Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 231: Đúc kinh quan! Duệ sĩ linh hồn: Kiếp sau vẫn nguyện đi theo Thượng tướng quân!

Chương 231: Đúc kinh quan! Linh hồn duệ sĩ: "Kiếp sau vẫn nguyện đi theo Thượng tướng quân!"
"Đúng rồi."
"Chém Yến Vương đạt được một cái bảo rương tam giai, lần này toàn bộ thuộc tính tăng lên cũng đã nhận được hai cái bảo rương nhị giai."
"Một cái bảo rương tam giai duy nhất, hi vọng có thể mở ra được đồ tốt."
Lấy lại tinh thần.
Triệu Phong nghĩ đến những bảo rương vừa có được. Trước đó một đường truy kích dị tộc, Triệu Phong cũng không mở ra chúng. Bây giờ có thời gian này, Triệu Phong lập tức hạ lệnh mở ra: "Mở ra toàn bộ bảo rương."
"Mở hai cái bảo rương nhị giai."
"Thu được 【linh thiết tinh luyện pháp】"
"Thu được đan phương Huyền giai cao phẩm 【Tiểu Phá Cảnh Đan】"
"Mở ra bảo rương tam giai."
"Thu được linh vật Thiên giai đê phẩm 【U Minh Diễm】"
Bảng hiện ra nhắc nhở.
"Cái này..."
Nhìn ba cái bảo rương mở ra.
Triệu Phong có chút chần chờ. Cũng không biết rốt cuộc có mở được đồ tốt hay không.
"Rút ra." Triệu Phong trước hết rút ra hai cái trước.
"Linh thiết, luyện chế binh khí từ Huyền giai trở lên cần đến tài liệu tinh luyện."
"Mà lại không chỉ có linh thiết, còn có tinh thiết, tinh cương tinh luyện chi pháp."
"Xem ra, bảo rương nhị giai này mở ra được đồ không tệ a."
"Tiểu Phá Cảnh Đan."
"Tuy nói vô dụng với ta, nhưng có bảy phần tỷ lệ có thể khiến Tiên Thiên cảnh đỉnh phong bước vào Tông Sư cảnh."
Nhìn hai món thu được này, Triệu Phong trên mặt lộ ra nụ cười.
"U Minh Diễm."
"Rút ra."
Nhìn món đồ cuối cùng mở ra, linh vật cấp bậc Thiên giai. Triệu Phong cũng lập tức động dung.
Lúc này rút ra. Lập tức.
Trước mắt Triệu Phong.
Trực tiếp xuất hiện một ngọn lửa màu đen, không có bất kỳ quầng sáng thông thường nào của hỏa diễm, mà là một ngọn lửa hoàn toàn màu đen.
Chỉ nhìn thôi.
Liền có thể cảm nhận một cỗ run rẩy đến từ trong linh hồn.
Triệu Phong trực tiếp dùng tay chạm vào.
Lập tức.
U Minh Diễm này giống như có linh, trực tiếp thuận ngón tay Triệu Phong tiến vào trong cơ thể, bị Triệu Phong tùy ý luyện hóa. Mà sự lợi hại của U Minh Diễm cũng hiện ra trước mắt Triệu Phong.
U Minh Diễm: Sau khi luyện hóa, có thể nhìn thấy linh hồn, có thể thiêu đốt linh hồn, có thể thi triển diễm thôn phệ linh hồn tiến hóa.
Nhìn thấy cái này. Triệu Phong không khỏi kinh ngạc.
"Luyện hóa ngọn lửa này có thể nhìn thấy linh hồn?"
Triệu Phong thấy được thuộc tính này, không khỏi ngây người.
Sau đó. Triệu Phong liền lập tức ngẩng đầu, hướng về hư không nhìn lại.
Chỉ thấy trong hư không. Có vô số linh hồn binh sĩ Đông Hồ, và cả rất nhiều linh hồn duệ sĩ Đại Tần.
Chỉ bất quá. Trên bầu trời. Có những quầng sáng xuất hiện, nuốt hết những linh hồn kia vào trong đó.
Khoảnh khắc quầng sáng xuất hiện, một mảng lớn linh hồn biến mất, tựa hồ đã rời khỏi nơi này.
Nhưng lúc này, chỉ có Triệu Phong nhìn thấy được sự tồn tại của linh hồn.
Hơn nữa. Triệu Phong còn cảm nhận được rất nhiều binh lính Đông Hồ tràn đầy cừu hận nhìn mình.
Nhưng bọn họ ngoài ánh mắt cừu hận ra thì không có cách nào khác, linh hồn của bọn họ thậm chí không thể di động, hoàn toàn bị một cỗ lực lượng vô hình trói buộc.
"Chết rồi còn dám trừng ta?"
"Vậy để các ngươi chết thêm lần nữa."
"Đám tạp toái dị tộc đáng chết."
Nhìn linh hồn dị tộc trong hư không.
Triệu Phong liền muốn thử một phen U Minh Diễm mới có được.
Lập tức Triệu Phong đứng lên. Tay khẽ vẫy. U Minh Diễm màu đen xuất hiện trong tay.
Triệu Phong không chút do dự nào, tinh thần lực thả ra, bao phủ hư không, trực tiếp ném U Minh Diễm trong tay về phía hư không.
Chỉ trong nháy mắt. U Minh Diễm trực tiếp rơi lên người tướng lĩnh Ô Vũ của dị tộc, đang gắt gao trừng mắt Triệu Phong.
U Minh Diễm vừa rơi lên hồn thể hắn. Như gặm nhấm. U Minh Diễm bắt đầu thiêu đốt trên hồn thể hắn.
"A... Đây là cái gì?"
"A..."
Linh hồn Ô Vũ phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Nhưng âm thanh này là âm thanh của linh hồn, trừ những linh hồn gần đó thì người sống không thể nghe được.
Chỉ trong nháy mắt. U Minh Diễm đã trực tiếp nuốt trọn linh hồn Ô Vũ.
"Quả nhiên hữu dụng."
"Tuyệt chiêu sát thương linh hồn."
"Tiếp tục."
Tinh thần lực Triệu Phong bao trùm hư không mấy ngàn trượng.
Thông qua sức mạnh U Minh Diễm có thể nhìn thấy linh hồn, thậm chí còn có thể giao lưu bằng tinh thần lực.
"Các ngươi, dị tộc."
"Hôm nay ta muốn để các ngươi vĩnh viễn không siêu sinh."
Triệu Phong dùng tinh thần lực làm chủ, lấy giọng tinh thần lực vang vọng cả hư không.
Nghe tiếng.
Những linh hồn binh lính Đông Hồ trên hư không điên cuồng giãy giụa, dường như cảm nhận được sự sợ hãi. Dù sao bọn họ đã thấy tướng quân mình bị một ngọn lửa màu đen đáng sợ đốt diệt.
Lúc này, bọn họ cũng hiểu mọi thứ đều do Triệu Phong gây ra. Tướng Tần lĩnh quân truy kích bọn họ.
"Tán."
Triệu Phong thôi động chân khí, dùng tinh thần lực bao trùm.
U Minh Diễm lập tức phân tán ra, phóng về phía vô số linh hồn binh sĩ Đông Hồ trên hư không. Khi ngọn lửa rơi trên hồn thể, lập tức thiêu đốt chúng thành tro bụi. Bọn chúng không có cách nào tránh né.
"Thượng tướng quân."
"Vậy mà có thể nhìn thấy chúng ta."
"Thượng tướng quân là Thần Tiên sao? Ngọn lửa này vậy mà đốt hết linh hồn đám dị tộc kia."
"Thượng tướng quân."
"Thật là thần nhân..."
Mà đám tướng sĩ Đại Tần bên cạnh thì vô cùng xúc động nhìn theo, giờ phút này thấy Triệu Phong như thấy Thần Tiên.
Thượng tướng quân của họ có thể nhìn thấy linh hồn. Hơn nữa còn có thể dùng hỏa diễm đốt linh hồn đám dị tộc kia. Điều này quả thực lật đổ nhận thức của họ về Thượng tướng quân.
U Minh Diễm điên cuồng thôn phệ những linh hồn binh lính Đông Hồ kia.
Ánh mắt Triệu Phong lại hướng đến vô số linh hồn duệ sĩ Tần trong hư không. Bọn họ vẫn mặc giáp chiến Đại Tần, quân phục Đại Tần, khi còn sống. Chỉ là trong tay không có binh khí.
"Các tướng sĩ."
"Thật xin lỗi."
"Ta không thể mang các ngươi về."
Nhìn vô số linh hồn tướng sĩ Tần trong hư không, giọng Triệu Phong mang theo hổ thẹn.
Nếu không thấy những linh hồn tướng sĩ đi theo mình, Triệu Phong có lẽ sẽ không như vậy. Có thể nhìn thấy nhiều như vậy. Bọn họ vốn là những người sống sờ sờ, đều là tướng sĩ đi theo hắn, chém giết dị tộc dũng sĩ. Lúc này trong lòng Triệu Phong tràn đầy cảm xúc.
Nghe thấy tiếng Triệu Phong.
Các tướng sĩ Tần trên hư không đều cảm động vô cùng.
"Thượng tướng quân."
"Chúng ta thân là quân nhân Đại Tần, chết trên sa trường vốn là phận sự."
"Không sai."
"Nếu đồng tộc tàn sát, chúng ta có lẽ không đáng, nhưng lần này chúng ta giết dị tộc, bảo vệ thanh vân."
"Như vậy, chết có ý nghĩa."
"Thượng tướng quân, ta giết được bảy tên dị tộc, một đổi bảy, đáng giá."
"Ta cũng giết tám tên, hoàn toàn đáng giá, vẻ vang cho tổ tông."
"Thượng tướng quân."
"Đời này được theo ngươi chinh phạt, là vinh hạnh của chúng ta."
"Nếu có đời sau, chúng ta vẫn nguyện đi theo Thượng tướng quân chinh phạt."
"Thượng tướng quân."
"Ngươi nhất định phải bảo trọng."
"Thượng tướng quân..."
Những linh hồn tướng sĩ trên hư không, người một câu ta một câu nói.
Dưới sự bao phủ của tinh thần lực, Triệu Phong đều nghe thấy được lời họ nói.
Thấy họ không hề oán hận, còn nói kiếp sau muốn tiếp tục đi theo mình.
Đôi mắt Triệu Phong không khỏi xuất hiện một giọt nước mắt.
"Các huynh đệ."
"Các ngươi yên tâm đầu thai đi."
"Ta hứa với các ngươi."
"Gia đình của các ngươi nhất định sẽ được chiếu cố tốt."
"Ta tuyệt không để ai bắt nạt bọn họ."
Triệu Phong thề, nói với toàn bộ linh hồn tướng sĩ Tần.
Trong tiếng nói. Hư không càng ngày càng rung động.
Rất nhiều linh hồn duệ sĩ bị hút vào, biến mất trong hư không. Rất nhiều duệ sĩ đã bị hút hết phát ra âm thanh linh hồn cuối cùng: "Thượng tướng quân, thuộc hạ đến chết vẫn nguyện đi theo."
"Nguyện kiếp sau vẫn đi theo Thượng tướng quân."
"Kiếp sau nhất định theo Thượng tướng quân..."
Rất nhiều duệ sĩ phát ra tiếng gào thét. Cuối cùng, linh hồn biến mất trong cõi thiên địa.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận