Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 154: Cường thế Đả Quán

Chương 154: Cường thế Đả Quán
Vương Thiên gật đầu.
Võ Quán Tôn gia, đại môn mở rộng, Tôn Toàn Phúc ngồi chính giữa, phía sau đứng hai người, một người lưng hùm vai gấu, người còn lại tuy gầy gò, nhưng đôi mắt lại sáng ngời có thần.
Người lưng hùm vai gấu là con trai Tôn Toàn Phúc - Tôn Hổ, nam tử gầy gò là đệ tử thân truyền của Tôn Toàn Phúc - Liễu Bưu.
Trước mặt Tôn Toàn Phúc, bốn mươi đệ tử, hai mươi mốt tổ, chia đều hai bên, từng người chắp tay sau lưng, hai chân dang rộng chữ bát, ngẩng đầu ưỡn ngực, trông rất có khí thế. Nếu là người bình thường tới, chỉ cần một ánh mắt của họ lướt qua, liền khiến đối phương chột dạ rụt rè, không dám làm loạn.
"Lão ba, Vương Thiên thật sự lợi hại như vậy?" Tôn Hổ hỏi.
"Video con không phải đã xem rồi sao?" Tôn Toàn Phúc nói.
Tôn Hổ gật gù đắc ý nói: "Chưa giao đấu, ta không thừa nhận hắn lợi hại."
Tôn Toàn Phúc bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Con không phải đối thủ của hắn, lát nữa hắn đến, con không được mở miệng. Ba sẽ ứng phó hắn. . . Lần này, là đại kiếp nạn lớn nhất kể từ khi Võ Quán Tôn gia mở cửa, chỉ cần vượt qua, sau này chắc chắn sẽ phát triển rất nhanh. Nếu không qua được. . ."
Tôn Toàn Phúc không nói tiếp.
"Sư phụ, Vương Thiên đến rồi!" Ngay lúc này, một tên nội tình hoảng hốt chạy vào, la lên.
"Đồ hỗn trướng! Vương Thiên tới thì tới, con cuống cuồng cái gì? Hắn còn ăn thịt con chắc?" Tôn Toàn Phúc nổi giận nói.
Đối phương không dám lên tiếng, Tôn Toàn Phúc nói: "Đứng sang một bên!"
Đối phương lập tức đứng vào hàng ngũ, Tôn Toàn Phúc lúc này mới cất cao giọng nói: "Vương Quán trưởng, đến rồi thì mời vào."
Lời vừa dứt, Vương Thiên đã đi vào, theo sau là Hồ Điệp, Chu Côn và Xà Ý Hàm. Về số lượng, bên Vương Thiên có phần lép vế, nhưng xét về khí thế!
Vương Thiên vừa đứng ở đó, Tôn Toàn Phúc liếc mắt qua, tất cả mọi người đột nhiên xoay đầu, dùng ánh mắt mà bọn họ cho là hung hãn nhất nhìn chằm chằm Vương Thiên!
Kết quả Vương Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, khí thế tăng vọt!
Tuy chưa từng giết người, nhưng tại các buổi phát sóng trực tiếp, hắn từng giết Jack không ít lần, trên người tự nhiên có mùi máu tươi, thêm vào thực lực tuyệt đối chênh lệch, một ánh mắt của Vương Thiên lướt qua, đám đệ tử Võ Quán Tôn gia, từng người sợ hãi đến mức không dám nhìn thẳng vào Vương Thiên, theo bản năng nghiêng đầu đi.
Vương Thiên liếc nhìn một vòng, nơi nào người nấy đều cúi đầu, không dám nhìn Vương Thiên, như thể Vương Thiên sẽ ăn thịt bọn họ vậy.
Tôn Toàn Phúc thấy vậy, trong lòng đau đầu mắng một đám phế phẩm, nhưng lại không thể làm gì, ngay cả hắn cũng có chút không dám đối diện với Vương Thiên, đúng là có tật giật mình mà!
"Bảng hiệu không tệ, ta lấy đi." Vương Thiên nhìn bảng hiệu Võ Quán Tôn gia treo trên đầu Tôn Toàn Phúc nói.
Tôn Toàn Phúc lập tức giận dữ, Tôn Hổ càng tức giận quát lớn: "Đánh rắm!"
Bành!
Một bóng người nhảy tới trước mặt Tôn Hổ, một cước đá ra, Tôn Hổ chưa kịp kêu la đã bay ra ngoài xa năm mét, đụng ngã mấy chiếc ghế, nằm rạp trên đất, bất động.
"Ta đến chiến ngươi!" Liễu Bưu hét lớn một tiếng, nhảy ra, vừa mới bày thế thủ, đã thấy hoa mắt, bịch một tiếng, đầu óc ong ong, hai mắt tối sầm lại, cái gì cũng không biết!
Tôn Toàn Phúc lại thấy rõ, người xuất thủ là Vương Thiên, xông lên trước đá bay Tôn Hổ, rồi thuận thế bước Trắc thích, đá ngất Liễu Bưu! Trước sau chỉ ba năm giây, mà chân chính ra tay, có lẽ chỉ một hai giây! Nhanh như chớp, sức mạnh lại lớn đến kinh người...
Vương Thiên chắp tay sau lưng, đứng trước mặt Tôn Toàn Phúc, lại không nhìn Tôn Toàn Phúc, vẫn nhìn bảng hiệu, thản nhiên nói: "Bảng hiệu ta lấy đi, cái Võ Quán này dẹp tiệm đi. Ta nghĩ, ngươi không có ý kiến gì chứ?"
Tôn Toàn Phúc vừa định mở miệng, Vương Thiên lại nói: "Hay là muốn ta phế hết bọn chúng?"
Tôn Toàn Phúc theo bản năng liếc nhìn con trai duy nhất của mình - Tôn Hổ, vô số lời lẽ chuẩn bị sẵn đều nuốt trở vào. Hắn biết, người đàn ông trước mặt đã quyết định sự việc, hắn nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, có hai lựa chọn, hoặc là để bị lấy bảng hiệu, Võ Quán đóng cửa. Hoặc là con trai duy nhất Tôn Hổ và đồ đệ duy nhất Liễu Bưu nửa đời còn lại có thể sẽ phải sống trên xe lăn hoặc trên giường bệnh. . .
Nghĩ đến đây, Tôn Toàn Phúc như già thêm cả chục tuổi, vẻ tự tin, rạng rỡ đều biến mất, thở dài nói: "Đem đi đi. . ."
Nói xong, Tôn Toàn Phúc đứng dậy, thân thể vốn cứng cáp vậy mà hơi loạng choạng, nhưng vẫn từng bước từng bước rời khỏi Võ Quán.
Đám đệ tử khác thấy vậy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vốn là giao tiền học võ, chẳng có gì trung thành. Võ Quán đã phải đóng cửa, vậy thì. . .
"Tôn lão gia tử, võ quán, trả học phí a!"
"Đúng đấy, trả tiền lại!"
Còn có một số đệ tử thì mặt mày hối hận, vốn dĩ bọn họ đã đăng ký học tại Võ Quán Thiên Vương, sau lại tin vào tin đồn, rút lui, nghe Tôn Toàn Phúc dụ dỗ, gia nhập Võ Quán Tôn gia, hiện tại... ai nấy đều thở dài, rời khỏi Võ Quán, trong lòng không còn chút ý chí luyện võ nào.
Bịch!
Bảng hiệu Võ Quán Tôn gia rơi xuống đất, Vương Thiên nói: "Chu Côn, có khiêng đi nổi không?"
Chu Côn lập tức tiến lên, nhấc bảng hiệu lên, cười nói: "Yên tâm đi sư phụ, đây là chiến lợi phẩm, gánh không nổi cũng phải khiêng về động."
"Ý của ta là, nếu gánh không nổi thì kéo về, dù sao nó cũng chỉ là một vật trang trí vô dụng." Vương Thiên nói.
Chu Côn ngạc nhiên, vốn cho rằng bảng hiệu của võ quán tiếp theo, vẫn là chiến lợi phẩm thứ nhất của Thiên Vương Võ Quán, Vương Thiên sẽ rất để ý mới phải. Giờ xem ra, cái Võ Quán Tôn gia này, Vương Thiên căn bản không xem vào mắt, thậm chí ngay cả giá trị chiến lợi phẩm cũng không lớn! Tuy nhiên Chu Côn vẫn rất hưng phấn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi cậu gia nhập Võ Quán chứng kiến Đả Quán, ý nghĩa kỷ niệm thật trọng đại!
Ra khỏi Võ Quán Tôn gia, chào đón họ là trường thương đoản pháo, tiếng tách tách chụp ảnh bên tai không dứt, ánh đèn Mỹ Quang khiến mọi người theo bản năng nheo mắt lại. Nhưng khi đám phóng viên nhìn thấy Chu Côn đang khiêng bảng hiệu trên vai, lập tức vỡ òa.
"Vương tiên sinh, giữa Võ Quán Tôn gia và ngài dường như không có xung đột gì a? Việc ngài đạp đổ Võ Quán của bọn họ, có phải là để dọn đường cho Thiên Vương Võ Quán, muốn độc chiếm thị trường Vĩnh Hưng không?"
Vương Thiên hỏi ngược lại: "Ta chỉ có hai đệ tử, sao độc chiếm nổi thị trường Vĩnh Hưng? Với lại, về chuyện vì sao đạp đổ Võ Quán Tôn gia, ta nghĩ, mọi người nên đi hỏi Tôn Toàn Phúc thì hơn. Người làm, trời nhìn, chưa báo chỉ là chưa tới lúc mà thôi. Bây giờ tới, tự nhiên phải chấp nhận hậu quả."
"Vương tiên sinh, ý ngài là nói, Tôn Toàn Phúc sau lưng chơi xấu ngài sao? Đây là ngài báo thù?" Tống Mai lại chen lên phía trước, những ký giả vốn đang muốn mắng hai câu ai chen lấn lộn xộn như vậy, không hiểu phép tắc gì, nhưng khi nhìn thấy Tống Mai, tất cả đều im bặt. Vụ Bắc Xuyên hùng bị họng súng chĩa vào đầu, còn cả chuyện Hoa Hạ giản sử, vẫn còn rõ ràng trước mắt, ai dám gây sự với Tống Mai chứ?
Vương Thiên cười nói: "Các người cứ đoán xem? Được rồi, mọi người ai có nghi vấn gì, cứ đến Thiên Vương Võ Quán chờ xem, ta muốn đi đến Nhất Võ Quán và Thanh Tùng Võ Quán một chuyến, sau khi lấy được bảng hiệu của bọn họ, sẽ về Thiên Vương Võ Quán. Đến lúc đó, mọi nghi ngờ của mọi người sẽ tự có đáp án."
Bạn cần đăng nhập để bình luận