Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 206: Doanh Chính: Hàn Phi, ngươi phải nhớ kỹ Triệu Phong đối ngươi tốt! Còn kém nói rõ! (2)

Chương 206: Doanh Chính: Hàn Phi, ngươi phải nhớ kỹ Triệu Phong đối ngươi tốt! Còn kém nói rõ! (2)
"Công lao này phần lớn đều là của Thượng tướng quân Triệu Phong, thần chỉ là nhặt được một chút tiện lợi thôi." Hàn Phi lớn tiếng bẩm báo.
Rõ ràng là vậy.
Công lao này Hàn Phi không muốn độc chiếm, dù là Triệu Phong chủ động nhường cho hắn.
Nhưng hắn lại không hề hay biết.
Nghe nói công xây thành, dàn xếp nạn dân phần lớn là do Triệu Phong làm, mắt Doanh Chính sáng rỡ lên.
"Lời khanh nói là, kế sách xây thành trì này, và cả việc áp dụng cụ thể đều là do Triệu Phong sắp xếp?" Doanh Chính hỏi.
"Những kế sách cùng phương pháp đều do Thượng tướng quân Triệu Phong an bài, thần chỉ thay ngài thực hiện những kế hoạch đó." Hàn Phi tường tận trả lời.
"Không ngờ tới nha."
"Triệu Phong lại còn hiểu được việc quản lý chính sự." Doanh Chính mang theo vài phần cảm khái nói.
"Tâu Đại vương."
"Thượng tướng quân Triệu Phong không chỉ giỏi về thống lĩnh quân đội, mà còn không hề yếu kém về phương diện chính sự, thần rất kính phục ngài." Hàn Phi lớn tiếng đáp.
"Được Hàn khanh khen ngợi như vậy, xem ra Triệu Phong quả thực có tài năng về mặt chính sự." Doanh Chính cười nhẹ gật đầu.
Trong lòng lại vui mừng khôn xiết: "Phong nhi à Phong nhi, xem ra cha thật sự là xem thường con rồi."
"Không ngờ, việc chính sự của con cũng lại cao minh đến vậy."
"Xây dựng một tòa thành mới, dàn xếp mấy chục vạn nạn dân, đây không phải năng lực chính sự bình thường có thể làm được."
"Xem ra."
"Phong nhi đúng là người thừa kế mà Thượng Thương đã định sẵn cho ta."
Lấy lại tinh thần.
Ánh mắt Doanh Chính lần nữa rơi vào Hàn Phi, lớn tiếng nói: "Công lao quản lý Triệu địa, xây thành mới ở Đại Lương dàn xếp mấy chục vạn nạn dân, công của Hàn khanh không thể bỏ qua."
"Thần là phận sự." Hàn Phi cúi đầu.
"Hàn Phi có công trong việc quản lý đất nước, cần phải ban thưởng."
"Truyền chiếu của ta."
"Từ hôm nay trở đi."
"Phong Hàn Phi làm Trị Túc Nội Sử, tước Cửu Khanh." Doanh Chính vung tay, giọng đầy uy nghiêm.
"Thần, tạ ơn Đại vương." Hàn Phi không hề từ chối, cũng không có bất cứ chút do dự nào.
Trước khi tất cả triều thần kịp định thần lại, trực tiếp tạ ơn.
Đây là chỗ khôn khéo của Hàn Phi.
Lúc này trực tiếp nhận chiếu, không đợi người khác mở miệng, vậy thì chức Cửu Khanh của hắn xem như đã được quyết định.
"Đại vương bổ nhiệm, thần tán thành."
"Với tài năng của Hàn đại nhân, hoàn toàn có thể đảm nhận chức vị này." Lý Tư lập tức đứng ra phụ họa.
Mặc kệ lúc này có hơi trễ, hay như thế nào.
Hắn vẫn cứ làm.
Đây cũng là để lấy lòng Hàn Phi.
Sau khi Lý Tư dứt lời.
Vương Oản cùng các đại thần trong triều đình cũng nhao nhao phụ họa theo.
Lúc này, ý Doanh Chính đã quyết, hơn nữa chức Trị Túc Nội Sử vẫn luôn còn trống, không ai có thể đảm đương nhiệm vụ này, có Hàn Phi đến, có lẽ cũng đủ bù đắp.
"Danh vọng của Hàn khanh vốn vang danh thiên hạ, lần này quản lý Triệu địa cũng là do Hàn khanh chứng minh năng lực."
"Ta tin tưởng khanh sẽ không khiến ta thất vọng." Doanh Chính mỉm cười.
"Thần chắc chắn sẽ dốc hết sức phò tá Đại Tần, để Đại Tần cường thịnh." Hàn Phi lớn tiếng nói.
Từ đầu đến cuối.
Hàn Phi chưa từng nói trung thành với Tần Vương, mỗi lần nói đều là trung thành với Đại Tần.
Có lẽ, theo Hàn Phi, đó cũng là sự tôn nghiêm cuối cùng mà hắn giữ lại.
Hắn trung với Đại Tần, chứ không phải trung với Tần Vương.
Và với viễn cảnh mà Triệu Phong đã miêu tả cho hắn, Đại Tần chính là thiên hạ.
Mà hắn trung với thiên hạ.
Còn đối với Doanh Chính.
Đại Tần chính là hắn, hắn chính là Đại Tần.
Sự trung thành kiểu này của Hàn Phi, đương nhiên hắn có thể chấp nhận.
"Tốt."
"Tiếp tục triều nghị." Doanh Chính vung tay.
"Tâu Đại vương."
"Thần có bản tấu."
"Việc liên quan đến vạn dân Ngụy địa." Hàn Phi lớn tiếng bẩm báo.
"Nói đi." Doanh Chính nói.
"Trước khi Đại Tần ta diệt Ngụy, nước Ngụy rất hiếu chiến, thu thuế rất cao."
"Thần đề nghị giảm thuế má của Ngụy địa ngang bằng với Đại Tần ta, dù sao bây giờ họ cũng là con dân của Đại Tần." Hàn Phi lớn tiếng chờ lệnh.
"Triệu địa, Hàn địa, đều như vậy."
"Ngụy địa tự nhiên cũng không ngoại lệ."
"Chuẩn." Doanh Chính không hề do dự.
"Đại vương anh minh."
"Thuế má của Ngụy địa rất cao, việc giảm thuế má ngang bằng với Triệu, Hàn hai nước, sẽ khiến người Ngụy quy phục Đại Tần." Úy Liễu lập tức phụ họa.
. . .
Bên trong Chương Đài Cung!
"Thần tham kiến Đại vương." Hàn Phi khom người cúi đầu với Doanh Chính.
"Ngồi đi." Doanh Chính chỉ vào tấm đệm ở bên cạnh.
"Tạ Đại vương." Hàn Phi nói lời cảm tạ, rồi ngồi nghiêm chỉnh trên đệm.
"Hàn Phi."
"Ta, hiểu tâm ý của ngươi." Doanh Chính bỗng nhiên mở miệng nói.
"Ý của Đại vương là sao?" Hàn Phi ngẩn người.
"Ngươi đầu nhập Đại Tần ta, nhưng trung tâm của ngươi không phải là ta." Doanh Chính chậm rãi nói.
Sắc mặt Hàn Phi biến đổi, vội vàng cúi đầu: "Thần sợ hãi."
Nhưng Doanh Chính đưa tay lên, căn bản không để ý: "Ta hiểu rõ, ngươi trung là với một phương thiên hạ, với muôn dân."
"Đối với ta mà nói."
"Thì cũng vậy thôi."
"Bởi vì ta chính là Đại Tần vương, càng là thiên hạ vương trong tương lai, ngươi trung với thiên hạ, cũng chính là trung với ta." Doanh Chính nói với khí thế vô hạn.
Hàn Phi không nói gì thêm.
Chỉ là càng thêm cảm nhận rõ ràng uy nghiêm cùng bá khí của quân vương trước mặt.
"Chức Cửu Khanh, quyền cao chức trọng."
"Vốn một kẻ hàng thần không có cơ hội giữ chức này."
"Ngươi có biết vì sao ta lại để ngươi giữ chức này không?" Doanh Chính cười cười, rồi lại hỏi.
Về điểm này.
Thực ra Hàn Phi cũng sớm đoán trước.
Lập tức chắp tay đáp: "Đó là tài năng hơn người của Đại vương, quân vương bình thường không thể sánh bằng."
Về điểm này.
Hàn Phi vô cùng kính nể.
Nếu là một quân vương bình thường.
Có lẽ sẽ tiếp nhận Hàn Phi đầu hàng, nhưng chắc chắn sẽ không ủy thác trách nhiệm.
Dù sao, dù gì cũng là hàng thần mà.
"Ngươi có cái nhìn thế nào về Triệu Phong?" Doanh Chính lại đổi sang câu hỏi khác.
"Không dám lừa gạt Đại vương, trước đây khi nước Hàn bị diệt, trong lòng thần đã có quyết định tự vẫn."
"Trước đây thần sở dĩ quy hàng Đại Tần, là do Thượng tướng quân Triệu Phong thuyết phục."
"Về nhân phẩm của Thượng tướng quân Triệu Phong, thần vẫn luôn kính nể, về sau thần lại được chứng kiến vô số chiến công mà Triệu Phong Thượng tướng quân lập cho Đại Tần, thần càng thêm khâm phục."
"Tài năng của Triệu Phong Thượng tướng quân, văn võ song toàn, thần không bằng."
"Trong thiên hạ có lẽ cũng không ai có thể theo kịp bóng lưng ngài." Hàn Phi phát ra từ nội tâm nói.
Nghe Hàn Phi tán dương Triệu Phong như thế.
Trên mặt Doanh Chính cũng lộ ra nụ cười vui mừng như một ông bố đang mãn nguyện.
"Việc giúp dân Đại Lương, thực sự là do Triệu Phong đưa cho ngươi?" Doanh Chính cười hỏi.
"Đúng vậy." Hàn Phi cũng không hề giấu giếm.
"Tiểu tử này."
"Lại không có chút dự định tranh giành công lao gì cả." Doanh Chính cười nói.
"Thượng tướng quân Triệu Phong nói, ngài ấy là một võ tướng, không quan tâm đến công việc quản lý của văn thần." Thấy Doanh Chính nói chuyện dễ dàng như vậy, Hàn Phi cũng thấy dễ chịu hơn, lời nói cũng tự nhiên hơn.
"Vậy mà hắn lại chê cả công lao." Doanh Chính càng có chút bất đắc dĩ.
Lấy lại tinh thần.
Doanh Chính cũng không hề úp mở: "Sở dĩ ta để ngươi giữ chức một trong Cửu Khanh, lại là chức Trị Túc Nội Sử quan trọng của quốc gia, là do Triệu Phong tiến cử."
"Ta tin tưởng hắn."
"Đồng thời, cũng tin tưởng ngươi."
Nghe đến đây.
Hàn Phi lập tức đứng dậy, khom người cúi đầu: "Thần tạ ơn Đại vương tin tưởng."
"Ngươi phải nhớ kỹ sự tốt của Triệu Phong, nhớ kỹ Triệu Phong đã giúp ngươi như thế nào, càng phải nhớ kỹ ngươi sở dĩ còn sống là nhờ Triệu Phong."
"Tốt."
"Nói đến đây thôi."
"Ta cũng không còn gì muốn nói."
"Lui ra đi." Doanh Chính xua tay với Hàn Phi.
"Thần cáo lui." Hàn Phi cúi đầu.
Nhưng lúc này trong đầu hắn thì lại vô cùng khó hiểu.
"Ý của Đại vương hôm nay là gì?"
"Chẳng lẽ là muốn cảnh cáo ta?"
"Nhưng vì sao lại liên tục ba câu nhắc đến Triệu huynh đệ, để ta nhớ kỹ sự tốt của hắn? Nhớ kỹ hắn đã giúp ta như thế nào?"
"Vì sao lại phải nhấn mạnh như thế?"
"Đại vương coi trọng Triệu huynh đệ đến mức nào vậy, lời lẽ đều đã nói đến mức này, chỉ thiếu điều không nói là để ta cùng Triệu huynh đệ kết bè kết cánh." Hàn Phi trong lòng vô cùng phức tạp.
Chính vì mang theo loại tâm tình phức tạp này.
Hàn Phi đi ra khỏi Chương Đài Cung.
Nhìn theo bóng lưng hắn.
Khóe miệng Doanh Chính nhếch lên một vòng cung.
"Phong nhi à."
"Mắt nhìn của con không tệ."
"Hàn Phi là người trọng tình trọng nghĩa."
"Ta nhìn ra được, dù gặp phải chuyện gì, hắn cũng sẽ hết lòng giúp con."
"Về sau có bậc đại tài này phụ trợ, con cũng sẽ tránh được rất nhiều phiền toái."
"Cha, có thể làm cho con là giúp Hàn Phi càng không cố kỵ kết bạn với con." Doanh Chính đáy lòng cười thầm.
Ngoài chính hắn ra, lúc này không ai biết rõ hắn đang suy nghĩ gì.
Trái lại là Hàn Phi.
Sau khi lên xe ngựa rời khỏi cung, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận