Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 225: Tộc gian Yến Vương! Triệu Phong hận nhất tộc gian! Hạ lệnh chó gà không tha! (1)

Chương 225: Tộc gian Yến Vương! Triệu Phong hận nhất tộc gian! Hạ lệnh chó gà không tha! (1)
Sau khi Ngư Dương thành bị Đại Tần công phá.
Thời gian thoáng một cái! Hai tháng trôi qua.
Ba mươi vạn đại quân Vũ An đại doanh, trừ năm vạn quân chủ lực và năm vạn quân hậu cần dùng để trông coi hàng binh, số quân còn lại toàn lực tiến công nước Yến.
Bây giờ, hơn nửa lãnh thổ nước Yến đã rơi vào sự kiểm soát của Đại Tần.
Kế Thành đã ở trong tầm mắt.
"Thượng tướng quân."
"Nơi này cách Kế Thành không quá ba mươi dặm."
Chương Hàm thúc ngựa chạy đến, lớn tiếng bẩm báo.
"Được."
"Truyền lệnh của ta, toàn lực tiến quân."
"Hôm nay quân ta sẽ đóng quân tạm thời ở Kế Thành."
Triệu Phong lập tức quát.
"Mạt tướng đã rõ."
Chương Hàm lập tức gật đầu.
Sau đó quát lớn: "Thượng tướng quân có lệnh, toàn lực hành quân, thẳng đến Kế Thành."
Tính cả thời gian Triệu Phong bắt đầu động binh trước đó, trong ba tháng ngắn ngủi, quân đã đến dưới Kế Thành.
Việc này coi như là có ưu thế tuyệt đối về quân số cũng khó làm được, dù sao lãnh thổ nước Yến không nhỏ, mà Kế Thành lại ở phía Đông.
Nhưng dưới sự thống lĩnh của Triệu Phong, đại quân nước Yến đều bị đánh cho tàn phế, ngoài trừ một ít quận binh, những người còn lại đều rút về cố thủ ở Kế Thành.
Hơn nữa chiến lực của Vũ An đại doanh vượt xa các đại doanh khác.
Lúc này mới có được chiến quả như thế.
Kế Thành!
Bây giờ đã đề phòng nghiêm ngặt.
Dưới tình huống vô năng thống ngự.
Yến Vương chỉ có thể để thống lĩnh cấm vệ quân của mình đi thống binh, sau khi triệu hồi biên quân về, trong thành mặc dù có hơn hai mươi vạn quân, nhưng ngoài bảy vạn biên quân ra, những người còn lại thì chiến lực không mạnh.
Đại điện triều nghị!
"Báo."
"Khởi bẩm Đại vương."
"Việc lớn không ổn rồi."
"Kỵ binh Tần đang tiến quân nhanh."
"Quân Tần cách đô thành của ta không quá hai mươi dặm."
Một quân tốt chạy nhanh vào đại điện bẩm báo.
"Quá nhanh."
"Bọn chúng sao nhanh như vậy?"
Yến Vương cau mày, toàn bộ khuôn mặt đều lộ vẻ sợ hãi.
Dù hắn đã suy nghĩ rất nhiều để chống cự, nhưng dưới chiến lực tuyệt đối của Vũ An đại doanh, chung quy vẫn khó địch nổi.
Quân đội nước Yến của hắn căn bản không phải là đối thủ.
"Tư Mã Lâm còn chưa trở về sao?"
Yến Vương nhìn các đại thần trong triều, lớn tiếng hỏi.
"Bẩm Đại vương."
"Tư Mã Lâm chưa trở về."
"Chúng thần cũng không biết tung tích của hắn."
Một vị đại thần đứng ra nói.
"Vậy còn Bắc Cương có động tĩnh gì không?"
Yến Vương lại lập tức hỏi.
Nghe được câu hỏi này.
Rất nhiều đại thần nước Yến lộ vẻ khó xử.
Lúc này.
"Bẩm Đại vương."
"Biên quân báo tin, Đông Hồ vượt biên."
"Tình hình cụ thể thế nào thì hiện tại vì có quân Tần nên tạm thời chưa rõ."
Một vị đại thần đứng ra, lớn tiếng khởi bẩm.
Nhưng Yến Vương nghe vậy, trên mặt lại hiện lên một vòng vui mừng: "Đông Hồ vượt biên, đây là do quả nhân mời đến đối phó Tần quốc."
Đến giờ phút này.
Yến Vương đã không còn giấu diếm gì nữa.
Và lời nói của hắn như trời long đất lở, làm chấn động toàn bộ triều đình.
"Cái gì?"
"Đại vương sao có thể cấu kết với Đông Hồ?"
"Họa dị tộc, từ xưa đến nay đều vậy."
"Dị tộc tàn nhẫn, xem tộc ta như súc vật, bọn chúng vượt biên, con dân Bắc Cương Đại Yên ta sẽ gặp nguy hiểm."
"Đại vương sao có thể như vậy?"
Một vị thần tử nhảy ra, vẻ mặt phẫn nộ nói với Yến Vương.
"Làm càn."
"Ngươi sao dám nói với quả nhân như thế?"
Bị vị đại thần này quát lớn một câu, Yến Vương nổi giận, chỉ vào đại thần phía dưới quát giận.
"Cấu kết dị tộc, mang tội phản bội tộc."
"Tiếng xấu muôn đời."
"Đại vương chẳng lẽ lại gánh lấy?"
"Đại vương đây là đang phản bội liệt tổ liệt tông Đại Yên."
"Ngươi uổng là Vương."
Vị đại thần này không hề sợ hãi chỉ vào Yến Vương mắng.
Lần này.
Hắn thực sự nổi giận.
"Làm càn."
"Người đâu, dẫn hắn xuống cho quả nhân."
"Đánh vào ngục giam."
Yến Vương giận dữ nói.
Mấy cấm vệ quân lập tức xông vào trong đại điện.
Nhưng lúc này!
Vẫn còn rất nhiều đại thần nước Yến có lương tri đứng dậy.
"Đại vương vô đạo, cấu kết dị tộc, đây là tiếng xấu muôn đời, nỗi sỉ nhục phản bội tộc."
"Làm thần tử dưới trướng Đại vương, đây là nỗi sỉ nhục."
"Nỗi sỉ nhục muôn đời."
"Vua của thanh vân chi quốc, sao có thể cấu kết dị tộc? Sao có thể làm ra chuyện vong ơn bội nghĩa như vậy?"
"Ngươi không xứng là Vương."
"Hôn quân."
"Ngươi không xứng..."
Từng vị đại thần nối tiếp nhau đứng dậy, phẫn nộ mắng Yến Vương.
Nhìn một lượt.
Trong triều có hơn một trăm vị đại thần, ít nhất một nửa đều đã đứng ra giận mắng.
Có lẽ trên đại địa Thần Châu có các nước chia nhau cai trị, nhưng bọn họ đều thuộc cùng một chủng tộc, thuộc về thanh vân.
Mà dị tộc bên ngoài Bắc Cương thì không thuộc danh sách thanh vân.
Việc bọn chúng động binh tiến về phương Nam sẽ không có chút trở ngại nào, đó sẽ là một trận tàn sát nhằm vào tộc nhân của bọn họ.
Chỉ cần có ý thức mình là một thành viên của tộc quần thanh vân, chỉ cần trong lòng còn có đại nghĩa dân tộc, giờ phút này sẽ không thể chịu đựng.
Và thấy cảnh này.
Yến Vương cũng bị kinh hãi.
Hắn không ngờ vậy mà lại có nhiều người đứng ra giận mắng hắn như vậy.
Giờ phút này.
Trong lòng Yến Vương cũng sinh ra một loại hối hận.
Có phải thật sự đã làm sai không?
Nhưng ngay sau đó.
Yến Vương đã lấy lại tinh thần: "Quả nhân là Đại Yên Vương, là Vương của con dân nước Yến, quả nhân làm gì còn đến lượt bọn họ nói này nói nọ?"
Nghĩ đến đây.
Yến Vương phẫn nộ đứng lên, giơ ngón tay về phía các đại thần đang đứng ra quát mắng hắn trong đại điện, phẫn nộ quát ầm lên: "Vì sự tồn vong của Đại Yên, mọi hi sinh đều đáng giá."
"Tề Sở hai nước không đến cứu viện, Tần quốc hung hăng dọa người, mời Đông Hồ xuất binh chỉ là có chút bất đắc dĩ."
"Tất cả những điều này đều do Tần quốc ép buộc."
"Quả nhân làm Đại Yên Vương, nhất định phải bảo vệ Đại Yên tồn tại."
Thấy Yến Vương vẫn cố chấp không chịu tỉnh ngộ.
Vị đại thần Yến thần lên tiếng đầu tiên tỏ vẻ tuyệt vọng, chỉ vào Yến Vương quát: "Hôn quân, đến bây giờ ngươi lại còn không biết hối cải?"
"Hành động lần này của ngươi so với Chu U Vương trước đây còn hỗn trướng hơn."
"Tiếng xấu muôn đời, ngươi hãy cứ vui vẻ gánh lấy đi."
"Chúng ta hổ thẹn vì ngươi là vua của mình."
"Cấu kết dị tộc, loại ô danh này chúng ta không mang."
"Dị tộc xâm phạm, ngươi chính là tội đồ của con dân Bắc Cương..."
Từng vị đại thần lại phẫn nộ mắng lên.
Giờ phút này bọn họ thực sự đã nổi giận.
Đối với người thời đại này mà nói, tội phản bội dân tộc là vô cùng nghiêm trọng.
Dù là chết bọn họ cũng không muốn gánh lấy ô danh như thế.
Nhìn cảnh mắng chửi trải rộng trong triều đình.
Yến Vương triệt để nổi giận, vung tay lên, lạnh lùng quát: "Phản, phản."
"Các ngươi đã muốn tìm chết, vậy thì quả nhân sẽ thành toàn cho các ngươi."
"Đem đám nghịch thần dám càn rỡ với quả nhân này dẫn đi hết, chém."
Một tiếng chém này.
Khiến toàn bộ triều đình bị bao phủ trong một luồng khí lạnh.
Nhưng dù vậy.
Những đại thần đang giận dữ mắng Yến Vương cũng không ai lùi bước.
Số lớn cấm vệ quân xông thẳng vào bên trong đại điện, nhìn mười mấy vị đại thần đang đứng giữa đại điện giận dữ mắng Yến Vương.
Bọn họ cũng đều ngây người ra.
"Yến Vương vô đạo, không xứng làm Vương."
"Dù là chết, chúng ta cũng không làm kẻ phản bội dân tộc."
"Dù chúng ta chết, ngươi cũng vẫn vui vẻ gây ra chuyện trái lẽ lớn như vậy, Tần quốc chắc chắn sẽ chém ngươi thành trăm mảnh."
"Chúng ta chỉ là đi trước ngươi một bước mà thôi, nhưng ngươi, hôn quân, muốn gánh tiếng xấu muôn đời, chúng ta chết lại có thể bảo toàn danh tiếng."
Từng vị đại thần không hề sợ chết.
Giống như những sử quan không sợ chết, ngự sử không sợ chết.
Thấy cảnh này.
Mấy trăm cấm vệ quân xông vào trong đại điện đều không biết rõ phải xử trí ra sao, bọn họ nhìn nhau, chậm chạp không động thủ.
Hiển nhiên.
Bọn họ cũng nghe thấy những tranh luận trong triều đình là gì.
Đại vương của bọn họ cấu kết với dị tộc.
Đem biên quân rút đi, vậy chẳng phải Bắc Cương sẽ bị dị tộc dày xéo sao?
Nghĩ đến điều này.
Những cấm vệ quân này cũng có máu có thịt, điều này cũng làm cho trong lòng bọn họ sinh ra một loại tức giận khó nói thành lời.
Chỉ là đối mặt vương quyền, bọn họ không dám quá phận.
"Các ngươi còn do dự cái gì?"
"Còn không mau bắt đám nghịch thần này lại?"
Thấy cấm vệ quân không động thủ, Yến Vương nhíu mày, lần nữa nổi giận nói.
Ngay lúc đông đảo cấm vệ quân không đành lòng, nhưng lại không thể không tuân theo vương mệnh thì.
"Báo."
"Quân tiên phong của Tần đã đến dưới đô thành."
"Hình như muốn bắt đầu tiến công."
Một vị tướng lĩnh thủ vệ thành trì nhanh chóng xông đến.
"Không phải còn cách hai mươi dặm sao? Sao nhanh vậy?"
Sắc mặt Yến Vương bỗng nhiên thay đổi lớn.
Đối mặt thần tử dưới trướng, hắn vẫn có thể dùng vương quyền uy hiếp, nhưng khi đối mặt Đại Tần thì hắn không có cách gì, bởi vì Triệu Phong thống lĩnh binh đến chính là để tiêu diệt cái gọi là vương quyền của hắn.
Bên ngoài Kế Thành.
Gần mười vạn kỵ binh đã đến.
Dưới một mệnh lệnh của Triệu Phong.
Kỵ binh đến dưới thành Kế Thành sớm hơn dự định một nửa thời gian.
"Ba tháng, binh lâm Kế Thành."
"Ngày mai, công phá thành này, bắt Yến Vương."
"Yến Vương có đáng để vong."
Nhìn tòa thành trước mắt, Triệu Phong cười.
"Thượng tướng quân."
"Bây giờ quân ta đã đến nơi, có muốn bắn tên giết giặc một trận, dùng cái này để trấn nhiếp quân Yến?"
Chương Hàm đề nghị.
Triệu Phong suy nghĩ một lát.
Ngay lúc đồng ý.
"Báo."
"Vừa nhận được một phong mật báo."
Một thân vệ nhanh chóng thúc ngựa chạy đến, trong tay còn cầm một phong mật báo.
Triệu Phong nhận lấy xem.
Sắc mặt trong nháy mắt trở nên xanh xám.
"Hỗn trướng."
"Yến Vương đúng là quân khốn nạn."
Trên mặt Triệu Phong lộ ra vẻ phẫn nộ chưa từng có.
Chương Hàm, và các tướng lĩnh xung quanh đều biến sắc.
Bọn họ chưa từng thấy Thượng tướng quân của mình tức giận đến như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận