Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 105: Vương chiếu lâm Sa thôn! Triệu thị nhớ tới năm đó hình tượng! (1)

Chương 105: Vương chiếu lâm Sa thôn! Triệu thị nhớ tới năm đó hình tượng! (1)
"Vừa rồi Vương sứ các ngươi cũng đều nghe rồi đấy."
"Hết năm nay, sẽ có tân binh nhập ngũ."
"Năm vị tướng quân đều phải chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón tân binh nhập ngũ, còn có công việc chỉnh biên." Triệu Phong nói với ngũ tướng.
"Triệu tướng quân."
"Hiện giờ quân ta ở Vị thành đã có sáu vạn đại quân, nếu như lại bổ sung thêm binh lực, chẳng phải sẽ lên tới tám, chín vạn quân?" Triệu Lang có chút kinh ngạc nói.
"Việc này nếu Đại vương hạ chiếu, tự khắc sẽ có an bài của Đại vương, thân là thần dân, nghe theo mệnh lệnh của vua là đủ." Triệu Phong bình tĩnh nói.
Đối với Triệu Phong mà nói, càng có nhiều quân tốt dưới trướng càng tốt, hắn có thể thông qua bộ khúc để lấy được thuộc tính càng cao.
"Mạt tướng đã rõ." Triệu Lang không hỏi gì thêm.
"Tốt."
"Chư vị tướng quân tự đi sắp xếp công việc đi, nếu như có việc, cứ đến quân nghị điện tìm ta." Triệu Phong vừa nói xong, liền trực tiếp hướng quân nghị điện đi đến.
Trương Minh thì dẫn theo một trăm thân vệ đi theo sau, canh gác ở các nơi trong quân nghị điện.
Vào đến trong điện.
Triệu Phong như thường lệ ngồi vào chủ vị, mở một phong quân báo ra, đồng thời trong lòng hạ lệnh: "Nhận ban thưởng."
"Túc chủ thăng cấp thành phó tướng, ban thưởng một rương bảo vật bậc nhất." Bảng thông báo hiện lên.
"Mở rương bảo vật." Triệu Phong lập tức nói.
Tuy rằng chỉ có một rương bảo vật, nhưng Triệu Phong vẫn đầy mong chờ.
"Mở rương bảo vật bậc nhất, nhận được [Thiên Hương Đậu Khấu] một viên." Bảng thông báo nói.
"Ba viên Thiên Hương Đậu Khấu, coi như là đã đủ bộ rồi sao?"
"Linh dược cải tử hồi sinh đây mà." Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng Triệu Phong vẫn có chút thất vọng.
Cái Thiên Hương Đậu Khấu này, hắn dùng có ích gì đâu!
"Chẳng lẽ về sau sẽ phải cứu Tần Thủy Hoàng?"
Nhưng lúc này, trong lòng Triệu Phong chợt nảy ra một ý nghĩ đáng sợ.
Trong lịch sử.
Tần Thủy Hoàng bệnh chết ở Sa Khâu, ngoại trừ tuổi cao, nguyên nhân lớn nhất là do ăn quá nhiều đan dược, khiến cơ thể bị ngộ độc kim loại nặng mà chết.
Đến lúc này.
Nếu Triệu Phong cho hắn dùng Thiên Hương Đậu Khấu, kia có thể giữ được tính mạng Tần Thủy Hoàng, thậm chí sẽ thay đổi lịch sử thiên hạ này.
Lịch sử thay đổi hay không, dường như đã nằm trong tay Triệu Phong.
Cũng chính khoảnh khắc ý nghĩ này xuất hiện trong lòng Triệu Phong, Triệu Phong liền lập tức lắc đầu: "Thôi vậy, nói cho cùng ta bây giờ với Tần Vương cũng chỉ là mối quan hệ quân thần, ta dùng mạng đổi công, giành được chức quan và tước vị, thăng tiến, hoàn toàn là do ta dùng mạng để lấy, một khi có chiếu vua ban xuống, những thứ này chớp mắt đều sẽ bị đoạt mất."
"Hơn nữa, người kế vị Tần Vương quá kém, ta cũng không muốn vì bọn chúng mà bán mạng."
"Dù là Phù Tô hay Hồ Hợi, ta đều không coi trọng."
"Ta vẫn nên thuận theo lịch sử chờ Tần mạt thì hơn."
"Vương hầu tướng lĩnh nào có phải là tầm thường."
… Nước Triệu, Hàm Đan!
"Đại vương."
"Thần vẫn còn sống mà trở về nhìn thấy ngài."
Trong Long Đài cung.
Quách Khai quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa nói.
Giờ phút này, hắn không có mặc y phục gấm vóc, trông như một gã ăn mày.
Triệu Yển nhìn Quách Khai vẫn còn sống trở về trước mặt, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
"Thừa tướng, sao ngươi còn sống mà trở về được vậy?" Triệu Yển trầm giọng hỏi.
Tuy rằng tình báo của nước Triệu không bằng nước Tần, nhưng chuyện năm trăm vương vệ bị nước Tần tiêu diệt ở Vị Thủy là chuyện đã rõ.
Nhưng nước Tần cũng không tuyên bố ra ngoài là do nước nào gây ra, cũng không nói là vương vệ của nước Triệu, chỉ nói là tặc nhân.
"Đại vương."
"Thần từ nước Tần trốn về." Quách Khai gào khóc nói.
"Ngươi làm sao trốn về được? Năm trăm vương vệ đều bị quân Tần tiêu diệt, ngươi một kẻ nho nhã yếu đuối làm sao có thể còn sống?" Triệu Yển nhíu mày.
Tuy rằng Triệu Yển không có năng lực gì, nhưng nhận biết cơ bản vẫn có.
Giờ phút này, hắn đương nhiên là nghi ngờ Quách Khai.
"Đại vương."
"Thần không đi cùng vương vệ mà luôn chuẩn bị ở phía sau, sau khi mất liên lạc với vương vệ, thần liền cải trang, một đường xin ăn về nước Đại Triệu." Quách Khai vội giải thích.
Nghe được lời giải thích này.
Triệu Yển gật đầu.
Dù sao đây đúng là tính cách của Quách Khai, giỏi giữ mạng, hơn nữa nước Tần cũng chưa từng nói bắt giữ Quách Khai.
Mà theo Triệu Yển biết về Doanh Chính, nếu Quách Khai thật sự bị Doanh Chính bắt được, Doanh Chính quyết sẽ không tha cho hắn, những hận thù hồi nhỏ, Triệu Yển biết Doanh Chính hận mình và Quách Khai đến mức nào.
Ngày xưa, thầy giáo của Doanh Chính cũng bị bọn hắn hãm hại.
Nghĩ đến đây.
Sự nghi ngờ của Triệu Yển đối với Quách Khai cũng dần tan đi, bất quá vì cẩn thận, Triệu Yển lại thử dò hỏi: "Sau khi Thừa tướng đi nước Tần, nước Tần điều động sứ thần đến Đại Triệu cầu hòa, Thừa tướng thấy quả nhân có nên đồng ý hay không?"
Nghe được vậy.
Trên mặt Quách Khai lập tức lộ ra một vẻ tức giận, còn có cừu hận: "Đại vương, tuyệt đối không nên đồng ý, nước Tần gian xảo, chủ động cầu hòa nhất định là có mưu đồ."
Nhìn thấy vẻ mặt này của Quách Khai, sự nghi ngờ trong lòng Triệu Yển hoàn toàn tan biến.
Lập tức đứng lên, đi đến trước mặt Quách Khai, ôn hòa đỡ hắn dậy.
"Thừa tướng vất vả rồi, vì quả nhân, Thừa tướng thân lâm hiểm cảnh, quả nhân có được trung thần như ngươi, thật là phúc lớn." Triệu Yển cười nói.
"Nhưng thần…thần chưa từng hoàn thành nhiệm vụ, còn làm năm trăm vương vệ mất mạng." Quách Khai hổ thẹn.
"Mưu đồ của Thừa tướng, quả nhân đều đã biết thông tin rồi."
"Nếu không phải trùng hợp ở Vị Thủy, có lẽ Thừa tướng đã công thành rồi, chuyện này không trách Thừa tướng được." Triệu Yển vừa cười vừa nói.
"Tạ ơn Đại vương không trách tội." Quách Khai lập tức cúi đầu, trong lòng cũng thở phào một hơi.
"Bất quá việc nước Tần ký kết minh ước, trong đó cũng không có dối trá."
"Quả nhân đã đồng ý cho sứ Tần tùy ý đến Tần cùng Doanh Chính ký kết minh ước." Triệu Yển cười nói.
"Đại vương."
"Nước Tần nhất định là có mưu đồ, xin Đại vương nghĩ lại, Doanh Chính tuyệt không có khả năng vô duyên vô cớ ký kết minh ước với Đại vương." Quách Khai biến sắc, lập tức nghiêm nghị nói.
"Yên tâm."
"Quả nhân đều đã điều tra rõ, nước Tần công chiếm nước Hàn bạo phát nhiều loạn tượng, kho lúa của nước Tần bị đốt, quân doanh bị phá hủy, giờ Doanh Chính đang rất đau đầu, không tiếc dùng rất nhiều quốc lực để khống chế vùng đất Hàn."
"Mà muốn khống chế hoàn toàn, ít nhất cần một năm rưỡi công sức, nếu quả nhân thêm một mồi lửa vào nước Hàn, không có hai ba năm thì đừng hòng Doanh Chính thoát khỏi vùng đất Hàn đó." Triệu Yển cười lạnh, đầy đắc ý nói.
Thấy vậy.
Quách Khai không nói gì nữa.
Trước khi về hắn còn nhớ rõ Doanh Chính dặn dò, khi chưa có chiếu của hắn, hắn vẫn là Quách Khai, không thể có liên hệ gì với Đại Tần, hiện tại hắn đã một lần nữa nhận được sự tín nhiệm của Quách Khai, việc cần làm là ít nói chuyện, bớt làm việc, làm nhiều thêm một phần thì tăng thêm một phần nguy hiểm bị bại lộ.
Quách Khai rất tiếc mạng, cũng không ngu ngốc như vậy.
Sa thôn!
Một đội quân mấy trăm quận binh hộ tống đi về phía nhà của Triệu Phong.
"Triệu gia."
"Nghiêm quận trưởng đến."
Ngô lý chính đi đến trước sân nhà Triệu Phong, lớn tiếng thông báo.
Trải qua một khoảng thời gian dài.
Dưới sự đốc thúc của các công tượng theo lệnh phủ Thiếu phủ, nhà Triệu Phong hiện nay đã thay đổi hoàn toàn, các phòng ốc đã xây dựng gần xong, đồng thời còn có tường viện, là một phủ đệ lớn nhất trong toàn Sa thôn.
Đây là phủ đệ hiện tại do Đại vương ngự ban xây dựng, quy cách đương nhiên phải xứng với chức phó tướng, vật liệu gỗ, gạch ngói đều là những thứ tốt nhất, mặt đất thậm chí còn lát gạch đá xanh.
Đây chính là do quyền thế mang lại.
Bất quá, dưới sự yêu cầu của Triệu thị, căn nhà gỗ ba gian của bọn họ không bị phá đi mà được giữ lại trong phủ đệ.
Đương nhiên.
Theo sự thay đổi của phủ đệ.
Trong làng vốn chỉ có mấy trăm người, tâm tư các thôn dân cũng khác nhau, có người hâm mộ, cũng có người âm thầm oán hận, bất quá phần lớn các thôn dân vẫn chất phác, nhờ tước vị của Triệu Phong mà nhận được ban thưởng ngàn mẫu ruộng, rất nhiều nhà đông con không đủ ruộng cũng đều được chia thêm, còn địa tô của các thôn dân thì ít hơn rất nhiều so với địa tô bên ngoài, điều này khiến cho các thôn dân vô cùng cảm kích.
Đương nhiên.
Những người âm thầm oán hận thì cho rằng Triệu Phong giờ phát đạt rồi, nhà Triệu nên trực tiếp chia tiền lương cho các hộ dân trong làng thì mới gánh nổi thân phận tướng quân của Triệu Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận