lớn một tiếng, thúc ngựa tiếp tục xông về phía bắc. "Theo Thượng tướng quân." "Giết." Mười vạn thiết kỵ hô lớn, tiếp tục tiến về phía bắc. Cảnh Bắc Yến. Thành Võ Lâm. Trên cổng thành thậm chí không có một bóng người tuần tra, toàn thành đều bao phủ một mùi máu tanh nồng nặc. Trong toàn thành, xác chết la liệt khắp nơi. Khắp nơi đều là những quân sĩ dị tộc đang hoành hành giết chóc, thậm chí có dị tộc trực tiếp giở trò đồi bại với nữ tử ngay trên đường. Toàn bộ bên trong thành đều bị mùi máu tanh bao trùm, máu tươi nhuộm đỏ toàn thành. Tiếng kêu thảm thiết. Tiếng cười man rợ của dị tộc. Bên tai không dứt... "Giết..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận