Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 92: Đây là một cái cơ hội

Chương 92: Đây là một cơ hội
Rất nhanh liền có mấy người theo đuôi xuất hiện, cẩn thận nghiên cứu cân nhắc, số liệu cuồng đế vui mừng khôn xiết, lập tức mở chủ đề mới: "Phát hiện kinh người, nam chính mua sắm là đại sư công nghệ, đại sư nấu ăn Vương Thiên! Các loại chứng cứ đầy đủ, không phục đến biện luận! Ngoài ra, nữ chính kia là cô gái thu dọn bếp núc, Hồ Điệp! Phía dưới có các loại chứng cứ, hoan nghênh tranh luận!"
Lập tức trong diễn đàn nổ tung, admin nhanh trí trực tiếp đưa tin này lên top!
Sau đó vô số người chen nhau đến xem, sau khi trải qua tất cả mọi người thảo luận, tập thể xác định, phân tích của số liệu đế là đúng!
Vương Thiên người đang nổi như cồn trên mạng dạo gần đây, sớm đã có vô số người ở mỗi website ngó chừng rồi, ngửi thấy mùi tanh liền chạy tới, sau đó Vương Thiên một lần nữa chiếm lấy vị trí đầu đề!
Càng có người lợi hại, đem cả ảnh Vương Thiên và Tiêu Tình cùng nhau dạo phố cũng moi ra...
Thế là Vương Thiên trong lúc vô tình lần nữa nổi tiếng, chỉ bất quá lần này danh tiếng xem chừng không được tốt lắm.
"Đại sư võ thuật kiêm đại sư nấu ăn Vương Thiên bắt cá hai tay."
"Vương Thiên bắt cá hai tay, phía sau nuôi tiểu tam."
"Tiểu tam xuất hiện, đại sư công nghệ, đại sư nấu ăn còn là đại sư lưu manh? Nhân phẩm như vậy làm sao làm thầy, Thiên Vương Võ Quán còn có ai dám đến?"
Các đầu đề lớn vừa ra, các trang bìa tin tức lớn nổ tung khu bình luận, trong nháy mắt mấy trăm lượt cập nhật, đám người phụ trách website vui như điên.
"Thất vọng! Nhìn thấy Vương Thiên đánh bại đảo quốc Vương Bát Đản, vốn cho là là một người đàn ông thật sự, không nghĩ tới cũng chỉ là thứ bỏ đi!"
"Mặc kệ hắn tay nghề thế nào, tài nấu ăn ra sao, nhân phẩm không tốt thì tất cả đều bỏ, loại người này không thể làm thầy được!"
"Đúng vậy, ai dám đưa con mình đến cho loại cặn bã đó dạy học?"
"Ai da, ta đều báo danh rồi, ngày mai phải đi hủy, không thể để con mình bị hư được."
"Quả nhiên người sợ nổi tiếng, heo sợ béo, cái tên Vương Thiên này trước kia còn có chút khí khái của đàn ông Hoa Hạ, kết quả trong nháy mắt liền bị tiểu tam bắt làm tù binh. Lại còn không tôn trọng phụ nữ, có tiền có tiếng là vênh mặt lên, loại người này tốt nhất là bị phong sát!"
Cũng có một số ít cư dân mạng lý trí bênh vực Vương Thiên, đáng tiếc vừa lên tiếng đã bị nhấn chìm.
Mà giờ phút này Vương Thiên đang làm gì?
"Thiên Vương xong rồi, ngươi lại lên đầu đề!" Tôn Béo gọi điện thoại tới trước tiên.
Vương Thiên bực bội nói: "Không thể nào? Ta có làm gì đâu!"
"Ngươi mang theo một cô em xinh đẹp như vậy đi nghênh ngang khắp nơi, ngươi không bị đánh chết là còn nể mặt ngươi đó! Ngươi còn để Hồ Điệp xách đồ, ngươi đây quả thực là ngược chết những tên độc thân! Mấy tên độc thân nổi giận, nhà ngươi bị lật tung lên rồi, tự lên mạng mà xem đi. Bây giờ đã lan đến cả Thiên Vương Võ Quán rồi, chuyện này ngươi tốt nhất nghĩ cách giải thích một chút, nếu không thật sự ảnh hưởng khai trương." Tôn Béo cười khổ nói.
Vương Thiên gật đầu nói: "Chuyện bé xíu, xem ngươi sốt ruột chưa kìa, đi đi, ngươi làm việc của ngươi đi, ta xem một chút."
Vương Thiên mở máy tính xem, mặt đều tái rồi, suýt chút nữa ném luôn cái máy tính, chửi lớn: "Cái này là cái gì thế hả? Ta chỉ đi dạo phố một chút thôi, cần gì phải nói quá như vậy chứ? Mấy người này đúng là... Ăn no rửng mỡ, rảnh quá hoá rồ à?"
Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên.
Vương Thiên cầm điện thoại lên, nhìn xem, lại là Tiêu Tình.
Hít sâu một hơi, nén cơn giận, bắt máy nói: "Tình Nhi, sao tự nhiên gọi cho ta thế?"
Tiêu Tình ở đầu bên kia im lặng một lúc mới nói: "Thiên ca, mấy cái tin đó là chuyện gì vậy? Cô gái bên cạnh anh..."
Vương Thiên cười khổ nói: "Em cũng tin mấy cái tin bát quái đó à?"
Tiêu Tình lập tức nói: "Không tin! Đương nhiên không tin! Bất quá, em vẫn muốn nghe anh nói rõ ràng, như vậy em mới yên tâm."
Vương Thiên nói: "Đều là mấy chuyện đặt điều thôi, chuyện rất đơn giản, cô gái kia tên là Hồ Điệp...23$#@..." Đối với Tiêu Tình, Vương Thiên vẫn rất kiên nhẫn, nhất là Tiêu Tình cũng không cố ý gây sự ầm ĩ, mà lại rất hiểu chuyện, kiên nhẫn lắng nghe Vương Thiên giải thích, điểm này khiến Vương Thiên rất vừa ý. Không có người đàn ông nào thích những người phụ nữ hay gây sự, những cô gái nhu thuận biết điều không thể nghi ngờ được người yêu thích hơn.
Sau nửa giờ, Vương Thiên giải thích xong, Tiêu Tình cười nói: "Thì ra là vậy, hoá ra là khách… Vậy chẳng phải em thành Sư Mẫu rồi sao? Ách... Phi phi phi... Em không có nói gì hết nha!"
"Ta nghe được hết đó nha, còn muốn chối à?" Vương Thiên lập tức kêu lên.
"Nghe được thì sao? Hừ hừ, nói sẽ đến thăm em, mà lại không đến, chờ xem lát nữa em tìm anh tính sổ!" Tiêu Tình hết khúc mắc, lập tức biến thành Tiểu Lạt Tiêu, kêu lên.
Vương Thiên bị bắt được đuôi, đương nhiên không dám làm ầm ĩ, dỗ dành nói: "Được rồi, chẳng phải đang bận việc của Võ Quán sao, chờ xong việc ta đến Trường Sa tìm em, chơi với em thỏa thích được chưa?"
"Vậy thì tạm được đó! Tha cho anh đó, Huyên Huyên tắm xong chưa? Tắm xong rồi, bọn em đi chơi bóng!" Tình Nhi hét lên.
Vương Thiên nghe vậy, theo bản năng suy nghĩ tà ác, Huyên Huyên tắm xong rồi sao? Cùng Huyên Huyên chơi bóng? Có vẻ như thật sự có thể đá bóng à...
Trấn an được Tiêu Tình, Vương Thiên mới cúp máy, sau đó đến điện thoại của Trần Giai Di, Trần Giai Di chỉ là hỏi có cần giúp đỡ không, Vương Thiên bảo không cần, liền tắt máy. Trần Giai Di thì nội dung không khác nhiều, chỉ có điều cuối cùng vẫn hỏi một câu: "Rốt cuộc hai người có quan hệ gì vậy?"
Vương Thiên cười khổ nói: "Cô nghĩ thế nào?"
Trần Giai Di cũng cười khổ nói: "Tôi sao biết được."
Sau đó liền tắt máy...
Vương Thiên một trận không hiểu ra sao.
Đang lúc Vương Thiên có chút đau đầu, cửa phòng bị gõ, Hồ Điệp cùng Hồ Vạn Đức cùng đi vào, Hồ Điệp có chút ngượng ngùng nói: "Sư phụ, chuyện có vẻ hơi lớn..."
Vương Thiên gật đầu nói: "Con cũng biết rồi sao?"
"Dạ..." Hồ Điệp liên tục gật đầu.
Hồ Vạn Đức bình thản ngồi ở kia, không hề bối rối mà hỏi: "Chuyện này ngươi định giải quyết thế nào?"
Vương Thiên không quan trọng nhún vai nói: "Không giải quyết thế nào cả, bọn họ muốn chửi thì cứ chửi thôi, chuyện của thiên hạ mà, ta có thể cấm từng người sao?"
"Mấy cái tin này, rất có thể sẽ khiến ngươi mất một lượng lớn học viên." Hồ Vạn Đức hỏi.
"Ha ha..." Vương Thiên cười ha hả, dùng một ánh mắt ngươi hiểu nhìn Hồ Vạn Đức.
Hồ Vạn Đức lập tức cười: "Nói như vậy, ngươi không hề để ý?"
Vương Thiên lắc đầu nói: "Hoàn toàn ngược lại, ta rất để ý, tuy nhiên không phải có ngài ở đây sao. Trong nhà có người già như có của báu, đến lúc đó ngài giúp đỡ một chút là được rồi."
Hồ Vạn Đức cười ha hả nói: "Ngươi tên tiểu tử này, thật biết lười biếng... Không tệ, không tệ... Xem ra ta lo lắng hơi thừa rồi."
Vương Thiên nói: "Vậy thì ta an tâm, để bọn họ cứ tiếp tục chửi bới đi, tiếng xấu tiếng xấu, sau khi chửi rồi cũng chỉ còn lại cái tên. Thiên Vương Võ Quán dù sao cũng là Võ Quán mới, so với những cái Võ Quán kia thì nội tình vốn đã không đủ. Điểm này, chỉ có thể về sau bổ túc, hiện tại những lời chửi bới này đối với chúng ta mà nói là một cơ hội tốt. Trước đó đã chiếm lấy vị trí đầu đề, bây giờ lại có thể tiếp tục chiếm lấy, hắc hắc… Chuyện tốt, chuyện tốt đó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận