Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 79: Thời mãn kinh

"Chương 79: Thời mãn kinhNhiều năm như vậy, nàng cho tới bây giờ không có thua qua đây!"
"Chết quả đào, khẳng định là sớm có dự mưu, đoán chắc chỗ ta không có đại sư nào có thể đưa ra, cố ý lừa ta đến. Sớm biết thế đã không nhìn Weibo, mắt không thấy tâm không phiền, ai..." Hồ Điệp thở dài, nhìn xung quanh phía dưới, lần nữa đứng dậy đi về phía sau trù, nói cho cùng nàng vẫn là chưa từ bỏ ý định. Nàng muốn đi xác nhận xem, cái vị kia, có phải thơm như vậy như nàng vừa mới nghe được không!
Hồ Điệp vừa đi, tôn mập mạp gãi gãi đầu, hỏi Hồ Vạn Đức: "Lão gia tử, tôn nữ của ngài sao vậy? Sao cứ đứng ngồi không yên thế này?"
Hồ Vạn Đức cười ha ha nói: "Ngươi hỏi ta, ta biết thế nào được, dù sao thì con nít mà, khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ nhiều một chút, không cần quan tâm nàng. Đúng rồi, vừa mới nói tới đâu rồi nhỉ?"
"Đang nhắc đến ăn, vừa mới nói là món cá nấu đi. Hả? Hồ Điệp lại trở về rồi, đây là sao vậy? Cứ đi tới đi lui." Tôn mập mạp mặt đầy dấu chấm hỏi.
Hồ Điệp mặt mày xoắn xuýt, muốn đi lại nghe mùi vị, lại sợ mùi không ngon như vừa rồi, vậy thì đồng nghĩa với phán tử hình. Không đi thì lại muốn đi, xoắn xuýt tới xoắn xuýt lui rồi lại quay trở lại. Muốn an tĩnh một lát, kết quả vừa đến đã nghe thấy bọn họ đang nói chuyện món cá nấu!
Lập tức nổi nóng, gọi lên: "Cá nấu, cá nấu! Mập mạp, ngươi mập như thế còn đòi ăn nữa! Hừ!" Nói xong, Hồ Điệp giận dữ xoay người rời đi, giày cao gót cộp cộp cộp gõ trên mặt đất, cho thấy tâm tình của nàng hết sức không bình tĩnh.
Hồ Vạn Đức nhíu mày, hắn hiểu rất rõ cháu gái mình, tuy nàng có chút ngạo khí, nhưng tuyệt đối sẽ không bất lịch sự như vậy! Nhưng từ khi gặp Vương Thiên, nàng gần như hoàn toàn thất thố, từ đầu đến cuối biểu hiện, đều hoàn toàn không giống bình thường, cứ như hai người! Bây giờ bước chân hỗn loạn, lòng nàng mười phần rối bời, tình huống này, Hồ Vạn Đức gần như chưa từng thấy qua!
Hồ Vạn Đức nhìn Hồ Điệp một cái, cau mày, những lời răn dạy bên miệng nuốt trở vào, mà nói với tôn mập mạp: "Mập mạp, ngươi đừng để ý, nha đầu này dường như tâm trạng không tốt lắm, ta thay nó xin lỗi ngươi."
Tôn mập mạp vốn thần kinh vững chắc, sao có thể so đo với nữ hài, vội vàng nói: "Lão gia tử ngài đừng nói vậy, ta cũng không nhỏ nhen đến thế. Lưu chuyên nhất, tên tôn tử nhà ngươi! Ta lột hạt dưa đâu?"
"Ngươi lột hạt dưa á? Sao ta không thấy gì cả?" Lưu chuyên nhất vô tội hỏi.
Tôn mập mạp tức giận nói: "Trong tay ngươi không phải là cái gì?"
Lưu chuyên nhất nhét ngay vào miệng, buông tay ra nói: "Không tin ngươi nhìn, cái gì cũng không có!"
"Ta liều mạng với ngươi!" Tôn mập mạp nhào qua đúng vậy hành hung một trận, Lưu chuyên nhất liền ba chân bốn cẳng chạy...
Hồ Vạn Đức thấy vậy, cười ha hả, nói: Tuổi trẻ thật tốt...
Hồ Điệp đi vào hậu trù, vừa đúng lúc thấy Vương Thiên từ phòng bếp đi ra, giật mình vội vàng nép vào tường, giả bộ như đang chơi điện thoại di động.
Vương Thiên nhướn mày nói: "Ngươi ở đây làm gì?"
"Mắc mớ gì ngươi? Hừ!" Nói xong, Hồ Điệp hơi ngẩng đầu, quay người bỏ đi.
Vương Thiên nói: "Này..."
Hồ Điệp nói: "Này cái gì mà này? Ta không có tên à?"
Vương Thiên ngơ ngác hỏi: "Tên gì?"
Hồ Điệp lập tức bó tay, ở chung lâu như vậy hắn còn không biết nàng tên gì? Đây cũng quá coi thường người rồi! Nàng như thế này không có chút cảm giác tồn tại nào à?
Vương Thiên đương nhiên biết Hồ Điệp tên gì, chỉ là đơn thuần thấy nàng khó chịu, nên mới nói vậy. Thành công chọc cho nha đầu này tức muốn bốc khói, mới hài lòng bưng một siêu cá nấu lững thững đi.
Hồ Điệp nhìn Vương Thiên ở phía sau lưng, càng tức giận hơn, kết quả mùi cá nấu bay đến, mùi đó, lập tức làm mắt nàng sáng lên, ánh mắt dữ dằn như mèo con nheo lại, mặt mày hớn hở: "Mùi này, thật tuyệt vời! Cùng tay nghề của đại sư Lô Hữu Minh không kém chút nào!"
Nghĩ tới đây, vẻ lo lắng trên mặt Hồ Điệp lập tức tan biến! Nàng chỉ muốn tranh thủ thời gian tiến lên nếm thử mùi vị, có thật như nàng nghĩ hay không! Nếu thật sự đạt đến trình độ của đại sư Lô Hữu Minh, như vậy trận cược này nàng thắng chắc!
Nghĩ tới đó, Hồ Điệp cũng không đoái hoài gì đến việc tức giận với Vương Thiên, nhanh chân đuổi theo.
Vương Thiên cũng không chậm, người bình thường bưng một chậu thức ăn, thêm một chảo dầu nóng đầy, chắc chắn không dám đi nhanh. Nhưng Vương Thiên không phải người bình thường, bước đi như bay mà vẫn vững vàng vô cùng! Nếu ai đó lật vung nồi ra, nhất định sẽ phát hiện, dầu canh bên trong không hề có một gợn sóng!
Tuy nhiên Hồ Điệp vẫn nhanh chân hơn một bước, chạy vào nhà ăn, sau đó hớn hở nhìn Vương Thiên.
Vương Thiên thì vẻ mặt khó hiểu, hỏi: "Lão gia tử, tôn nữ của ngài không có vấn đề gì chứ? Sao lúc thì thế này, lúc thì thế khác, vừa rồi thì đen như than đá, bây giờ lại thế này, đáng sợ quá."
Hồ Vạn Đức cũng cười khổ, hắn cũng có chút không hiểu cháu gái mình.
Hồ Điệp thì hung dữ trừng Vương Thiên một cái nói: "Ngươi nhiều lời thế làm gì? Ta thích như thế có được không?"
Vương Thiên lắc đầu, cũng không để ý đến nàng, ngược lại nói với Hồ Vạn Đức: "Lão gia tử, ngài chắc đây là cháu gái của mình đấy chứ?"
Hồ Vạn Đức ngẩn ra một chút, sau đó tức giận liếc mắt nhìn Vương Thiên một cái nói: "Ngươi cũng đừng có đi gây sự nữa, coi như ta van ngươi, đừng chấp nhặt với Hồ Điệp, ta còn muốn ăn bữa cơm ngon đây."
Vương Thiên nghe vậy, cười ha hả nói: "Xem ngài nói kìa, để ta đi bưng đồ ăn còn lại, mọi người ăn trước đi. Thuận tiện làm thêm vài món nhắm, chứ chỉ có thịt thì ngán quá." Vương Thiên nói xong, liền rời đi.
Còn Hồ Điệp thì mặt đầy khó hiểu, lẩm bẩm: "Có bệnh à, không nhớ tên của ta, ngay cả tuổi của ta cũng không nhìn ra được sao?"
Tôn mập mạp cùng Lưu chuyên nhất ở trên thì nghẹn đỏ cả mặt, lại không dám cười thành tiếng, để tránh làm cho thiếu nữ này nổi trận.
Hồ Điệp càng nghĩ càng thấy không đúng, cuối cùng đột nhiên lấy lại tinh thần, hét lớn: "Đồ chết Vương Thiên, ngươi dám nói ta bị thời mãn kinh! Ta liều mạng với ngươi!"
Hồ Điệp cũng không đoái hoài tới việc đại gia khuê tú hay không, xắn tay áo lên, cầm lấy cái ghế muốn giết đi.
Hồ Vạn Đức thấy vậy vội vàng quát lớn một tiếng, Hồ Điệp lúc này mới hậm hực ngồi xuống, tủi thân nói: "Gia gia, ông cũng quá bất công! Hừ, không thèm để ý tới ông nữa!"
Nói xong, Hồ Điệp dứt khoát nhìn nồi cá nấu, chủ nhân chưa tới khách không được động đũa, nên dù Hồ Điệp muốn nếm thử mùi vị thế nào, vẫn là nhịn được.
Mặc dù cá nấu đã đậy vung, nhưng mùi vẫn thoang thoảng, vừa rồi mấy người ồn ào, không cảm thấy, bây giờ mùi thơm lên, ai nấy cũng biến sắc.
Tôn mập mạp co rúm cái mũi nói: "Mùi gì vậy? Sao thơm thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận