Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 183: Sống không quá ngày mai

Hồ Điệp liếc Đào Tinh Tinh một cái nói: "Ngươi cái đầu heo, ngoài ăn ra, còn biết cái gì? Hoa Hạ vẫn có võ lâm tồn tại, trong giới võ lâm, Chiến Thư vừa ra, chỉ có hai con đường, hoặc là ứng chiến, hoặc là nhận thua! Ngươi có thể không đi, nhưng mọi người sẽ cho rằng ngươi sợ thua nên không dám đi. Bị xử thua còn chưa tính, trọng điểm là, bọn họ sẽ cho rằng ngươi nhát gan, không xứng tập võ, từ đó sẽ bài xích ngươi ra ngoài. Võ lâm, xưa nay không phải là võ lâm của một người, rời khỏi rừng cây, dù lớn mạnh đến đâu cũng sẽ bị mưa gió quật nát."
Đào Tinh Tinh không phục nói: "Nhưng mà, đối phương gửi Chiến Thư là thư luận bàn mà! Đây là hành vi vũ nhục, sao lại không thể không đi?"
Hồ Điệp nhìn Đào Tinh Tinh bằng ánh mắt như nhìn đồ ngốc nói: "Sư phụ đã trước mặt nhiều phóng viên như vậy mà đáp ứng, đột nhiên đổi ý không đi, ngươi nghĩ sao? Thật là, nói chuyện với cái đầu heo như ngươi, mệt mỏi quá đi!"
"Hồ Điệp, ngươi biết nhiều thật đấy!" Vương Thiên có chút kinh ngạc.
Hồ Điệp le lưỡi, ngại ngùng nói: "Là ông ta nói, không phải ta nói."
Đào Tinh Tinh "xì" một tiếng nói: "Ta biết ngay, với cái đầu của ngươi, chắc chắn không biết nhiều đến vậy."
Hồ Điệp lười tranh cãi với Đào Tinh Tinh, dù sao vấn đề này nàng trả lời được mà Đào Tinh Tinh lại không hiểu, nàng vẫn chiếm thế thượng phong.
Hồ Điệp nói: "Sư phụ, chuyện này vừa có tốt cũng có xấu."
"Nói thử xem." Vương Thiên hỏi.
"Cao thủ chỉ dạy kẻ yếu, đó đúng là thư luận bàn không sai. Nhưng làm vậy, La Quyền đã tự đặt mình ở vị trí rất cao, hơn nữa là vị trí cao nhất. Một khi hắn thua, sẽ trực tiếp từ trên thần đàn rơi xuống, thậm chí ngã chết luôn! Mà sư phụ, có thể giẫm lên thi thể của hắn, triệt để thay thế vị trí của hắn. Cơ hội một bước lên trời! Tương tự, dù có thua cũng không sao cả, hắn là tiền bối lâu năm, còn ngươi là nhân tài mới nổi, gì cũng được, chung quy ngươi là hậu bối. Hơn nữa bản chất nó chỉ là thư luận bàn, thua cũng không đến mức mất mặt. Ta chỉ sợ La Quyền thừa cơ gây bất lợi cho Võ Quán của ngươi, nếu Võ Quán bị phá tan, ngươi sẽ không có cách nào báo thù Tiêu gia. Muốn báo thù, trước hết phải thắng La Quyền, sau đó mới mở lại được Võ Quán. Dù có treo nhờ Võ Quán người khác cũng không xong! Đương nhiên, ta đoán khi đó cũng không ai dám thu nhận ngươi, La Quyền còn có tầm ảnh hưởng rất lớn. Điều kiện tiên quyết là La Quyền này phải lợi hại như lời phóng viên kia nói... " Hồ Điệp giải thích.
"Hồ lão gia tử, năm đó ông không đến thăm hắn sao?" Vương Thiên thấy lạ, nếu La Quyền mở võ quán ở kinh thành, lẽ nào Hồ Vạn Đức lại không biết? Một cao thủ như thế đặt ở đấy, mà Hồ Vạn Đức lại không hay?
Hồ Điệp lắc đầu nói: "Chúng ta từng đến, nhưng La Quyền không gặp ông ta. Nguyên nhân cụ thể thì ta cũng không rõ. Hình như ông ta đi đến đó không phải để cầu võ mà là có việc gì đó... Tóm lại giữa hai người, hình như cũng không được hòa hợp lắm. Ta hỏi, ông cũng không nói."
Đúng lúc này, điện thoại của Vương Thiên vang lên.
"Hồ lão, sao hôm nay lại có thời gian gọi điện cho ta vậy?" Vương Thiên cười hỏi.
"Vương sư phụ, ngươi đúng là đi đến đâu cũng thành tin tức lớn. Ngươi lại lên trang nhất rồi, chậc chậc..." Giọng của Hồ Vạn Đức nghe có chút kỳ quái.
Vương Thiên nói: "Lên thì lên thôi, quảng cáo miễn phí mà, rất tốt. Hồ lão, ngươi gọi cho ta không phải chỉ để nói mỗi chuyện này chứ?"
Giọng của Hồ Vạn Đức trầm xuống: "Ta gọi là để nói với ngươi một chuyện, cứ cho ta đánh chết cái tên La Quyền kia! Tuy quốc gia không khuyến khích luận võ luận bàn đánh chết người, nhưng nếu ngươi muốn giết hắn, những chuyện khác ta sẽ lo!"
Vương Thiên nhướng mày, không hiểu hỏi: "Lão gia tử, chuyện gì xảy ra vậy?"
Hồ Vạn Đức âm trầm nói: "Ngươi có nghe nói về Hán gian chưa?"
Trong mắt Vương Thiên ánh lên hung quang, trầm giọng hỏi: "Hắn là Hán gian sao?"
Hồ Vạn Đức lạnh lẽo nói: "Người khác không biết lai lịch của hắn, là vì nội tình của hắn được tẩy sạch rồi. Nhưng ta thì biết rõ, hắn hóa thành tro ta cũng nhận ra! Tên này năm đó là một con chó Hán gian, dẫn đường cho bọn người đảo Quốc, còn mang đầu đến giết không ít người Hoa! Đúng, hắn là người Kinh Nam!"
Vương Thiên vừa nghe xong, lửa giận bùng lên! Vương Thiên vốn dĩ là người Kinh Nam, sau này vì tránh chiến tranh loạn lạc mới chạy đến tỉnh Nam Hồ. Anh vẫn nhớ ông nội từng kể, năm xưa gia tộc Vương của họ cũng là gia đình giàu có, trên dưới hơn trăm nhân khẩu, nhưng kết cục phần lớn đều chết dưới họng súng của bọn người đảo Quốc! Mà nguyên nhân cái chết là do có Hán gian phản bội, chỉ điểm cho bọn chúng cái hầm bí ẩn nơi cả nhà trốn! Lần đó, có đến hơn nghìn người chết! Ông của Vương Thiên lúc đó may mắn, trên đường đi tị nạn đã chạy thoát, sau được người cứu, một đường trốn thoát. Còn về những chuyện Vương gia gặp phải, đều là nghe người khác kể... Vậy nên, ông của Vương Thiên từ nhỏ đã dạy Vương Thiên, hễ có cơ hội thì phải báo thù cho tổ tông!
Vương Thiên từ trước đến nay không cho là mình là người quá khích, nhưng khi cả nhà phải gánh trên mình hơn trăm mạng người, lại có cơ hội để báo thù, dù ai mang dòng máu của gia tộc, đều sẽ sục sôi!
Vương Thiên trầm giọng nói: "Hồ lão, không cần nói, hắn sống không quá ngày mai!"
Nói xong, Vương Thiên cúp điện thoại.
Hồ Điệp thấy sắc mặt Vương Thiên đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, tò mò hỏi: "Sư phụ, sao vậy? Võ Quán có chuyện gì sao?"
Vương Thiên lắc đầu: "Không, chỉ là nhớ lại mấy chuyện không vui mà thôi. Đi thôi, đến Trường Sa, đến nơi gọi ta, ta ngủ một lát."
Vương Thiên nói xong thì dựa vào ghế, nhắm mắt lại. Dĩ nhiên anh không ngủ được, mà là trong đầu không ngừng suy nghĩ sắp xếp những kinh nghiệm chiến đấu có được trong thời gian qua. Nhất là những trận đánh với Jack, Sa Dịch Tịch và Kỳ Thừa, anh đang học cách phát huy sở trường, tránh sở đoản, dùng cái hay của người khác để bù đắp khuyết điểm của bản thân, như thế mới có thể bách chiến bách thắng.
Ở phía trên Hồ Điệp và Đào Tinh Tinh, rõ ràng cảm nhận được không khí hiện trường đang ngột ngạt, hai cô nàng vốn rất hoạt bát, vậy mà lần đầu tiên lại im lặng suốt quãng đường, mãi đến khi tới Trường Sa, Vương Thiên mở mắt ra, khôi phục lại bình thường, hai cô mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
"Sao thế?" Vương Thiên thấy dáng vẻ nhẹ nhõm của hai người, hỏi.
Hồ Điệp khổ sở nói: "Sư phụ, ngươi không biết thôi, dáng vẻ vừa rồi của ngươi đáng sợ biết bao nhiêu."
Đào Tinh Tinh gật đầu theo, nói: "Đúng đó, anh ấy đáng sợ lắm, tôi không dám hó hé tiếng nào."
Vương Thiên vỗ vỗ vai hai người: "Không sao, đi thôi, đi ăn cơm, bận cả buổi trời, còn chưa ăn cơm trưa đấy. Hai người muốn ăn gì nào?"
"Con muốn ăn đồ ăn sư phụ làm!" Hồ Điệp kêu lên.
Đào Tinh Tinh vừa nghe, hai mắt liền sáng lên như tuyết, cô đến đây lâu như vậy còn chưa từng được ăn đồ ăn do Vương Thiên làm đâu, nhớ lần trước được nếm thử món cá nấu của anh mà thua thảm hại, liền hùa theo: "Con muốn ăn món cá nấu của sư phụ Vương!"
Vương Thiên nhìn hai mỹ nữ đang đầy vẻ chờ mong, bất đắc dĩ lắc đầu: "Muốn ăn thì tự đi mua đồ ăn đi, ta vào bếp làm. Khách sạn chắc có nhà bếp, mượn dùng một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận