Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 221: Rất đắt

Chương 221: Rất đắt
Súng Toại Phát, giá cả, 2 Vạn Giới tệ!
Vương Thiên trực tiếp ném súng Toại Phát ra, loại vật này hắn muốn dùng làm gì chứ?
Những người trong phòng phát sóng trực tiếp lại lần nữa tỏ vẻ nghi ngờ về tài lực của Vương Thiên, dù sao, súng Toại Phát ở thời Thanh triều, đã là một loại vũ khí lợi hại. Sau này, khi Bát Quốc Liên Quân xâm lược Trung Hoa, thứ được sử dụng nhiều nhất chính là súng Toại Phát. Loại súng này, đã là vũ khí chủ lực của thời đại đó, dùng để công thành chiếm đất, không có gì là không thể. Nhưng mà Vương Thiên vẫn vứt bỏ, là vì hắn ghét bỏ súng quá kém, quá đắt? Hay là cảm thấy nó không tốt?
Có người cho rằng Vương Thiên không có tiền, đang giả bộ, lợi dụng việc đi dạo Thương Thành để thu hút người xem; cũng có người lại cho rằng Vương Thiên không thiếu tiền, đang tìm thứ tốt hơn. Trong chốc lát tranh luận cũng diễn ra theo…
Khi ngày càng nhiều người tiến vào, những người này đều chưa từng thấy Vương Thiên tiêu tiền như thế nào, càng không nhận ra Vương Thiên, tự nhiên đứng về phía Vương Thiên không có tiền, tình hình hiện trường bắt đầu nghiêng, đồng thời ngày càng nghiêm trọng.
Mà giờ phút này, Vương Thiên cũng không hề để ý đến tình hình trong phòng phát sóng trực tiếp, hắn biết rõ, có tiền chính là cha! Mặc kệ các ngươi bàn luận đến mức nào, chửi rủa hung ác thế nào! Đợi đến khi Vương Thiên ném tiền lên mặt bọn họ, từng người chỉ có thể làm cháu ngoan!
Vương Thiên lại đi về phía sau, thấy một số súng trường, nhưng giá của những loại súng này rõ ràng đang tăng vọt, tùy tiện một khẩu súng trường rác rưởi nhất cũng có giá 4 Vạn Giới tệ, loại tốt một chút muốn 8, thậm chí nhiều hơn. Tuy nhiên những khẩu súng này có một chút chỗ tốt, không sợ gió thổi mưa rơi.
Súng đắt, đạn cũng không rẻ. Một Vạn Giới tệ chỉ mua được mười viên. Tương đương với giá tiền của một khẩu súng hỏa mai, nhìn mà Vương Thiên có chút dao động đầu. Loại đồ bỏ này, ở xã hội hiện đại chỉ có thể dùng làm vật trang trí, ở đây lại đắt đến mức này. Hắn thật sự muốn trở về hiện đại, mua một lô súng ống hiện đại đến, sau đó ném cho Dương Lộ Thiện.
Trước đó Vương Thiên đã cùng Dương Lộ Thiện bàn mưu sự tình, liên quan đến vũ khí. Không muốn dân tộc Hoa Hạ lâm vào cảnh luân hãm, bị người nước ngoài áp bức, trở thành thuộc địa, biện pháp đơn giản nhất chính là cường quốc về quân sự! Có súng có pháo là được! Về phần tiền? Mình không có thì người khác có là được! Có thể cướp, cần gì phải tự mình kiếm?
Đương nhiên, Vương Thiên cũng không có cách nào giúp Dương Lộ Thiện được nhiều, hắn chỉ có thời gian một tháng, không thể làm nhiều hơn được. Nhưng mà mua vũ khí thì vẫn không có vấn đề, mỗi ngày một ngàn vạn Vạn Giới tệ, mua súng, mua đạn vẫn rất dễ dàng.
Bỏ khẩu súng trong tay xuống, Vương Thiên lại nhìn về phía đại bác Krupp ở phía sau, những thứ này đều là đồ do Châu Âu tạo ra vào cuối thời nhà Thanh, khi Bát Quốc Liên Quân đánh tới đã dùng chính những thứ đồ này. Giá cả không hề thấp, một ngàn Vạn Giới tệ một khẩu, đạn pháo mười Vạn Giới tệ một viên! Mà một Vạn Giới tệ có thể đổi được một trăm lạng vàng! Nói cách khác, một phát pháo của Vương Thiên bắn xuống chính là một ngàn lượng hoàng kim! Quả thật đã chứng minh câu nói của người xưa, đại pháo một tiếng nổ, vàng ngàn lạng, chiến tranh chính là tốn tiền!
Ngoài vũ khí, còn có các loại máy hơi nước, tàu thủy lớn…; bản vẽ, sách vở khoa học kỹ thuật…vô số kể. Tuy nhiên điều khiến Vương Thiên bực mình là, tác giả của những thứ này đa số đều là người nước ngoài! Nói cách khác, sức mạnh đại diện cho khoa học kỹ thuật trong thời kỳ này, đã từ phương Đông chuyển sang phương Tây. Nếu không có hắn can thiệp, trừ phi Dương Lộ Thiện dùng võ công thành thần, xoay chuyển càn khôn, nếu không vận mệnh bi thảm của Đại Thanh triều hậu kỳ sẽ không thể nào thay đổi.
Dù Vương Thiên không phải là người tốt, cũng không tính là thanh niên phẫn nộ, nhưng mà người luôn có thân sơ xa gần. Không hề nghi ngờ, cái thế giới có nét tương đồng với thế giới của mình, dân tộc mà hắn mang dòng máu sắp bị người khác hãm hại, không có lý do gì mà không giúp một tay. Quan trọng là, cơ hội có được nhiều chỗ tốt như vậy, sao không dùng? Hắn muốn mượn cơ hội này, đánh ra danh khí trong phàm 【 bên trong 】, tạo cơ nghiệp. Đến khi hắn thật sự thăng lên, cũng có một tấc đất của riêng mình, không đến mức không có nơi đặt chân. Sau đó Tinh Hỏa Liệu Nguyên, xưng bá phàm 【 bên trong 】!
Cho nên, việc Vương Thiên giúp Dương Lộ Thiện gần như không để lại dư lực.
Vương Thiên cẩn thận quét một vòng đồ vật thời Thanh triều, liền lập tức đi đến cửa hàng thời kỳ Thế chiến thứ nhất, bên trong đồ vật có thể lựa chọn càng nhiều, máy bay, xe tăng, đại pháo tất cả đều có, tuy nhiên cái giá đó, nhìn mà Vương Thiên cũng phải líu lưỡi. Súng trường Lee–Enfield thời Thế chiến thứ nhất giá bán cũng đạt đến 20 Vạn Giới tệ một khẩu, đạn 2 Vạn Giới tệ một viên! Giá súng máy hạng nặng còn lên tới một ngàn Vạn Giới tệ một khẩu! Đạn 5 Vạn Giới tệ một viên, mà một phút thứ đồ chơi này có thể bắn ra được bao nhiêu viên? Vương Thiên tính toán giá cả mà cười khổ.
Quả nhiên, có chủ đề phát sóng trực tiếp Vạn Giới có thể giúp nhiều chuyện trở nên nhẹ nhàng, nhưng đồ vật vượt quá thế giới này thì quả thực đắt đến phi lý.
“Gã này làm gì vậy? Không có việc gì cứ nhìn mấy thứ khoa học kỹ thuật vượt quá vị diện bản thân làm gì? Mấy thứ kia đắt muốn chết ấy.” Có người hiểu rõ thị trường nói.
“Ông nội nó, 20 Vạn Giới tệ mới mua được một khẩu súng trường rách nát thế kia á? 2 Vạn Giới tệ mới mua được một viên đạn? Mẹ nó, ta sờ thử túi, phát hiện ngay cả tiền mua đạn ta cũng không đủ.”
"Thật là quá đắt! Đừng nói súng trường rách nát kia, nếu để ta sang thế giới song song, đến cả súng hỏa mai ta còn không nỡ mua.”
"Ta cũng vậy…"
"Xem ra về phải học tập cho tốt, thiên thiên hướng thượng. Nếu như đến một thế giới khoa học kỹ thuật thấp trong các thế giới song song, cũng không cần đến Thương Thành, nếu không thì sẽ nghèo đến mức thành chó mất…"
"Ta chỉ muốn nói, cái tên này nhìn những thứ này làm gì? Hắn còn mua được chắc?"
"Đúng đấy, đến súng hỏa mai trước mắt hắn còn không mua, còn mua được cái này chắc?"
Mọi người bàn tán xôn xao.
Nhưng đúng vào lúc này…
Vương Thiên gật đầu nói: “Cũng được, về nói lại với Dương Lộ Thiện xem hắn chuẩn bị bao nhiêu, về cơ bản mua hết thôi.”
Nói xong, Vương Thiên bước ra khỏi thương trường, đi về phía cửa lớn của Thương Thành.
Mọi người thấy thế, càng thêm khinh bỉ.
“Ha ha… Tôi biết ngay mà, tên này đúng là đang khoác lác! Đồ đắt tiền như vậy, mà cũng chẳng phải đồ gia tăng mệnh tính, ai thèm mua chứ?”
"Đúng vậy đó, hắn cuối cùng cũng chỉ là một khách mời đặc biệt, chứ không phải streamer chủ. Đừng nói là không có tiền, cho dù có tiền cũng sẽ không mua những thứ này, tiền không phải để tiêu như thế. Thật uổng công mong chờ..."
"Tưởng rằng hắn sẽ khoe khoang một hồi, kết quả còn chưa kịp khoe đã kết thúc rồi. Thất vọng…"
"Đệ nhất giàu có nhân gian, ha ha… thật nực cười."
"Mẹ nó, lúc đi thì ba hoa chích chòe, lúc đi ra thì xám xịt, thật là đủ."
“Chỉ có hắn? Mà dám bảo đã tiêu hơn sáu triệu? Thật là đủ rồi, lần sau nói dối nhớ bịa tròn một chút vào nhé?”
"Quả nhiên như Bát Tự Mi nói, toàn là bọn bịp bợm!"
“Lão nạp liếc mắt một cái đã thấy rõ bản chất của hắn, chính là một kẻ lừa đảo!”
"Không xem nữa, đi!"
Vừa nói chuyện, từng người bắt đầu rời đi.
Đúng lúc này, có người kinh hãi kêu lên, mọi người theo bản năng nhìn về phía hình ảnh phát sóng trực tiếp, và sau đó.
Chỉ thấy Vương Thiên đụng phải một nam tử mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn. Người mặc áo Tôn Trung Sơn vẻ mặt sầu khổ, nhìn Thương Thành trước mắt mà thở dài không thôi. Bất quá vẫn có người kêu lên: "Người này ta biết, đây cũng là một streamer, hình như gọi là Tôn Thiện Trung!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận