Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 257: Tần Vương cung cũng không phải là chân chính Cửu Đỉnh!

Chương 257: Tần Vương cung cũng không phải là Cửu Đỉnh thật sự!
Vậy thì nảy sinh một vấn đề! Bản đồ này ghi lại vị trí Cửu Đỉnh, chẳng lẽ Cửu Đỉnh bên trong Tần Vương cung là đồ giả? Hay là nói, Cửu Đỉnh truyền từ thời Chu vương là giả? Cửu Đỉnh tượng trưng cho quyền lực thiên tử lại là đồ giả ư?
Nghĩ đến đây, Triệu Phong không khỏi trầm tư. Nếu thật là vậy, Thần Châu này tuyệt đối không đơn giản như những gì Triệu Phong thấy, nơi này chắc chắn ẩn chứa một bí mật lớn nào đó.
“Hoa Nam chi địa.” “Cửu Đỉnh chi địa.”
Để vén bức màn bí ẩn của Thần Châu này, ngày sau nhất định phải đến Hoa Nam một chuyến. Triệu Phong thầm nghĩ trong lòng.
Lấy lại tinh thần. Triệu Phong cất bản đồ Cửu Đỉnh. Ánh mắt hướng về hai chiếc bảo rương nhị giai đã mở.
“Năm ngàn khối Không Minh thạch.” “Đây là vật liệu thiết yếu để luyện chế nhẫn không gian.”
Có Không Minh thạch này, sau này hành quân đánh trận sẽ rất hữu ích.
“Còn có Thiên Vấn kiếm.” “Thần binh lợi khí cấp độ thiên giai.”
Nhìn hai bảo vật này, mắt Triệu Phong cũng mở lớn. Bản đồ Cửu Châu tuy có vẻ cao cấp, nhưng hiện tại đối với Triệu Phong có vẻ vô dụng, có lẽ sau này có thể vén màn bí ẩn của Thần Châu.
“Thiên Vấn kiếm.”
Triệu Phong khẽ gọi. Trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm. Kiếm này dường như có linh. Nó trực tiếp lơ lửng trước mặt Triệu Phong, thân kiếm thon dài, không hoa văn trang trí, nhưng lưỡi kiếm lộ ra hơi lạnh, khiến cả điện phủ đầy sát khí.
“Có thần binh này, thực lực của ta ít nhất có thể tăng lên gấp mấy lần.”
“Tuy rằng hiện tại ở Thần Châu chưa ai đáng để ta dốc toàn lực.”
Nhìn thanh kiếm, Triệu Phong lộ vẻ kích động.
Lập tức, tay phải trực tiếp nắm lấy chuôi kiếm. Thần binh có linh. Ngay lúc nắm chặt, thần binh nhận chủ. Triệu Phong và Thiên Vấn kiếm như có sự kết nối tâm linh.
Một đạo kiếm ý khủng bố bỗng nhiên xuất hiện.
Ong ong ong.
Ong ong ong.
Toàn phủ, kiếm của thân vệ bên hông cũng rung động. Dường như đang chào đón vương giả của chúng. Ngay cả Long Tuyền kiếm bên người Triệu Phong cũng vậy. Cấp độ thiên giai quả thực xứng danh thần binh thế gian, Long Tuyền kiếm tuy cũng là thần binh, nhưng chỉ ở huyền giai, còn Thiên Vấn kiếm lại là thiên giai. Cái rương này phải nói là quá giá trị.
“Tiếp theo phải ở phủ tu hành thật tốt.”
“Chỉ cần tĩnh tâm tu luyện ba tháng, toàn thuộc tính của ta sẽ đột phá mười vạn.”
“Đến lúc đó, có lẽ sẽ là một vùng thiên địa khác.” Triệu Phong thầm nghĩ.
Hắn luôn cảm thấy khi toàn thuộc tính đột phá mười vạn sẽ đón nhận một kinh hỉ, hay nói cách khác, giao diện thuộc tính sẽ thuế biến, đáy lòng có một dự cảm rất mãnh liệt.
Thời gian trôi qua. Triệu Phong ở yên trong phủ. Vừa từ chiến trường trở về, Triệu Phong đã được Tần Vương ban ân, không cần vào triều, có thể nghỉ ngơi ở phủ.
Mấy ngày sau. Phố xá Hàm Dương nhộn nhịp.
“Chuyện này không phải đùa sao?” “Tướng bang đương triều vậy mà bị hạ ngục, còn muốn chém cả nhà sau mười ngày nữa?” “Nghe nói, đây là do Thượng tướng quân Triệu Phong sau khi về đã tố cáo, vị tướng bang này đã phạm đại tội, xâm chiếm ruộng đất, buôn bán nô lệ, còn cấu kết với nước khác buôn lậu kiếm lời.” “Đều là tội lớn.” “Xem ra Vương Oản chết không oan, tội lớn như vậy, phải chém cả nhà là đúng.” “Không phải sao, Thượng tướng quân Triệu Phong không hổ là trụ cột của Đại Tần, vạch trần được một tên tham quan ô lại.” “Vương Oản này quả thật đáng chết.” “Đúng vậy, đáng chết . . .”
Trong phố xá sầm uất. Khi tội của Vương Oản cùng ngày hành hình bị công bố, dân chúng đều xôn xao.
Tướng bang đương triều, địa vị quyền cao chức trọng cỡ nào! Bây giờ lại bị chém cả nhà. Với dân chúng mà nói, đây cũng là một đề tài bàn tán.
Trong phủ Phù Tô!
“Ngỗi tướng.” “Không có cách nào sao?”
Phù Tô âu sầu nhìn Ngỗi Trạng.
“Công tử.” “Tội đã định, Đại vương cũng đã phê chuẩn.” “Không thể thay đổi được.” “Đình Úy đã hạ lệnh truy nã, truy nã con cháu Vương tướng.” “Chúng ta chỉ có thể bảo toàn huyết mạch của Vương tướng.” Ngỗi Trạng thở dài.
“Ngỗi tướng.” “Ngươi có giống Vương tướng, vi phạm quốc pháp?” Phù Tô bỗng ngẩng đầu, nhìn thẳng Ngỗi Trạng.
Dưới ánh mắt đó của Phù Tô, Ngỗi Trạng có chút hoảng hốt. Đến địa vị của ông ta, môn sinh cố hữu không ít, làm sao có thể không bị liên lụy. Ông ta tất nhiên cũng nghe ra lời cảnh cáo sâu sắc trong giọng Phù Tô.
Vương Oản vi phạm quốc pháp, chết không có gì đáng tiếc. Phù Tô sở dĩ lo lắng, hết thảy là do Vương Oản hết lòng trợ giúp, nể tình riêng mới quan tâm vậy thôi. Nhưng Vương Oản phạm tội, thực chất Phù Tô cũng không vừa lòng.
“Mời công tử yên tâm.” “Thần không có.” Ngỗi Trạng lập tức cam đoan.
Ông ta hiểu rõ tính cách Phù Tô. Tuy hiền lành ôn hòa, nhưng cũng ghét cái ác, nếu biết ông ta cũng như Vương Oản, trong lòng ắt sẽ sinh ra khúc mắc.
“Ngỗi tướng.” “Ta không muốn thấy chuyện như Vương tướng nữa.” “Đã ở vị trí cao vậy rồi, sao còn tham tiền của nhiều vậy?” “Ta thực sự không hiểu.” Phù Tô mơ hồ nói.
“Công tử, đâu phải ai cũng nghĩ vậy.” “Vương tướng có gia tộc lớn, còn có môn sinh, không vì mình thì cũng phải vì gia tộc và môn nhân.” Ngỗi Trạng thở dài.
Nghe vậy, Phù Tô không phản bác được.
“Công tử.” “Lão thần có một lời, không biết công tử có muốn nghe không?” Ngỗi Trạng chợt lên tiếng.
“Ngỗi tướng cứ nói.” Phù Tô nói.
“Về sau với Triệu Phong, phải coi hắn như kẻ thù sống còn.” “Hắn chắc chắn sẽ không để công tử lên ngôi Trữ quân.” “Trước đây công tử dễ dàng bỏ qua cho hắn, nhưng hắn vốn chẳng cảm kích, Vương tướng hôm nay bị như vậy là do Triệu Phong đột ngột ra tay.” “Công tử phải thay đổi tâm tính.” Ngỗi Trạng nghiêm túc nói.
“Triệu Phong, hình như từ đầu đến cuối không làm gì sai.” “Hình như là do Vương tướng nhiều lần nhắm vào.” Phù Tô do dự nói.
“Vậy hạ tràng của Vương tướng là thế nào?” “Hơn nữa hắn với công tử cũng không hợp chính kiến.” “Nếu để Triệu Phong loại tướng lĩnh này lộng quyền, tương lai Đại Tần sẽ không ngừng chiến tranh, dân chúng lầm than, muốn nền chính trị nhân từ chẳng phải là nói suông sao?” Ngỗi Trạng chua xót nói.
Phù Tô trầm mặc.
Thời gian nhanh chóng đến ngày Vương Oản cùng những kẻ tham ô khác bị hành hình.
Bên ngoài thành Hàm Dương.
Hơn vạn cấm vệ quân tụ tập tại đây. Có hơn nghìn nhân khẩu bị áp giải.
Ngày xưa là Thừa tướng, ngày xưa là đại thần triều đình nay đã là tù nhân. Trải qua Đình Úy điều tra gần nửa tháng. Những đại thần phạm tội nhẹ thì không bị liên lụy đến gia tộc, còn những người phạm tội nặng có liên quan thì trực tiếp bị diệt tộc. Số ít thì bị biếm thành nô tịch, sung quân Bắc Cương. Còn nữ thì bị biếm thành kỹ nữ.
Triệu Phong ngồi ở vị trí chủ quan xử tử, bên cạnh là Lý Tư và Phùng Kiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận