Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 239: Đại thắng! Cả nước phấn chấn! Doanh Chính mừng rỡ: Cái này tiểu tử rốt cục trở về! (2)

Chương 239: Đại thắng! Cả nước phấn chấn! Doanh Chính mừng rỡ: Cái tên tiểu tử này rốt cục trở về! (2) Về sau, mỗi lần nhận được tin Triệu Phong chém giết dị tộc, phá hủy các bộ lạc dị tộc, Tần Vương liền hạ chiếu, cứ mỗi lần tin thắng trận trở về, sẽ tuyên cáo khắp Đại Tần.
Để con dân Đại Tần đều có thể lấy đó làm niềm kiêu hãnh, phấn chấn lòng quân dân.
Cho nên, chuyện Triệu Phong dẫn một vạn khinh kỵ tiến vào Đông Hồ, đi giết chóc cũng được người dân Đại Tần biết đến rộng rãi, đặc biệt là người Hàm Dương, gần như cứ hơn nửa tháng lại nhận được tin tức từ Bắc Cương, biết tin về Thượng tướng quân Triệu Phong của Đại Tần.
Cũng là do Đông Hồ ở tại Bắc Cương, tin tức truyền đi quá chậm, nếu như là ở trong Thần Châu, nhiều nhất trong vòng mười ngày là có thể truyền về.
Hôm nay.
Lại nửa tháng nữa trôi qua, rất nhiều người dân hiếu kỳ thậm chí còn dõi mắt ra cửa thành, mong ngóng lính truyền tin mang tin chiến thắng từ Bắc Cương trở về.
Mong mỏi và trông đợi.
Trong toàn bộ Đại Tần bây giờ.
Nếu nói về Thượng tướng quân nào có uy vọng cao nhất.
Thì người đó hoàn toàn xứng đáng là Triệu Phong.
Vương Tiễn, Mông Vũ, Hoàn Y, không ai có thể sánh được.
Thượng tướng quân vô song.
Chiến thần Đại Tần.
Vô số người dân Đại Tần đều gọi như vậy.
Dưới sự tạo thế hết sức của Doanh Chính, danh vọng của Triệu Phong trong toàn Đại Tần là cao nhất.
Bằng danh vọng này, Triệu Phong có thể đứng thứ hai trong lòng lão Tần nhân.
Thứ nhất chính là vương quyền lồng lộng.
Bằng danh vọng này, đây chính là Triệu Phong tạo nên một tấm "miễn tử kim bài".
Trong sự mong mỏi và chờ đợi của vô số dân chúng.
"Đạp, đạp, đạp, đạp..."
Ngoài thành.
Một kỵ binh cầm lệnh kỳ, trực tiếp xông vào trong thành Hàm Dương.
"Đến rồi."
"Chắc là tin thắng trận."
"Nhất định phải là tin thắng trận a."
"Thượng tướng quân nhất định sẽ không sao."
Thấy lính liên lạc này.
Vô số dân chúng vừa mong đợi vừa có chút lo lắng.
Đối với họ.
Muốn nghe được tin thắng trận, lại cũng lo lắng nghe được tin xấu về Triệu Phong.
Triệu Phong tự mình dẫn một vạn kỵ binh tiến vào địa phận dị tộc, quân lực quá ít, một khi lọt vào vòng vây của dị tộc thì sẽ là con đường chết.
Triệu Phong đã lập nhiều đại công cho Đại Tần như vậy, danh vọng cực cao, nếu Triệu Phong thật sự gặp nguy hiểm, hoặc bị dị tộc giữ lại Bắc Cương, thì toàn bộ Đại Tần sẽ lâm vào bi thương.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt lo lắng của dân chúng trong thành.
Sau khi vào thành, lính báo tin giơ cao lệnh kỳ hô lớn: "Đại thắng, Bắc Cương đại thắng!"
"Bắc Cương đại thắng!"
Theo tiếng hô của người lính.
Những người dân đang lo lắng lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó là reo hò vui sướng.
"Tốt quá rồi."
"Trước đây đều là tin thắng trận, lần này dùng đến hai chữ đại thắng."
"Thượng tướng quân Triệu Phong nhất định đã làm điều gì đó ghê gớm với dị tộc."
"Chắc chắn rồi."
"Các ngươi nói Thượng tướng quân Triệu Phong có khi nào đã giết chết Đông Hồ Vương không?"
"Ha ha ha, nếu thật như vậy, nếu Đông Hồ Vương thật sự đã chết, vậy thì chiến công của Thượng tướng quân Triệu Phong đúng là chấn động thiên hạ, chỉ với một vạn kỵ binh mà giết vào đất dị tộc chém đầu vua của chúng, thiên hạ còn vị tướng lĩnh nào làm được?"
"Lời ngươi nói sai rồi."
"Cho dù Thượng tướng quân chưa từng chém giết vua dị tộc cũng đã danh chấn thiên hạ, chỉ riêng việc Thượng tướng quân Triệu Phong trong mấy tháng này phá hủy mấy chục bộ lạc dị tộc, chém giết mấy chục vạn dị tộc, chiến tích này vị chiến tướng nào có thể sánh bằng?"
"Không sai..."
Sau khi biết Triệu Phong bình an vô sự.
Dân chúng lại một lần nữa bàn luận sôi nổi về chiến công lần này.
Nếu có thể dùng đến từ đại thắng, vậy chiến công này tuyệt đối không hề tầm thường.
...
Hoàng cung!
Đại điện nghị sự!
Nhìn người lính báo tin trước mặt.
Tất cả các quan trong triều đều lộ vẻ chờ mong trong ánh mắt.
Đối với họ.
Tâm tư đã rất bình ổn.
Bởi vì thời gian qua quá lâu.
Mỗi lần tin tức truyền về đều là chiến thắng.
Mỗi lần đều là tin dị tộc bị thiệt hại nặng nề.
Với quân số chỉ một vạn người, nhìn qua rất nhiều nhưng thực tế lại quá ít so với dị tộc, thậm chí còn không đủ để dị tộc nhét kẽ răng.
Vậy mà với chút quân lực ít ỏi đó, Triệu Phong cứ thế mà cắn xé dị tộc một miếng thịt lớn, khiến dị tộc tổn thất nặng nề.
"Tuyên đọc!"
Doanh Chính vung tay lên, cũng chờ mong nhìn lính báo tin trong đại điện.
"Bắc Cương đại thắng."
"Theo mật báo truyền về."
"Thượng tướng quân Triệu Phong dùng tướng quân Chương Hàm dẫn một toán kỵ binh nhỏ làm mồi nhử, chạy trốn về phía đông, dị tộc mắc câu, mấy chục vạn đại quân truy kích vây kín."
"Thượng tướng quân thì dẫn quân tấn công bất ngờ Vương đình dị tộc, một trận chiến phá tan Vương đình Đông Hồ, giết địch vô số."
"Hiện tại."
"Vương đình Đông Hồ đã bị Thượng tướng quân phá hủy, phần lớn đã biến thành đất hoang tàn, rất nhiều Vương tộc Đông Hồ, nhiều quyền quý Đông Hồ đã chết dưới sự tàn sát của Thượng tướng quân."
"Bắc Cương, đại thắng."
Lính báo tin mặt mày kích động tuyên đọc.
Có thể tuyên cáo chiến báo phấn chấn lòng người, lại càng chấn hưng thanh vân nhất tộc như thế.
Lính báo tin này cũng lộ rõ sự kích động.
"Vương đình dị tộc đều bị hủy rồi?"
"Việc này làm sao làm được?"
"Không thể nào."
"Vương đình Đông Hồ, trọng binh trấn giữ, Triệu Phong vậy mà có thể công phá chỉ bằng một vạn quân?"
"Thậm chí còn không đến một vạn quân."
"Trong bốn tháng nay, Triệu Phong giao chiến với dị tộc đã lâu, các duệ sĩ dưới trướng chắc cũng đã thương vong không ít."
"Việc này cũng có thể lần theo dấu vết, trong mấy tháng nay, Đông Hồ hoàn toàn bị Triệu Phong dắt mũi, chắc hẳn Đông Hồ Vương nổi giận đã điều toàn bộ quân lực, nên việc Vương đình trống rỗng cũng có thể thông cảm được."
"Trận chiến này đã định, chiến quả đã thành."
"Thượng tướng quân hẳn cũng sắp về rồi."
"Vương đình dị tộc đã bị hủy, còn có không ít bộ lạc dị tộc cũng bị Thượng tướng quân phá hủy."
"Đông Hồ trong năm năm, không, có lẽ mười năm cũng khó khôi phục nguyên khí."
"Bắc Cương Đại Tần mười năm không lo."
"Thượng tướng quân đây là công trạng phi thường."
"Đại Tần ta có Thượng tướng quân, đó là phúc của Đại Tần."
"Thần chúc mừng Đại vương."
"Chúng thần chúc mừng Đại vương..."
Sau những tiếng nghị luận.
Cuối cùng tất cả các quan trong triều đều hướng Doanh Chính chúc mừng.
Đương nhiên.
Trong đó có không ít người sắc mặt khó coi, nhưng dưới chiến công hiển hách thế này, họ cũng không thể không chúc mừng.
Đối diện với những tiếng chúc mừng không ngớt này.
Doanh Chính trên mặt cũng nở nụ cười.
Nếu như nơi này là Thần Châu đã thống nhất.
Doanh Chính có lẽ đã hào phóng tuyên bố một câu: "Con ta, thật oai phong lẫm liệt!"
"Triệu Phong."
"Đại Tần ta hoàn toàn xứng đáng với chiến thần này."
Doanh Chính chậm rãi nói.
Nếu như trước kia cái danh chiến thần này chỉ là sự nghị luận trong quân và dân gian.
Nhưng giờ đây, sau một câu nói của Doanh Chính.
Danh chiến thần của Triệu Phong liền triệt để được khẳng định.
Đây là chiến thần được Tần Vương chính miệng công nhận.
Mà hơn nữa, khi nói danh chiến thần.
Mỗi một quan thần đều có thể thấy rõ vẻ tự hào trong giọng nói của Doanh Chính.
"Thần chúc mừng Đại vương."
"Lần này."
"Thiên uy Đại Tần ta càng thêm sâu sắc."
"Hai nước Tề Sở sẽ thêm phần kiêng dè."
"Ngày khác tiêu diệt Tề Sở, chắc sẽ ít tốn công hơn."
Vương Tiễn lúc này đứng ra nói.
"Không chỉ có thế."
"Với uy thế của trận chiến này, Thượng tướng quân đại phá dị tộc, khiến dị tộc mười năm khó mà xuôi nam, việc này đủ làm chấn hưng nhân tộc Thần Châu."
"Đặc biệt là đối với việc vừa bình định nước Yên, lòng dân sẽ càng nhanh chóng quy thuận."
"Yên Vương cấu kết với dị tộc, khiến lòng người nước Yên chia rẽ, lần này Thượng tướng quân trừng phạt dị tộc, báo thù, sẽ khiến bách tính nước Yên triệt để quy thuận Đại Tần."
"So với vùng Tam Tấn, nước Yên sẽ càng dễ dàng nắm giữ."
Hàn Phi cũng đứng ra nói.
"Không sai."
"Yên Vương cấu kết với dị tộc, thiên hạ đều biết."
"Bách tính nước Yên, các nhân tộc đều cho đó là hổ thẹn."
"Bây giờ, những kẻ ở Yên vẫn cố thủ kháng cự không dám lấy danh nghĩa Yên Vương để chống lại Đại Tần nữa."
"Đây là may mắn của Đại Tần."
Lý Tư cũng lập tức nói theo.
Nghe những điều này.
Doanh Chính gật đầu, cũng không quá nhiều gợn sóng, ánh mắt nhìn vào người lính báo tin.
"Triệu Phong đã rút quân về chưa?"
Doanh Chính trầm giọng hỏi.
Đây mới là điều ông quan tâm.
Bây giờ Vương đình Đông Hồ đều đã bị Triệu Phong đánh phá, chiến tích như vậy đã quá đủ.
Lần này cũng đã đến lúc nên trở về rồi chứ?
Một mình chinh chiến ác liệt ở Bắc Cương suốt bốn tháng rồi.
Đã là đủ rồi.
Theo Doanh Chính.
Dù cho Triệu Phong không huyết tẩy Vương đình dị tộc, với việc ông đánh vào dị tộc phá hủy nhiều bộ lạc dị tộc như vậy cũng đã là quá đủ rồi.
Tuy rằng trận chiến này đủ làm phấn chấn.
Cũng để uy nghiêm của Doanh Chính càng sâu sắc hơn.
Nhưng điều Doanh Chính quan tâm hơn vẫn là Triệu Phong.
"Bẩm Đại vương."
"Theo mật báo, sau khi Thượng tướng quân công phá Vương đình và huyết tẩy một trận thì đã rút quân về phía nam."
"Có lẽ giờ đã trở về nước Yên."
Lính báo tin lập tức trả lời.
"Tốt."
Doanh Chính cười lớn một tiếng, hoàn toàn yên tâm.
Lập tức.
Nhìn về phía Uý Liễu: "Uý khanh, việc điều động quân mã nước Yên thế nào rồi?"
"Bẩm Đại vương."
"Quân đội đóng ở nước Yên đã sớm đến Tương Bình, chỉ đợi Thượng tướng quân trở về là có thể gấp rút tiếp ứng."
"Ngoài ra."
"Quân đóng ở đại doanh Hàm Cốc Triệu Địa cũng đã phái mười vạn quân nhập nước Yên."
Úy Liễu lập tức trả lời.
"Truyền chỉ của trẫm."
"Sau khi Triệu Phong trở về Yên."
"Lập tức cho trẫm về Hàm Dương báo cáo công tác."
"Chiếu chỉ này do người truyền tin cấp báo mang theo."
Doanh Chính trầm giọng nói.
"Thần lĩnh chỉ."
Úy Liễu lập tức đáp lời.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận