Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 125: Phù Tô vương chiếu thưởng Triệu Phong! (3)

Chương 125: Phù Tô vương ban thưởng cho Triệu Phong! (3)
Sau khi Triệu Phong trở về quân doanh, các tướng lĩnh lập tức theo sau.
"Tướng quân, Thượng tướng quân triệu tập có chuyện gì quan trọng?" Đồ Tuy tò mò hỏi.
Triệu Phong nhìn lướt qua các tướng lĩnh, sau đó nói: "Triệu tập toàn quân tướng sĩ."
"Có phong thưởng sao?" Chương Hàm rất thông minh, lập tức kích động nói.
"Nhanh chóng triệu tập toàn quân." Đồ Tuy liền lập tức hạ lệnh.
Triệu Phong dẫn các tướng lĩnh đi lên điểm tướng đài.
Không bao lâu sau.
Năm vạn tướng sĩ đã đứng ở trên thao trường.
Ngoại trừ hơn một vạn tướng sĩ trấn thủ các thành trì chiếm được của nước Ngụy, thì tất cả đều có mặt tại đây.
"Lời của bản tướng, toàn quân nghe theo."
Triệu Phong đứng trên điểm tướng đài, lớn tiếng nói.
"Lời của tướng quân, toàn quân nghe theo."
Các tướng sĩ trên thao trường lớn tiếng đáp lại.
"Các huynh đệ."
"Hôm nay là một ngày tốt lành."
"Triệu Tấn Dương thành đã bị đại doanh Lam Điền của ta công phá."
"Và sứ giả của triều đình cũng đã đến, sứ giả đến là để ban thưởng cho quân ta những người có công."
"Vương chiếu, bản tướng sẽ lười biếng không đọc."
"Tóm lại, luận công ban thưởng, lần này các tướng sĩ theo bản tướng xuất chiến, bất kể là giết được địch hay không, thì ít nhất cũng sẽ được tăng lên một cấp tước vị, còn giết địch được nhiều thì tước vị còn tăng lên cao hơn nữa." Triệu Phong cười nói.
Nụ cười xán lạn này hoàn toàn khác với vẻ mặt nghiêm nghị khi nãy gặp Phù Tô, cứ như hai người khác nhau vậy.
Ở trước mặt các đồng đội huynh đệ, Triệu Phong cũng rất thoải mái, còn ở trước mặt những người không quen, dù cho người đó là vương công quý tộc, hay là người có quyền vị gì, thì Triệu Phong cũng không quan tâm.
Hai mặt, hai lòng là điều Triệu Phong ghét nhất.
Đương nhiên, để Triệu Phong có được sự không nể nang này là nhờ vào thực lực của mình.
Nghe Triệu Phong tuyên bố xong.
Các tướng sĩ trên thao trường ai nấy đều vui vẻ hớn hở.
"Ha ha ha."
"Mỗi người ít nhất có thể tăng lên một tước vị, vậy thì lần này ta có thể tăng lên hai tước, ta đã giết một quân hầu của nước Triệu, công lớn như vậy."
"Ngươi giết quân hầu cũng không tệ, nhưng ta đã giết được một đô úy, ít nhất cũng phải là tước vị cấp ba."
"Không ngờ được, ta vốn là một hàng tốt, sau khi giữ vững thành Vị liền trở thành một duệ sĩ tước vị cấp một, bây giờ lại sắp thành duệ sĩ cấp ba rồi."
"Tất cả là nhờ ân trạch của tướng quân, nếu không có tướng quân đưa ra sách lược Hình Đồ quân, thì chúng ta mãi mãi cũng là nô lệ, vĩnh viễn không có cách nào thoát khỏi nô tịch, tất cả là nhờ tướng quân mang tới."
"Không sai."
"Đời này được đi theo tướng quân cùng nhau giết giặc, đúng là vinh hạnh của chúng ta."
"Ta cảm giác chỉ cần đi theo tướng quân thì không có kẻ địch nào không đánh bại được."
"Ta cũng nghĩ như vậy, theo tướng quân giết giặc, ta có chết cũng không sợ, chỉ cần đi theo tướng quân liều mạng một trận là được."
"Thề chết cũng theo tướng quân."
"Thề chết cũng theo tướng quân..."
Vì hưng phấn, toàn bộ thao trường bùng nổ ra từng đợt tiếng hô to nhiệt liệt, mỗi một tướng sĩ nhìn Triệu Phong ánh mắt đều rất cuồng nhiệt.
Đạo quân này, đã có quân hồn.
Mà quân hồn chính là Triệu Phong.
Trong vô hình.
Triệu Phong đã từ một quân hậu cần trở thành quân hồn của một doanh chủ chiến.
Đối với các tướng sĩ dưới trướng mà nói.
Những duệ sĩ vốn dĩ lập được đáy lòng công lại được tấn thăng, còn đối với những Hình Đồ quân, bây giờ ở dưới trướng Triệu Phong không còn Hình Đồ quân nữa, bởi vì bọn họ đều thông qua cuộc chiến tranh này để đón lấy tân sinh, trở thành duệ sĩ chân chính của nước Tần.
"Ngoài các tướng sĩ dưới trướng bản tướng ra, phàm đô úy trở lên, đều ban thưởng tấn tước một cấp."
"Đồ Tuy, Chương Hàm."
"Hôm nay là ngày đại hỷ của toàn quân chúng ta."
"Truyền lệnh của bản tướng, bảo doanh Hỏa Đầu chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn thức uống, cho các huynh đệ được ăn no." Triệu Phong lớn tiếng nói.
"Mạt tướng tuân lệnh." Đồ Tuy và Chương Hàm lập tức đáp lời.
"Tốt."
"Giải tán đi."
Triệu Phong phất tay, cũng không giữ các tướng sĩ lại nói thêm gì.
Sở dĩ triệu tập bọn họ chính là để cho họ được cao hứng một phen.
"Tướng quân."
"Tấn Dương thành đã bị phá, có phải chúng ta nên động binh không?" Đồ Tuy mong chờ hỏi.
"Chờ lệnh của Thượng tướng quân."
"Chắc là nhanh thôi." Triệu Phong mỉm cười.
"Dạ." Đồ Tuy gật đầu thật mạnh.
"Đáng tiếc giờ phút này không có rượu, nếu không thì chúng ta cũng có thể thoải mái uống một phen a."
"Đặc biệt là rượu của tửu Tiên Lâu chúng ta." Chương Hàm có chút say sưa nói.
Nhưng vừa dứt lời.
Ánh mắt Đồ Tuy lập tức trợn lên:
Chương Hàm bỗng nhiên hoàn hồn, có chút lo lắng liếc nhìn xung quanh, thấy toàn bộ đều là người một nhà, lúc này mới yên tâm lại.
"Ngươi làm ta giật mình." Chương Hàm thấp giọng nói.
"Ngươi cũng đừng có nói năng bậy bạ, vạn nhất bị người khác phát hiện, cũng không phải là chuyện tốt đối với chủ thượng." Đồ Tuy nghiêm túc nói.
Chương Hàm lén nhìn Triệu Phong một chút, rồi gật đầu: "Thuộc hạ lỡ lời."
"Người một nhà thì không sao, nhưng bên ngoài thì miệng phải cẩn trọng một chút."
"Nếu như bị người khác biết, ngươi biết xử trí thế nào." Triệu Phong liếc qua, trầm giọng nói.
Chương Hàm lập tức nói: "Thuộc hạ đã hiểu."
Dặn dò xong.
Triệu Phong cũng bảo Đồ Tuy và những người khác lui xuống.
Còn Triệu Phong thì ngồi trên điểm tướng đài.
"Nhận bảo rương." Triệu Phong không thể chờ đợi.
"Túc chủ tấn tước cấp hai, ban thưởng hai bảo rương nhất giai." Bảng nhắc nhở nói.
"Toàn bộ mở ra." Triệu Phong lập tức nói.
"Mở bảo rương nhất giai."
"Nhận được một 【 Tam Túc đan lô 】 nhất giai cao phẩm."
"Nhận được một bình 【 Chân Khí đan 】 nhị giai đê phẩm." Bảng nhắc nhở nói.
"Lần này vận khí không tệ."
"Một cái nhất giai cao phẩm, một cái nhị giai đê phẩm." Triệu Phong hài lòng cười một tiếng.
Lúc này.
"Triệu huynh rảnh rỗi quá nhỉ."
Một giọng nói vang lên bên cạnh Triệu Phong.
Nhìn sang.
Hàn Phi chậm rãi đi tới.
Nhưng khi hắn vừa lên đến bậc thang thì mấy tên thân vệ trực tiếp chặn đường đi của hắn lại.
Đây chính là thân vệ của Triệu Phong, mặc kệ đối tượng là ai, không có lệnh của chủ thượng thì bất luận kẻ nào cũng không được đến gần.
Triệu Phong quay đầu, phất tay.
Đám thân vệ này mới mở đường.
"Xem ra ngươi ở Hàm Dương sống cũng không tệ nha."
"Mập ra không ít đó."
Triệu Phong mang theo vài phần trêu chọc nói.
Giọng điệu quen thuộc, kiểu trêu chọc quen thuộc.
Hàn Phi không nhịn được liếc mắt, nhưng vẫn coi như là người quen, trực tiếp ngồi xuống đối diện Triệu Phong.
"Làm ngươi thất vọng rồi, ta còn sống." Hàn Phi tức giận đáp.
"Ta còn tưởng rằng ngươi muốn chết ở Hàm Dương rồi, thế nào còn sống được a?"
"Thật không giống với Hàn Phi trước kia chút nào." Triệu Phong lại trêu chọc.
"Đây không phải là phải cảm ơn ngươi sao?"
"Nếu không có ngươi nhắc nhở ta thì e rằng thật sự đã chết rồi." Hàn Phi cười nói, tuy giọng điệu có vẻ trêu chọc nhưng ý cảm kích lại rất rõ ràng.
Nghe xong điều này.
Triệu Phong có chút hứng thú, cười nói: "Nói thử xem, Lý Tư chuẩn bị dùng thuốc độc hay là mua chuộc ngục tốt để động thủ với ngươi?"
Hàn Phi có chút cổ quái nhìn Triệu Phong: "Ta có chút tò mò, ngươi thân ở nơi dị địa, cách nhau mấy ngàn dặm mà làm sao ngươi biết Lý Tư muốn giết ta? Hơn nữa làm sao lại biết về rượu độc?"
"Ta là Thần Tiên." Triệu Phong cười nói.
"Đồ nhà ngươi."
Hàn Phi tức giận đáp một câu.
"Nói thật đi."
"Trước kia thấy ngươi để lại câu nói kia ta vẫn còn thực sự không nghĩ đến, càng không nghĩ đến là người đồng môn đã từng lại muốn giết ta."
"Nếu như không phải ta nhạy bén, kéo đối đầu của Lý Tư để dọa hắn một phen, thì có lẽ ta đã thật sự chết trong ngục tối rồi…"
Trước mặt Triệu Phong, Hàn Phi cũng không giấu giếm, trực tiếp đem những chuyện đã xảy ra ở ngục giam kể ra.
"Vậy ngươi cũng xem như đi một vòng Quỷ Môn Quan rồi đấy."
"Khó trách lại biết hưởng thụ, ăn cho mập." Triệu Phong lại trêu chọc.
"Đồ nhà ngươi."
"Ta nào có hưởng thụ gì."
"Nhập Tần hơn một năm nay ta vẫn luôn cẩn trọng đó." Hàn Phi cười nói.
Ở cùng Triệu Phong, Hàn Phi không khỏi thả lỏng hơn không ít, không còn bộ dáng ở Hàm Dương nữa.
"Vậy lần này ngươi chuyên môn đến Triệu quốc gặp ta sao?" Triệu Phong cười hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận