Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 192: Dìm nước Đại Lương! Triệu Phong: Thiên địa chi lực, ta về sau có thể có được sao? (1)

Chương 192: Dìm nước Đại Lương! Triệu Phong: Thiên địa chi lực, ta về sau có thể có được sao? (1) Một lần tại Chương Đài cung.
Doanh Chính cùng Úy Liễu đã nói những gì, cũng không có ai khác biết.
Mà giờ khắc này.
Tại nơi cách Hàm Dương mấy ngàn dặm, ở đô thành nước Ngụy.
Trước thành.
Mấy vạn quân Tần bày trận, hàng ngàn hàng vạn mũi tên bắn vào bên trong thành Đại Lương, nương theo mưa tên, còn có máy ném đá điên cuồng oanh tạc thành Đại Lương.
Trận thế này mang theo uy áp sát khí tới thành Đại Lương.
Chỉ có điều, lần này, mặc dù gây ra một chút thương vong cho quân Ngụy trong thành, nhưng ảnh hưởng không lớn.
Bên trong thành.
Ngụy Vô Kỵ ở trong Quân phủ.
"Quân thượng."
"Quân Tần lại bắt đầu tập kích quấy rối."
"Chỉ là bọn chúng vẫn chưa từng tiến công."
"Chắc là lát nữa bắn tên xong lại rút quân thôi."
Một viên tướng Ngụy bẩm báo với Ngụy Vô Kỵ.
"Tất cả tướng sĩ không được lơ là."
"Phải luôn đề phòng quân Tần."
Ngụy Vô Kỵ lên tiếng nói.
"Vâng."
Tướng Ngụy vừa báo cáo lập tức lui xuống.
Chỉ có điều.
Giờ phút này, Ngụy Vô Kỵ cau mày, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Quân thượng."
"Một tháng."
"Quân Tần mỗi ngày tập mà không công, tuy nói gây ra cho quân ta một ít thương vong, nhưng căn bản không đủ ảnh hưởng tới chiến cuộc."
"Rốt cuộc thì quân Tần muốn làm gì?"
Tướng Ngụy đứng trước mặt Ngụy Vô Kỵ khó hiểu nói.
"Việc này đích thực là làm người khó hiểu."
"Từ khi Triệu Phong thống binh tới nay, hắn luôn không có bất kỳ chuyện ngừng binh nào, bây giờ đã đưa quân tới đô thành của ta, hắn sao có thể nhẫn nhịn không tấn công?"
"Chẳng lẽ bên trong có gian kế?"
"Hay là nói, Triệu Phong đang đợi cùng đại doanh Hàm Cốc của Tần quốc hợp quân?"
"Nếu không phải thế, thật không còn khả năng nào khác."
"Đô thành ta dưới sự trù tính của quân thượng đã là một khối sắt, trừ cường công ra thì không còn cách nào khác để phá, chẳng lẽ hắn Triệu Phong còn có thể nghĩ ra cách khác ngoài cường công sao?"
Tướng Ngụy bên cạnh Ngụy Vô Kỵ mỗi người một lời, đều đang kinh ngạc vì sao Triệu Phong còn chưa hạ lệnh tiến công.
Việc này khác hoàn toàn với cảm giác căng thẳng mà bọn họ đã nghĩ tới khi quân Tần đến dưới thành.
Một tháng nay, quân Tần chỉ tập kích quấy rối, chưa từng tiến công, khiến cho những người đang căng thẳng cũng thả lỏng đi không ít.
"Được rồi, các ngươi lui ra đi."
"Để bản quân được yên tĩnh một mình một lát."
Nhìn đám thủ hạ trước mắt đang ồn ào không dứt, Ngụy Vô Kỵ khoát tay.
"Vâng."
Các tướng cúi người hành lễ, rồi nhao nhao lui xuống.
Đợi những người khác rời đi.
Ngụy Vô Kỵ đi tới trong điện, nhìn sa bàn lãnh thổ nước Ngụy của hắn, thần sắc căng thẳng, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ suy tư.
"Triệu Phong rốt cuộc muốn làm gì?"
"Từ bỏ tấn công, hắn sẽ không làm vậy."
"Triệu Phong từ khi trở thành tướng Tần tới nay, chưa từng đi tặng công lao cho tướng Tần khác, mỗi lần tiến công đều dốc toàn lực ứng phó."
"Bây giờ đã đánh đến dưới đô thành của ta, việc này đối với hắn mà nói chính là một chiến công vĩ đại, hắn không thể nào đem công lao này chắp tay nhường cho người khác."
"Hắn tuyệt đối đang mưu đồ điều gì."
"Có thể, rốt cuộc hắn đang mưu đồ cái gì?"
"Chẳng lẽ còn có phương pháp nào để công phá thành Đại Lương của ta?"
Ngụy Vô Kỵ nhìn chăm chú vào bản đồ, thần sắc căng thẳng lộ vẻ ưu sầu.
Cho dù là hắn, giờ phút này cũng không nghĩ ra Triệu Phong sẽ dùng biện pháp gì để tấn công đô thành của hắn.
Sau khi Ngụy Vô Kỵ đuổi hết người bên cạnh, một mình đứng trước sa bàn tự hỏi.
Thời gian tiếp tục.
Trong lãnh thổ Đại Lương của Ngụy quốc, trên một ngọn núi.
Đây cũng là ngọn núi cao nhất trong đô cảnh của Ngụy.
Và xung quanh ngọn núi này, khắp nơi đều là bè gỗ, thuyền gỗ đã được chuẩn bị sẵn.
Một ngàn năm trăm Thân Vệ quân rải rác khắp nơi trên núi.
Mỗi người đều mặc hắc giáp, bên hông đeo kiếm, sau lưng còn đeo cung tên.
Mà ở đỉnh núi.
Triệu Phong chắp tay sau lưng, một thân chiến giáp, bên hông treo Long Quyền, tỏ ra vô cùng uy nghiêm bá khí.
Và lúc này, hắn rất bình tĩnh nhìn về phía trước, mơ hồ thấy được thành Đại Lương của nước Ngụy.
"Khởi bẩm chủ thượng."
"Vừa mới nhận được tin tức của Đồ Tuy tướng quân."
"Đại quân luôn sẵn sàng chờ lệnh của chủ thượng, phá đê lấp thành."
Hàn Thần Nhan nhanh chân chạy tới, cung kính bẩm báo nói.
"Ừm."
Triệu Phong nhẹ gật đầu.
Vung tay lên: "Đốt khói báo động."
"Chủ thượng có lệnh, đốt khói báo động."
Trương Minh quát lớn.
Mà ở một bên không xa, một đống vật liệu gỗ đã sớm được dựng sẵn, còn có các vật liệu cần thiết cho khói báo động.
Theo lệnh của Triệu Phong vừa ban xuống.
Mấy thân vệ lập tức giơ đuốc lên đốt khói báo động.
Lập tức.
Lửa lớn cuồn cuộn bốc lên.
Khói báo động hướng thẳng lên trời, ở xa mấy dặm cũng có thể thấy được khói đen cuồn cuộn.
Theo khói báo động ở đỉnh núi bốc lên.
Không lâu sau.
Ở trên các dãy núi cách đó không xa, khói báo động lại bốc lên, từng bước lan rộng ra.
Đây chính là phương thức truyền lệnh đặc hữu của thời đại này.
Phong Hỏa báo động!
Vào thời nhà Chu khi xưa chưa xuống dốc, chư hầu vẫn còn thần phục, thậm chí có một điển cố Phong Hỏa hí chư hầu, kể về Chu U Vương.
Chỉ là.
Từ xưa đến nay, luôn xuất hiện rất nhiều hôn quân không đứng đắn.
Chu U Vương khi xưa.
Tần Nhị Thế về sau.
Những quân vương này có quá nhiều thời gian rảnh.
"Dìm nước Đại Lương, hồng trạch lật úp."
"Chẳng mấy chốc."
"Thành Đại Lương này sẽ biến thành một vùng đầm lầy."
Triệu Phong nhìn xa về phía Đại Lương, mặt lại không hề gợn sóng.
Trận hồng thủy này ập đến, sẽ có bao nhiêu người chết, bao nhiêu công trình kiến trúc bên trong Ngụy đô bị xô đổ.
Tất cả những điều đó đều không nằm trong mối quan tâm của Triệu Phong.
"Ngụy quốc gian ngoan mất linh."
"Chủ thượng đã cho chúng cơ hội."
"Ấy thế mà."
"Trước kia, bọn chúng vì đối phó quân ta thậm chí dùng đến kế sách đốt thành, đủ thấy bọn chúng đối với con dân mình cũng chẳng để ý gì, việc đó càng không liên quan đến Đại Tần ta."
Trương Minh lập tức lên tiếng.
"Đợi khi hồng thủy phá tan thành Đại Lương, lập tức lái thuyền tiến công."
Triệu Phong trầm giọng nói.
"Vâng."
Các thân vệ đồng thanh đáp lời.
—— Ngụy đô!
Mọi thứ đều yên ả.
Quân Tần vốn hàng ngày vẫn tập kích quấy rối bằng tên, giờ chẳng thấy đâu.
Giờ phút này trước thành một khoảng trống vắng lặng.
Tựa hồ khói lửa chiến trường cách xa nơi này rồi.
Điều này khiến cho quân Ngụy phòng thủ có chút không rõ tình hình.
"Đã một tháng, sao quân Tần còn chưa tiến công?"
"Đúng vậy."
"Ban đầu ta còn nghĩ quân Tần sẽ tấn công ngay vào ngày thứ hai, thế mà đã lâu như vậy rồi, bọn chúng ngoài bắn tên ra thì không hề có ý định tiến công."
"Ta đã chuẩn bị sẵn để giết sạch đám người Tần đáng chết này, bọn chúng lại không tới, thật là."
"Có lẽ quân Tần sợ chúng ta."
"Quân thượng cho chúng ta chuẩn bị lâu như vậy, vậy mà không dùng võ, ta còn định chém đầu người Tần làm bầu rượu đấy."
"Ngụy Lớn, ngươi cái tên này chỉ giỏi khoác lác, trước mấy hôm quân Tần suýt đánh vào thì ngươi đã sợ đến tè ra quần."
"Ha ha ha."
Mọi người xung quanh cười vang.
Có thể thấy.
Một tháng qua, quân Ngụy không còn căng như dây đàn như lúc ban đầu nữa.
Lúc này.
"Không hợp lý a."
"Dựa theo lệ cũ, giờ này quân Tần chắc chắn sẽ bắn tên."
"Sao hôm nay lại không thấy gì vậy?"
"Mà một cái bóng lính Tần cũng không thấy?"
Một binh sĩ Ngụy mang giọng kinh ngạc.
Nghe tiếng này.
Rất nhiều binh sĩ Ngụy đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
"Đúng vậy."
"Mọi khi giờ này chúng ta đều đã phải tránh tên, sao hôm nay quân Tần lại không có phản ứng gì?"
"Việc này đúng là có chút không đúng."
"Tình huống này có cần phải báo lên không?"
"Nói thừa, chắc chắn là phải báo rồi."
"Nhất định phải xin quân thượng định đoạt mới được."
"Mau đi báo quân thượng..."
Quân phủ!
"Ngươi nói gì?"
"Quân Tần hôm nay chưa từng tấn công? Hơn nữa ngoài thành không có một quân Tần nào đóng quân?"
Nghe tin tức này, Ngụy Vô Kỵ cau mày, tựa hồ là không ngờ.
"Bẩm quân thượng."
"Đúng là như vậy."
"Quân Tần dường như đã rút quân hoàn toàn rồi."
"Hơn nữa ngoài thành căn bản không phát hiện dấu vết quân Tần, không rõ mục đích của quân Tần là gì."
Tướng Ngụy đến bẩm báo vô cùng khẳng định nói.
Ngụy Vô Kỵ chau mày, trong lòng hiện lên một cảm giác bất an mãnh liệt.
"Quân Tần không tiếp tục tập kích quấy rối, thậm chí trực tiếp rút lui?"
"Vì sao lại vậy?"
"Một tháng, bọn chúng chưa hề tiến công, mỗi ngày chỉ là bắn tên quấy rối, bây giờ lại trực tiếp rút quân rồi?"
"Rốt cuộc bọn chúng có mục đích gì?"
Ngụy Vô Kỵ lẩm bẩm trong lòng, hắn giờ phút này hoàn toàn nhìn không thấu.
Đúng lúc này!
Ánh mắt Ngụy Vô Kỵ lần nữa rơi vào bản đồ mà hắn đã suy tư rất lâu.
Đột nhiên.
Trong đầu lóe lên.
Ngụy Vô Kỵ bất ngờ vọt tới trước bản đồ, hai tay chống lên trên, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân đều run rẩy lên.
"Quân thượng, sao vậy?"
Người hầu trong điện lập tức hỏi.
Thực sự là dáng vẻ đột ngột này của Ngụy Vô Kỵ quá mức dọa người.
"Sông lớn, hào sâu."
"Dẫn nước hai sông, lật úp Đại Lương của ta."
"Không... không tốt rồi..."
Sắc mặt Ngụy Vô Kỵ trắng bệch.
Sau một tháng dài đằng đẵng.
Nhìn thấy quân Tần bất ngờ rút lui, Ngụy Vô Kỵ như bị sét đánh tỉnh, giờ phút này trong nháy mắt hiểu ra ý đồ của Triệu Phong là gì.
"Quân thượng, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận