Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 103: Đối Triệu Phong lại thưởng! Hạ Vô Thả kinh! (1)

Chương 103: Đối Triệu Phong lại thưởng! Hạ Vô Thả kinh! (1)
Thấy Đồ Tuy không hành động theo lẽ thường mà làm, Thuần Vu Việt có chút sốt ruột.
“Nếu không phải Đồ thống lĩnh phái người bẩm báo, thì Triệu Phong sao lại trùng hợp như vậy có mặt tại Vị Thủy?” Thuần Vu Việt có chút mất bình tĩnh nói.
Thấy Thuần Vu Việt như vậy, Doanh Chính nhướng mày.
“Thuần Vu Thái phó.”
Vương Oản không nhịn được lên tiếng. Dù sao cũng là người cùng ủng hộ Phù Tô, hắn không hy vọng Thuần Vu Việt giờ phút này gây ra chuyện cười.
“Thuần Vu Thái phó dường như rất không muốn để Triệu Phong nhận được công lao này?” Hàn Phi không nhịn được mở miệng nói.
Mấy ngày chung sống, Hàn Phi thấy Triệu Phong cũng có chút cảm giác tri kỷ, thấy Thuần Vu Việt như vậy, Hàn Phi tự nhiên không thể nhịn được.
“Hàn đại nhân, lời này của ngươi là ý gì?” Thuần Vu Việt sắc mặt trở nên kỳ lạ, nhưng cũng chỉ có thể hỏi vậy.
“Đồ thống lĩnh đều nói, Triệu Phong tướng quân giữ lại được Thái hậu ở Vị Thủy hoàn toàn là một sự ngẫu nhiên, còn ngươi lại cứ một mực nghi ngờ, đây là ý gì?” Hàn Phi cười nhạt hỏi ngược lại.
“Ta không tin sẽ trùng hợp như vậy.” Thuần Vu Việt cãi bướng.
“Thuần Vu Thái phó, lời này của ngươi có chút quá đáng.” Vương Tiễn cũng không nhịn được đứng dậy, mang theo vài phần trách cứ. Triệu Phong dù sao cũng là con rể tương lai của hắn, bây giờ lại lập đại công, còn bị Thuần Vu Việt này nhằm vào như thế, Vương Tiễn không thể nhịn được.
Đối mặt Vương Tiễn, Thuần Vu Việt liếc mắt, không dám đáp lời. Vương Tiễn đang có uy thế rất lớn trong triều đình, lại được Đại vương coi trọng, không phải Hàn Phi người mới vào triều có thể so sánh.
“Ta cũng cảm thấy lời này của Thuần Vu Thái phó có chút quá đáng, đã là Triệu Phong tướng quân giữ lại được kẻ tà ác cứu Thái Hậu, thì công này không thể tranh cãi.” Lý Tư tự nhiên cũng bắt lấy cơ hội công kích.
Đối mặt với những lời công kích liên tục này, Thuần Vu Việt có chút á khẩu không trả lời được.
Vốn hắn còn muốn dựa vào việc Đồ Tuy sẽ trực tiếp nhận lấy công lao này, dù sao chỉ cần một thông báo là có thể nhận được hơn phân nửa công lao, mà một câu thông báo cũng có thể nói là khó mà kiểm chứng. Nhưng Đồ Tuy vậy mà không nhận, điều này khiến Thuần Vu Việt trong lòng vô cùng lo lắng.
“Thuần Vu Thái phó.”
“Sự tình chính là trùng hợp như vậy.”
“Triệu Phong tướng quân phụng mệnh trấn thủ Vị Thành, mà Vị Thủy cũng là địa giới Triệu Phong tướng quân tuần tra. Ngày đó Triệu Phong tướng quân dẫn theo thân vệ dưới trướng tuần tra Vị Thủy, trùng hợp thấy kẻ tà ác từ Vị Thủy xuống, Triệu Phong tướng quân cảnh giác ngăn cản, kết quả đám kẻ tà ác kia trực tiếp động thủ, bị Triệu Phong tướng quân cùng thân vệ dưới trướng chém giết toàn bộ, thành công cứu Thái hậu.”
“Nếu không có Triệu Phong tướng quân giữ lại, thì đám kẻ tà ác đã mang Thái Hậu trốn vào nước Ngụy.”
“Thần đuổi kịp lúc, nước Ngụy đã có vạn quân tụ tập tiếp ứng, nhưng cuối cùng vẫn lui đi.” Đồ Tuy đem đầu đuôi sự việc bẩm báo.
Nghe được điều này, mọi người trong triều đều sinh ra cảm giác kỳ lạ.
“Triệu Phong này vận may tốt đến mức nào vậy?”
“Tuần tra Vị Thủy mà cũng gặp được loại đại công này?”
“Hắn đúng là có phúc duyên thâm hậu, đây quả thực là công lao đưa tới cửa. Cứu được Thái hậu, giết sạch kẻ tà ác, Đại vương sẽ càng thêm coi trọng người này.”
“Thảo nào ai cũng nói Triệu Phong vận khí tốt, từ quân hậu cần đi vào doanh chủ chiến cũng là vì vận khí, bây giờ không ngờ lại thật sự như vậy. Ở Vị Thủy trấn thủ mà cũng có thể vớt được một đại công.”
“Tuần tra Vị Thủy mà lại cứu được Thái Hậu? Thật là làm người khác hâm mộ.” Rất nhiều đại thần không khỏi nghĩ một cách kỳ lạ.
Đối với bọn họ, tình huống này có chút khó tưởng tượng.
“Chỉ là một sự trùng hợp, bị Triệu Phong bắt gặp?” Doanh Chính cũng có chút nghi hoặc hỏi. Sự trùng hợp này có phải là quá đúng lúc không?
“Bẩm Đại vương.”
“Thần có thể khẳng định hoàn toàn là sự trùng hợp.” Đồ Tuy cung kính trả lời.
“Lão thần có một chuyện không rõ.”
“Đám kẻ tà ác cướp Thái Hậu đều là những người thân thủ cao minh, tinh nhuệ, cho dù là cấm vệ quân Ung Thành hay quân truy kích cũng phải thương vong không ít, Triệu Phong lại bằng vào một trăm thân vệ bên cạnh mà ngăn được, cứu Thái Hậu như thế nào?” Thuần Vu Việt vẫn có chút hồ đồ nói.
“Thuần Vu Thái phó.”
“Ý ngươi là thân vệ của Triệu Phong kém hơn đám kẻ tà ác kia?”
“Bản tướng hôm nay nói cho ngươi biết.”
“Thân vệ bên cạnh Triệu Phong đều là những dũng sĩ hậu cần quân đã cùng Triệu Phong huyết chiến với Hàn quân lúc trước, sau khi Triệu Phong trở thành Tả thứ trưởng, có quyền tổ kiến thân vệ thì những người vào sinh ra tử cùng hắn đều được sắp xếp vào thân vệ.”
“Bọn họ đều đã trải qua vô số cuộc đại chiến, cho dù kẻ tà ác có tinh nhuệ thì thân vệ bên cạnh Triệu Phong cũng không hề yếu, đều là bách chiến dũng mãnh chi sĩ.” Vương Tiễn đứng ra, lạnh lùng nói với Thuần Vu Việt.
“Thượng tướng quân...” Thuần Vu Việt còn muốn nói gì đó.
Doanh Chính nhướng mày, lạnh giọng quát: “Thuần Vu Việt, ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
“Vì sao ngươi muốn bác bỏ công của Triệu Phong như vậy?”
“Ngươi không phải người trong cuộc, chẳng lẽ ngươi thấy rõ hơn Đồ Tuy sao?”
Nghe Doanh Chính mở miệng, Thuần Vu Việt biến sắc, vội vàng cúi đầu: “Thần không dám.”
“Triệu Phong cứu Thái Hậu có công.”
“Nên thưởng.” Doanh Chính trực tiếp lớn tiếng nói.
“Đại vương anh minh.” Các đại thần trong triều đồng loạt phụ họa. Cứu được Thái hậu thì sao có thể không thưởng?
“Truyền chiếu.”
“Triệu Phong cứu giá có công, ban thưởng tước vị tấn một cấp, là Thứ trưởng, thêm ban thưởng năm trăm mẫu ruộng tốt, ngàn vàng, trăm món ngọc khí, trăm nô bộc, mười viên linh đan.” Doanh Chính lúc này hạ chiếu.
“Đại vương anh minh.” Quần thần tự nhiên lớn tiếng ca tụng. Lần này Triệu Phong lập công cứu Thái Hậu, ngoại trừ Thuần Vu Việt đầu óc có vấn đề mới nhằm vào Triệu Phong, còn lại đều là người thông minh, đương nhiên không phản bác.
Chỉ có điều, đợi đến khi Triệu Phong nhìn thấy mười viên linh đan cuối cùng Tần Vương ban thưởng thì e rằng sẽ trực tiếp bó tay. Thời này linh đan được tôn sùng là thần dược thật sự, có tác dụng nâng cao tinh thần, hỗ trợ chuyện phòng the, có thể nói là linh đan thật sự của cung đình.
Nhưng theo Triệu Phong, đó chính là độc dược, Triệu Phong cũng không muốn.
“Đồ Tuy, trấn thủ Ung Thành hoàng cung thất trách, giáng tước một cấp, phạt bổng một năm.” Doanh Chính nhìn Đồ Tuy nói.
Nghe vậy, Đồ Tuy mặt nghiêm nghị cúi đầu: “Tạ Đại vương long ân.” Trừng phạt như vậy, có thể nói là đã khai ân cho Đồ Tuy, làm sao Đồ Tuy có thể không cảm kích. Đương nhiên Đồ Tuy cũng hiểu, sở dĩ Đại vương xử nhẹ là vì đã thuận lợi đưa Thái Hậu trở về, nếu không thì hắn đáng tội chết, tuyệt đối không thể tha. Bởi vậy, trong lòng Đồ Tuy càng thêm cảm kích Triệu Phong.
“Bẩm Đại vương.”
“Thần có một việc.” Đồ Tuy lúc này lại mở miệng.
“Nói.” Doanh Chính nói.
“Sau khi trải qua vụ kẻ tà ác cướp bóc, thần cảm thấy năng lực của mình không đủ, không thể đảm nhiệm trọng trách trấn thủ hoàng cung Ung Thành. Vì thế, chờ lệnh được điều vào doanh chủ chiến rèn luyện, có thể làm tốt hơn để hiệu lực cho Đại vương.”
“Thần chờ lệnh được điều đến Vị Thành, dưới trướng Triệu tướng quân, cùng Triệu tướng quân đồng lòng vì Đại Tần, vì Đại vương mà hiệu lực.” Đồ Tuy quỳ trên mặt đất, với vẻ kiên định nói.
Nghe vậy, Doanh Chính nhìn Đồ Tuy, lộ vẻ suy tư. Cuối cùng khẽ gật đầu: “Đã ngươi có tâm này, thì trẫm sẽ thành toàn cho ngươi. Trẫm cho ngươi nửa tháng để giải quyết việc nhà, sau nửa tháng đến Vị Thành nhậm chức Vạn tướng.”
“Thần tạ Đại vương long ân.” Đồ Tuy cúi đầu tạ ơn.
“Vương khanh.” Doanh Chính nhìn về phía Vương Tiễn.
“Thần ở đây.” Vương Tiễn lập tức đáp.
“Triệu Phong dưới trướng có năm Vạn tướng đúng không?” Doanh Chính mở miệng hỏi.
“Phó tướng thống ngự năm vạn tướng doanh, Triệu Phong dưới trướng cũng có năm Vạn tướng, có điều, dưới trướng Triệu Phong có chút khác biệt.”
“Cửa ải cuối năm chưa qua, tân binh còn chưa về.”
“Dưới trướng Triệu Phong không có binh lính mới bổ sung, mà là chỉnh biên ba vạn hàng binh. Tuy có hơn sáu vạn quân, nhưng vạn tướng chỉ có năm người.” Vương Tiễn lập tức trả lời. Về tình hình trấn thủ Dĩnh Xuyên, Vương Tiễn làm Thượng tướng quân đương nhiên vô cùng rõ, dù ở xa Hàm Dương, quân vụ Dĩnh Xuyên vẫn thường xuyên được truyền về để ông xử lý.
“Sau khi cửa ải cuối năm qua, tân binh sẽ vào doanh, bổ sung binh tướng lực cho Triệu Phong.” Doanh Chính trầm giọng nói.
“Có điều binh lực hiện tại của Triệu Phong đã có hơn sáu vạn.” Vương Tiễn nói.
“Trong đó có ba vạn hàng binh.” Doanh Chính trầm giọng nói, trong mắt lóe lên vẻ nghiêm nghị: “Tuy rằng sách lược của Triệu Phong có thể sử dụng, nhưng vẫn phải đề phòng thân phận hàng binh. Đại Tần duệ sĩ nhất định phải có quyền chưởng khống tuyệt đối với số hàng binh này, dù chúng có phản bội cũng phải có sức trấn áp tuyệt đối.”
Nghe điều này, Vương Tiễn gật đầu: “Thần đã hiểu.”
“Đồ Tuy đã ở dưới trướng Triệu Phong làm vạn tướng, không cần điều, sắp xếp thế nào thì cứ xem ý của Triệu Phong.” Doanh Chính nói.
Chỉ qua một câu nói này, có thể thấy được Doanh Chính coi trọng Triệu Phong.
Mặc dù Đồ Tuy từ thống lĩnh năm ngàn quân biến thành tương lai thống lĩnh vạn quân vạn tướng, nhưng ở trên triều đình rất nhiều người xem ra, loại này kỳ thực là quyền hành giảm xuống. Cấm vệ quân cùng duệ sĩ so sánh, hiển nhiên là cái trước thân phận cao hơn. Lưu tại Ung thành hộ vệ, đây cũng là công. "Thái Hậu bây giờ ở nơi nào?" Doanh Chính nhìn về phía Đồ Tuy hỏi. "Hồi Đại vương." "Tại hoàng cung trắc điện an trí." Đồ Tuy lập tức trở về nói. "Chư khanh còn có tấu gì không?" Doanh Chính liếc nhìn triều đình hỏi. "Chúng thần không có gì bẩm báo." Quần thần cùng kêu lên trả lời. Giờ khắc này. Triệu Cơ bị cướp đi trở về, bọn hắn tự nhiên là sẽ không đi quấy rầy Doanh Chính gặp lại, mà lại tất cả thần tử đều minh bạch Đại vương cùng Thái Hậu có rất nhiều năm chưa từng gặp nhau. Đã từng có lúc. Lao Ái phản nghịch về sau, Triệu Cơ bị giam cầm tại Ung thành trong vương cung, khi đó còn có triều thần do Triệu Cơ bồi dưỡng vì Triệu Cơ cầu tình, kết quả toàn bộ đều bị Doanh Chính hạ chiếu xử tử, từ sau lúc đó, lại không người dám nhắc tới cùng để Doanh Chính đón về Thái Hậu sự tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận