Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 361: Đại đồ sát

"Ngoài ra, ta còn có một nguyên tắc, không thích tự hạ thân phận... Ước đấu? Đó là hành vi của bọn lưu manh, ta lại là quán chủ võ quán. Đương nhiên, nếu ngươi rất thích đánh nhau, thì ngày mai... Ngày mai ta sẽ đi tìm ngươi." Nói xong, Vương Thiên dẫn theo Hồ Điệp rời đi, ra đại môn, lên xe, rời đi! Bùi Tuấn Sinh nhìn theo bóng lưng Vương Thiên, cầm điện thoại lên, gọi từng số một. "Bùi tiên sinh, chuyện này là thật sao? Thực lực của hắn rất mạnh? Chúng ta không phải là đối thủ của hắn? Thế nhưng mà, tôi xem phát sóng trực tiếp, thực lực của hắn có vẻ..." "Tôi chỉ nhắc nhở các anh mà thôi, tin hay không tùy các anh. Nếu như chết rồi thì đừng trách tôi." Bùi Tuấn Sinh cắt ngang lời đối phương. Đối phương ngẩn người, sau đó lập tức nói: "Tôi hiểu rồi, Bùi tiên sinh, tôi biết nên làm như thế nào." Sau đó, Vương Thiên vô cùng bực mình phát hiện, hôm nay hắn muốn khiêu chiến những cao thủ Thất Đoạn kia, vậy mà lại đồng loạt đóng cửa trốn tránh! "Mấy tên khốn nạn này, gan cũng quá nhỏ rồi chứ? Chẳng lẽ trước đó ta diễn kịch không tốt sao?" Vương Thiên vừa đi trên đường về vừa lẩm bẩm. Hồ Điệp cười khanh khách nói: "Không phải là do ngươi diễn kịch không tốt, ta đoán chừng a, chuyện này tám chín phần mười là Bùi Tuấn Sinh làm. Ngươi có bao nhiêu thực lực, người khác nhìn không ra, nhưng Bùi Tuấn Sinh rất có thể nhìn ra manh mối." Vương Thiên lắc đầu nói: "Mặc kệ, dù sao là không đánh được, dẹp đường hồi phủ nghỉ ngơi thôi. Đã không thể từng người đá tàn phế được, vậy thì đi từ trên xuống vậy, ngày mai đi chiếu cố Bùi Tuấn Sinh trước!" "Dạ được, sư phụ." Hồ Điệp đáp lời. Cùng lúc đó, một đám người tụm lại với nhau. "Chư vị, Bùi tiên sinh đã gọi điện cho tất cả mọi người rồi phải không? Hôm nay chúng ta tránh chiến, nhưng khó tránh khỏi việc ngày mai hắn lại tới. Chúng ta cũng không phải là thân trâu, không có da mặt dày đến mức đụng phải trước mặt còn giả vờ như không phải mình." Một người nói. "Không sai... công bằng quyết đấu, chúng ta rất có thể không phải đối thủ của hắn." "Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ quần ẩu? Quần ẩu, vậy là phạm pháp rồi." "Bùi tiên sinh nói, việc Lý Tu nước chết đã kích động thần kinh của mọi người. Cấp trên cũng rất bất mãn, cho nên, hắn nguyện ý trong phạm vi khả năng sẽ giúp chúng ta một tay. Các vị nghị viên cũng nói rồi, nếu có cần ông ấy sẽ phối hợp với chúng ta." "Ý của bọn hắn, chẳng lẽ muốn chơi đen?" "Cũng gần như thế thôi, Bùi tiên sinh nói, người Bạch Thủy Đạo đã đáp ứng xuất thủ. Tuy rằng Vương Thiên dù sao cũng là cao thủ, cần cao thủ kiềm chế mới được, nếu không người bình thường đối mặt với hắn, nếu hắn muốn chạy thì cũng không ngăn được." "Tê... Bạch Thủy Đạo? Ghê gớm thật, đây chính là băng đảng lớn nhất Bản Địa. Bọn họ định ra bao nhiêu người?" Một người trong đó dựng thẳng hai ngón tay lên! Tất cả mọi người hít một hơi lạnh, hai trăm người, đây cũng không phải là một số lượng nhỏ! "Chư vị, cái tên Vương Thiên này đến Hàn Quốc từ trước đến nay đã gây thương tích cho rất nhiều đồng bào của chúng ta, có thể nói là toàn dân đều hận hắn! Hận không thể giết được hắn! Mỗi lần chúng ta xuất thủ, không phải là phạm pháp, mà là trừ hại, là hành vi Báo Quốc! Chúng ta là anh hùng, không phải là tiểu nhân!" "Không sai, chúng ta giết là ác ôn! Chúng ta là anh hùng!" "Vậy những anh hùng, chúc chúng ta đêm nay thành công!" "Mã đáo thành công!" Một hàng mười ba người cạn ly, mỗi người đều có thể cảm nhận được sự điên cuồng cùng huyết tinh trong mắt đối phương! Đêm nay, nhất định lại là một đêm không ngủ, một đêm đẫm máu! "Phác thúc thúc, chuyện đã xong. Mấy tên kia đồng ý xuất thủ, nhưng mà cụ thể vẫn phải lên kế hoạch kỹ càng một chút mới được." Bùi Tuấn Sinh đứng trước cửa sổ, mặt lạnh tanh nói. "Tuấn Sinh, làm tốt lắm! Còn lại phía dưới giao cho ta là được rồi, mọi hành động của Vương Thiên không qua mắt được Bạch Thủy Đạo. Chỉ cần hắn bước ra, ta sẽ điều động hết cảnh sát ở khu vực đó, ừm... đêm nay người phạm tội vẫn là rất nhiều. Còn lại phía dưới, cứ chờ xem bọn chúng." Nói đến đây, Phác nghị viên bỗng nhiên cười nói: "Tuấn Sinh, có biết vì sao ta thưởng thức con không?" Bùi Tuấn Sinh không nói gì. Phác nghị viên cười khẽ nói: "Bởi vì con hung ác hơn người khác, biết mình muốn cái gì, cũng biết đi đường tắt! Con không hề bảo thủ! Nếu như đổi lại là mấy ông già kia, thì chuyện hôm nay, chắc chắn sẽ từ chối hợp tác với ta rồi." Bùi Tuấn Sinh khinh thường nói: "Bọn họ theo đuổi tinh thần Võ Đạo, khiến bọn họ luôn muốn công bằng quyết đấu. Mà căn bản không hiểu rõ ý nghĩa võ chân thật, võ chính là dùng để giết người! Một quyền là võ, một thương cũng là võ, chỉ cần có thể giết người thì thế lực cũng là võ!" "Ha ha... Hay lắm! Tốt, Tuấn Sinh, cứ chờ tin tức tốt của ta đi. Ngày mai, chắc chắn con có thể ngủ một giấc thật ngon." Nói xong, Phác nghị viên cúp điện thoại. Vương Thiên cũng không hề hay biết, một âm mưu đang được giăng ra. Dọc đường đi một chuyến đến Đại Sứ Quán, ở đó cảm tạ Hô Duyên Mục xong xuôi, thấy không có gì để làm, liền dẫn theo Hồ Điệp đi dạo phố. "Hồ Điệp, con mua nhiều đồ mỹ phẩm dưỡng da thế làm gì? Da thịt của con thế này, còn dùng mấy thứ này làm gì?" Vương Thiên nhìn đống đồ lớn nhỏ trên tay, vẻ mặt câm nín. Trên tay Hồ Điệp cũng xách đầy đồ, cười hì hì nói: "Sư phụ, cái này là người không hiểu rồi, con mua mấy thứ này không phải để dùng mà là để tặng người. . . Hàn Quốc không nói cái gì khác, chứ mỹ phẩm dưỡng da thì vẫn rất là được. Để dành đó, khi nào có lễ có tết, đưa cho mấy em gái thì các nàng rất vui." "Con không dùng thì mua nhiều vậy làm gì? Nhà các con Năng Lượng, con muốn gì, chẳng phải chỉ một câu nói là được sao? Mà phải mệt đến sắp chết như vậy làm gì?" Vương Thiên liếc mắt. Hồ Điệp nói: "Nhưng tự mình đi mua sắm mới thấy có niềm vui chứ ạ!" "Ngoài mệt ra, có tí niềm vui nào đâu. Đi, kiếm chỗ ăn cơm thôi!" Vương Thiên thật sự không thể hiểu được sở thích đi dạo phố của phụ nữ. Tuy chỉ có hai người, nhưng cả hai người tuổi tác không quá chênh lệch, sau khi ngồi xuống vừa trò chuyện vừa uống rượu ăn mỹ vị, thì cũng có chút vui vẻ. Nhất là, hai người đều là dân sành ăn! Tuy rằng Vương Thiên đối với tài nấu nướng ở đây không hài lòng lắm, nhưng đã đến đây, thì cũng nên nếm thử các món ăn vặt đặc sắc ở địa phương, thế là cả hai người bắt đầu mở rộng dạ dày, đi khắp nơi tìm kiếm mỹ vị. Trong lúc bất tri bất giác, trời đã tối. Từ quán ăn nhỏ đi ra, rẽ vài con đường, Vương Thiên bỗng dưng dừng lại. Hồ Điệp hôm nay uống không ít rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đôi mắt say lờ đờ như có men ở giữa, có chút tư thái của thiếu nữ, pha thêm chút quyến rũ. "Sư phụ, sao không đi nữa?" Hồ Điệp hỏi. Vương Thiên ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nói: "Sát Tinh ẩn hiện, tối nay chắc có họa sát thân." "Sư phụ, ngươi còn biết xem tinh tượng sao?" Hồ Điệp nói xong cũng ngẩng đầu lên, kết quả trên trời ngoại trừ mây đen thì chẳng có ngôi sao nào. Cô bé mắt to tròn xoe, nói: "Sư phụ, đâu ra sao nào, toàn mây đen thôi mà!" Vương Thiên lý sự cố tranh nói: "Cho nên mới nói ẩn hiện mà, người xưa nói, trăng đen gió lớn đêm giết người! Ngươi nhìn xem thời tiết hôm nay này, mây đen, gió lớn... Ân, lại thêm đường phố không người, camera đều bị đen... chậc chậc, không cần xem số mệnh thì cũng biết có chuyện xảy ra rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận