Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 302: Hèn mọn Hồ Hợi! Triệu Chính mà nhi tử cùng Doanh Chính nhi tử khác nhau đối đãi!

Chương 302: Hèn mọn Hồ Hợi! Triệu Chính mà nhi tử cùng Doanh Chính nhi tử khác nhau đối đãi!
Nhìn thấy Phù Tô lựa chọn như vậy.
Doanh Chính mang theo một vẻ vui mừng nhẹ gật đầu: "Không tệ."
"Trẫm ủng hộ lựa chọn của ngươi."
Phù Tô cúi đầu: "Đa tạ Phụ hoàng, nếu như có thể, xin cho nhi thần được quản lý một quận thành nơi dân chúng khốn khổ nhất, nhi thần nguyện nỗ lực hết mình."
"Hàn tướng."
Doanh Chính nhìn về phía Hàn Phi.
"Hồi Thủy Hoàng Đế."
"Đại địa Nhạn Môn quận, tiếp giáp với dị tộc, chính là một quận nghèo khổ." Hàn Phi chậm rãi nói.
'Nhi thần xin chọn Nhạn Môn quận.' Phù Tô lập tức nói.
"Phù Tô, ngươi cần phải xác định."
"Nhạn Môn cách Hàm Dương mấy ngàn dặm, mà lại nằm ở vùng Bắc Cương nghèo khó." Doanh Chính vẫn còn có chút lo lắng.
"Từ trước đến nay."
"Phụ hoàng bồi dưỡng nhi thần quá nhiều, hy vọng nhi thần thành tài, nhưng nhi thần luôn làm phụ hoàng tức giận, cô phụ kỳ vọng của phụ hoàng."
"Lần này đã có lựa chọn."
"Nhi thần hy vọng có thể làm chút sức cho phụ hoàng, càng hy vọng trong khả năng có thể cải thiện cuộc sống của bách tính Đại Tần."
"Cầu Phụ hoàng thành toàn." Phù Tô cung kính cúi đầu.
Nghe Phù Tô nói vậy.
Doanh Chính trong lòng cũng cảm thấy xúc động, cuối cùng nhẹ gật đầu: "Nếu đã vậy, trẫm sẽ thành toàn cho ngươi."
"Bất quá Nhạn Môn quận giáp giới dị tộc, cũng không an toàn."
"Trẫm sẽ phái thêm một ngàn cấm vệ quân đi theo, bảo hộ ngươi."
"Chuyện này không được từ chối."
Phù Tô cúi đầu: "Nhi thần tạ Phụ hoàng."
Tạ xong.
Phù Tô trực tiếp lui về.
Căn bản không để ý tới vẻ mặt biến sắc của các triều thần ủng hộ hắn ở sau lưng, có lẽ ngay khi đưa ra quyết định này, hắn đã suy nghĩ kỹ.
"Phù Tô vẫn rất thông minh."
"Dùng hành động này cắt đứt suy nghĩ của đám Ngỗi Trạng, cũng coi như là dốc hết sức vãn hồi cho bọn chúng một con đường sống."
"Hắn biết nếu ta ra tay thì chắc chắn không để lại hậu hoạn."
Đối với hành động của Phù Tô lần này, Triệu Phong bình tĩnh cười một tiếng, trực tiếp nhìn thấu mục đích.
Nhưng.
Theo sự lựa chọn của Phù Tô.
Đương nhiên sẽ có người không cam tâm.
"Khởi bẩm Thủy Hoàng Đế."
"Thần có chuyện muốn tâu."
Thuần Vu Việt đứng dậy, lớn tiếng nói.
Thấy là Thuần Vu Việt, Doanh Chính nhíu mày, nhưng trên triều đình, đại thần đều có quyền tâu trình, Doanh Chính cũng không thể ngăn cản.
"Nói." Doanh Chính lạnh lùng nói.
"Nay."
"Đại Tần ta dưới sự cai trị của Thủy Hoàng Đế, đã hoàn thành ước nguyện của các đời Tần Vương, hoàn thành ước nguyện của người Tần xưa, thành công thống nhất thiên hạ."
"Nhưng."
"Thiên hạ bao la, cần được quản lý."
"Hiện tại thiên hạ tuy đã quy phục, nhưng sóng ngầm không ngừng, dư nghiệt của sáu nước ngấm ngầm quấy phá."
"Thần cho rằng."
"Nên thi hành tổ chế, phân đất phong hầu chư vương, trấn giữ thiên hạ Đại Tần, bảo hộ Đại Tần."
"Để tránh các quân vương của dị tộc không tuân theo quy tắc, sinh dị tâm."
"Lão thần cho rằng Thủy Hoàng Đế có thể phân đất phong hầu cho các công tử, cai quản các nước, như vậy tất có thể giúp thiên hạ yên ổn vững chắc."
Thuần Vu Việt một hơi, lớn tiếng tâu lên.
Nghe xong mấy lời này.
Hiển nhiên là Thuần Vu Việt đã chuẩn bị từ rất lâu, nếu không ông ta sẽ không thể nói trôi chảy như vậy.
Mà lại.
So với việc Chu phân phong thiên hạ ngày xưa, các chư hầu khác họ không ít.
Cuối cùng khiến cho Thần Châu đại địa loạn lạc suốt tám trăm năm.
Bây giờ Thuần Vu Việt lại thay đổi lý luận.
Phân đất phong hầu cho các con của Thủy Hoàng Đế, để các con làm vua, nghe qua có vẻ hợp tình hợp lý hơn.
Hơn nữa đối với những vị Đế Vương thông thường mà nói, đây tuyệt đối là chuyện vui mừng.
Dù sao sau này thiên hạ có loạn lạc thì cũng là con cháu Thủy Hoàng Đế, thiên hạ vẫn thuộc về Đại Tần.
Lúc này!
"Thuần Vu Thái phó tấu, thần tán thành."
"Đại Tần đã thống nhất thiên hạ, nên tuân theo tổ chế, phân đất phong hầu cho chư vương trấn thủ thiên hạ."
"Không sai."
"Thủy Hoàng Đế phong đất cho các công tử làm vua, có thể trấn giữ thiên hạ."
"Có chư công tử trấn giữ, đồng thời Thủy Hoàng Đế có thể hạ chỉ để người khác không được làm vua, thiên hạ Đại Tần sẽ tồn tại muôn đời."
"Chúng thần tán thành..."
Từng triều thần đứng ra, lớn tiếng tán thành.
Bây giờ người cầm đầu đã là Thuần Vu Việt, những người này phụ họa tự nhiên sẽ tăng thêm thanh thế.
Đối với rất nhiều đại thần mà nói, đây là canh bạc cuối cùng của bọn họ.
Nếu thành công.
Vậy bọn họ có thể đi theo công tử mình ủng hộ đến các nước chư hầu, cũng có thể có được địa vị rất cao.
So với ở Hàm Dương, bọn họ có thể thu được nhiều hơn.
Đó chính là mục đích của bọn họ.
Vì lợi ích riêng, không thể không liều mình.
Chỉ có điều.
Bọn họ coi thường Tần Thủy Hoàng, coi thường sự chán ghét của hắn với việc phân đất phong hầu Phiên Vương.
Mà trong Cửu Khanh.
Không một ai đứng ra.
Cũng đủ thấy rõ.
Nhưng bọn họ dường như không nhìn thấy, dù sao thì lợi ích này quá lớn.
"Trong lịch sử."
"Nếu như Tần Thủy Hoàng thay đổi ý định, có Phù Tô kế vị, có lẽ Đại Tần có thể trường tồn."
"Nhưng Tần Thủy Hoàng ghét phong vương, điều hắn muốn là hoàng quyền thống trị thiên hạ, chứ không phải phân đất phong hầu."
"Mà bây giờ có ta, vấn đề này lại càng không thể phát sinh." Triệu Phong cười nhạt một tiếng.
Nhìn đám triều thần trong đại điện ủng hộ phân đất phong hầu.
Doanh Chính lạnh lùng nhìn lướt qua, nói: "Đại Tần, trên Thần Châu, sẽ không thi hành chế độ phong vương."
"Ít nhất là trong lúc trẫm còn tại vị sẽ không."
Lời vừa dứt.
Vẻ mặt của những đại thần ủng hộ phong vương trên triều đình đột biến.
"Thủy Hoàng Đế chẳng lẽ muốn làm trái tổ chế?"
"Phong đất cho chư hầu, đủ để ổn định Đại Tần."
"Mà lại không phong người khác làm vua, sau này thiên hạ Đại Tần nhất định có thể trường tồn." Thuần Vu Việt lập tức lớn tiếng nói.
"Chu phân phong thiên hạ, thiên hạ loạn lạc tám trăm năm, chẳng lẽ các ngươi không thấy sao?"
"Có lẽ các ngươi nói phong đất cho các nhi tử của trẫm, không phong cho người khác làm vua."
"Thời gian trôi qua, ai mà không thay đổi?"
"Chẳng lẽ các ngươi muốn thấy con cháu của trẫm huynh đệ tương tàn?"
"Chẳng lẽ các ngươi vẫn muốn thấy thiên hạ này một lần nữa hỗn loạn?"
Doanh Chính lạnh lùng quát.
Một luồng uy nghiêm bá đạo bao phủ toàn bộ đại điện.
Dưới uy áp đó.
Tất cả mọi người không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Vẻ mặt Thuần Vu Việt cũng thay đổi, không biết nên nói gì phản bác.
"Mô phỏng chỉ."
"Từ hôm nay trở đi."
"Bàn lại về chế độ phong vương, chém."
Doanh Chính vung tay lên, lạnh lùng quát.
Trực tiếp đưa ra ý chỉ, hoàn toàn đoạn tuyệt sự tồn tại của chế độ phân đất phong hầu chư vương này.
Thấy vậy.
Thuần Vu Việt mất hết nhuệ khí, ỉu xìu lui xuống, những triều thần ủng hộ kia cũng nhao nhao lui xuống, không dám lên tiếng.
Ý chỉ đã hạ.
Bọn họ sao dám mở miệng?
Tần Hoàng bá đạo.
Nhưng thật sự là sẽ giết người.
Lúc này!
Doanh Chính quay đầu nhìn về phía Triệu Phong đang ngồi một bên thản nhiên, ôn hòa cười một tiếng: "Phong nhi."
"Ngươi vừa được sắc phong làm Thái tử, lâm triều, có thể có ý kiến gì?"
Giọng điệu thay đổi này, đủ để thấy rõ Doanh Chính yêu thương Triệu Phong đến mức nào.
Dưới ánh mắt dõi theo của cả triều.
Triệu Phong chậm rãi đứng dậy, nói: "Bẩm Phụ hoàng."
Nghe thấy hai tiếng Phụ hoàng.
Mặt Doanh Chính lập tức lộ ra vẻ tươi cười.
"Ha ha ha."
"Phong nhi gọi ta là Phụ hoàng."
"Quá tốt rồi."
"Hắn đã hoàn toàn chấp nhận thân phận của mình rồi."
"Chờ chút nữa sẽ sắp xếp chương trình, để Phong nhi vào tổ miếu nhận tổ quy tông."
Doanh Chính trong lòng cười thầm, vô cùng cao hứng.
"Nhi thần."
"Thực sự có một điều muốn tâu, liên quan đến sự yên ổn của thiên hạ Đại Tần, liên quan đến sự truyền thừa vạn thế của Đại Tần." Triệu Phong nói.
"Phong nhi cứ nói." Doanh Chính cười nói.
"Xa Đồng Quỹ, thư đồng văn, Hành Đồng Luân, đo lường." Triệu Phong lớn tiếng nói.
Nghe thấy bốn điều này.
Biểu cảm của các đại thần trong triều đều có chút thay đổi.
Bọn họ tự nhiên có thể nghe rõ mười hai chữ này chứa đựng ý nghĩa sâu xa như thế nào.
Nếu làm được như vậy, toàn bộ Đại Tần sẽ đón nhận sự thay đổi long trời lở đất.
Vẻ mặt Doanh Chính hơi đổi, sau đó trên mặt hiện vẻ vui mừng như điên.
"Phong nhi, ngươi nói tiếp đi."
"Nói cụ thể ra."
"Phụ hoàng nhất định ủng hộ ngươi."
Doanh Chính lập tức nói, trong mắt tràn đầy chờ mong đối với Triệu Phong.
Giờ phút này.
Mỗi một vị triều thần đều đã hiểu rõ ai là con của Triệu Chính, ai là con của Doanh Chính.
. . .
PS: Cảm tạ mọi người ủng hộ, vô cùng cảm kích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận