Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 372: Vương Thiên muốn mua Hải Đảo 【 cầu đặt mua ) thứ 22 càng

"Chương 372: Vương Thiên muốn mua hải đảo 【 cầu đặt mua ) chương 22 "Phía bắc, phía nam eo biển Bering, kẹp giữa M quốc và E quốc, bởi vì cả hai đều không quản, cũng không cho phép bên nào có được, cho nên chỉ có thể thuộc sở hữu tư nhân." Thiên Dạ nói đến đây, hỏi: "Tổ tông à, ngươi hỏi cái này để làm gì?"
Vương Thiên cười nói: "Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn làm đảo chủ thôi, được rồi, không nói nữa, ta còn có việc, cúp máy trước đây."
"Được thôi, tạm biệt nha!" Thiên Dạ chỉ coi Vương Thiên nói đùa, căn bản không để ý.
Cúp điện thoại, Vương Thiên đêm nay lại có chút không ngủ được. Hiện tại hắn đang ở Hoa Hạ, mặc dù chỉ là một trấn nhỏ, nhưng danh tiếng của hắn ngày càng lớn, trấn nhỏ này có chút không chứa nổi hắn nữa rồi. Nhưng để hắn đi các thành phố lớn phát triển, hắn cũng không hứng thú. Một cái Địa Cầu mà thôi, có thể có không gian phát triển lớn đến mức nào?
Đối với những thứ này, Vương Thiên càng khát vọng một không gian tự do hơn, mà hòn đảo không ai quản này, không nghi ngờ gì nữa, khiến mắt hắn sáng lên! Topic phát sóng trực tiếp Vạn Giới Tương Lai sẽ mang đến cho hắn vô vàn vật phẩm, rất nhiều thứ đều không thể giải thích rõ, hoàn toàn không phải một bức tử họa hay một chút trà diệp đơn giản như vậy.
Vậy khi những thứ này đều xuất hiện, hắn phải giải thích như thế nào?
Giải thích không rõ ràng sẽ gây phiền phức. Nhưng nếu đến hòn đảo kia, địa bàn của mình, hắn muốn làm thế nào, chẳng phải chỉ một lời sao?
Nghĩ đến đây, Vương Thiên có chút hưng phấn, chỉ là không biết có thể mua được hòn đảo đó hay không. Tuy rằng hắn có quan hệ rất tốt với Hồ lão, nhưng đây là cả một hòn đảo! Hải đảo đại diện cho tài nguyên trên biển, đây không phải chuyện đùa.
Một đêm mơ mơ màng màng trôi qua, ngày hôm sau, Vương Thiên đã tìm được Hồ lão.
"Vương sư phụ, nhìn cái vẻ mặt này của ngươi xem, mắt gian mày nhón thế kia, chắc chắn là đến cầu cạnh rồi phải không? Không có chuyện gì mà lại ân cần thì không gian thì cũng là đạo tặc thôi, nói đi có chuyện gì?" Hồ lão gia tử quả không hổ là người từng trải, lập tức nhìn ra được ý đồ của hắn.
Vương Thiên cười hề hề hai tiếng rồi ngồi xuống nói: "Đúng là có chuyện, nghe nói Hồ gia các người có một hòn đảo?"
Hồ Vạn Đức ngẩn người, sau đó cười mắng: "Cái mũi của ngươi đúng là thính thật đấy, đúng là đang có một hòn đảo, đừng nhắc nữa, không thì làm ta rụng hết vài cọng tóc còn sót lại mất thôi."
Vương Thiên cười nói: "Kể nghe xem nào?"
Lúc này, Hồ Điệp bưng trà lên, Đào Tinh Tinh cũng tò mò chạy tới, ngồi bên cạnh chống cằm nghe.
Hồ Vạn Đức thở dài nói: "Theo lý thuyết, có hòn đảo là chuyện tốt, nhưng cái thằng con bất tài nhà ta đúng là không nên thân. Nó chỉ nhắm mỗi hòn đảo mà đi, cũng không thèm nhìn xem đó là cái đảo gì! Nói nghe hay thì đó là một hòn đảo, diện tích cũng không nhỏ, tròn hai vạn ki-lô-mét vuông, gần bằng hai phần ba diện tích của Đài Loan. Mặc dù hòn đảo này không phải là một khối liền mạch, mà là đông một mảnh tây một mảnh, coi như một quần đảo đi. Điều này cũng không sao, vấn đề là nó nằm kẹp giữa hai quốc gia, các loại mâu thuẫn xung đột liên miên!
Nơi này không cho phép các quốc gia khác nhúng tay vào, chỉ cho phép cá nhân có quyền sở hữu. Nếu là người bình thường thì không nói, nhưng Hồ gia ta là gia tộc lớn có tiếng tăm, ai nghe vào cũng biết, bề ngoài thì nói mua đảo, chứ bên trong có ai mà không nghĩ rằng ta muốn chuyển di tài sản ra nước ngoài để tự lập chứ? Mà cái đảo bỏ đi đó, nếu Hồ gia thật sự dọn đi thì đoán chừng nhanh chóng sạt nghiệp luôn! Dù cho mọi người đều hiểu đạo lý đó, nhưng 'nhân ngôn khả úy' mà... Huống hồ, môi trường ở cái hòn đảo đó vô cùng khắc nghiệt, mùa đông còn nhiều hơn mùa hè, núi hoang đồi trọc, không có khoáng sản gì, năm xưa nước E rút lui khỏi nơi này còn cố ý phá hủy cân bằng sinh thái, gây ô nhiễm cực kỳ nghiêm trọng, nơi đó gần như chim không thèm ị, cá không thèm đến! Ngươi nói cho ta biết xem, cái thứ bỏ đi đó, ta lấy về dùng làm cái gì?"
Vương Thiên sửng sốt một chút, một nơi rách nát thế này thì hoàn toàn không phù hợp với nhà họ Hồ rồi, nhưng đối với hắn mà nói, nó chính là món quà thượng đế ban tặng! Hắn có hải dương thạch có thể làm sạch nước biển, biến đổi môi trường thành hệ sinh thái lý tưởng nhất! Còn về người bình thường, hắn chẳng phải cũng là người bình thường sao? Tuy rằng có chút tiếng tăm, nhưng so với Hồ gia thì không đáng là gì cả.
Về phần núi hoang đồi trọc thì, hắn có topic phát sóng trực tiếp Vạn Giới, còn để ý đến mấy cái núi hoang đó làm gì?
Tuy vậy Vương Thiên vẫn hỏi: "Vậy tại sao các người còn muốn lấy hòn đảo đó?"
Hồ Vạn Đức nói: "Không muốn cũng không được, đối phương đã hoàn toàn phá sản rồi. Chỉ còn cái hòn đảo đó còn có thể bán được mấy đồng thôi, dù sao thì cũng coi như tài sản cố hữu đi. 'Chân muỗi tuy nhỏ cũng là thịt mà'... Chỉ có điều phiền phức ở phía sau mới nhiều hơn. Bây giờ muốn buông tay cũng không kịp... Haiz."
Vương Thiên nghe vậy, lập tức cười: "Ai nói là không kịp buông tay? Còn kịp mà."
"Còn kịp?" Hồ Vạn Đức ngẩn người, không hiểu hỏi: "Ý gì? Ai mua?"
Vương Thiên chỉ vào mình nói: "Ta mua!"
"Ngươi mua? Vương sư phụ, ngươi mua cái thứ bỏ đi này để làm gì?" Hồ Vạn Đức không muốn hại Vương Thiên, tò mò hỏi.
Vương Thiên cười nói: "Đương nhiên là có ích, tóm lại là ông bán hay không."
Hồ Vạn Đức nói: "Vương sư phụ, ông suy nghĩ kỹ đi, hòn đảo đó cơ bản là không có giá trị gì đâu. Hơn nữa vị trí địa lý thì hẻo lánh, chim không thèm ị cũng chưa là gì. Nếu ông đến đó, có tiền có khi lại bị lũ trộm cướp, hải tặc nó dòm ngó đấy. Mà trên đó thì chẳng có cảnh sát với quân đội đâu, trật tự đều phải dựa vào mình ông lo liệu hết đấy."
Vương Thiên tự tin cười nói: "Yên tâm đi, đã muốn mua thì tự nhiên ta sẽ có chỗ dùng. Lão gia tử, ông cứ nói đi, bao nhiêu tiền, ta mua!"
"Cái gì mà bao nhiêu tiền chứ? Cái đảo bỏ đi như vậy, giữ trong tay thì phiền phức, bán lại chẳng ai mua, đưa cho người khác thì có khi cũng không ai nhận. Ông à, hay là cứ cho không sư phụ tôi đi." Hồ Điệp tùy tiện nói.
Hồ Vạn Đức đảo mắt nói: "Cô cũng hào phóng đấy, cô biết cái đảo đó đáng giá bao nhiêu tiền không? Ba trăm triệu đấy!"
"Chỉ ba trăm triệu thôi à, đối với các người thì chẳng khác gì chín trâu mất sợi lông ấy mà. Sư phụ cũng đâu có lấy học phí của các người đâu... Sư phụ ơi, con thấy thầy cứ lấy ba trăm triệu học phí đi. Dù sao nhà họ cũng có tiền, có hắc không xám mà." Đào Tinh Tinh đứng bên cạnh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, hùa theo.
Hồ Vạn Đức trừng mắt nhìn Đào Tinh Tinh: "Cái con nhóc thối tha kia, cả Hồ Điệp nữa, sao hai đứa bây toàn bênh người ngoài thế hả? Một đứa là cháu gái của ta, một đứa thì ta nhìn lớn lên, thế mà không đứa nào biết giúp ta nói chuyện vậy?"
"Biết làm sao được, ta còn phải học bản lĩnh, sư phụ không vui không dạy ta, làm sao bây giờ? Chi bằng cứ nịnh sư phụ vẫn là hơn." Đào Tinh Tinh đương nhiên nói.
Hồ Điệp gật đầu tán thành, Hồ Vạn Đức lập tức bó tay luôn...
Vương Thiên cười nói: "Thôi được rồi, lão gia tử, tình nghĩa thì cứ là tình nghĩa, còn buôn bán vẫn là buôn bán, cứ nói đi, cái đảo đó bao nhiêu tiền, tôi mua. Tất nhiên là ông phải cho tôi một giá ưu đãi chút nhé."
Hồ Vạn Đức gật đầu nói: "Được thôi... Để ta nói chuyện lại với cái thằng con trai ngu ngốc nhà ta đã, dù sao thì đây cũng không phải là chuyện nhỏ, một mình ta quyết định cũng không được."
Vương Thiên gật đầu, đồng ý. Còn về tiền bạc thì Vương Thiên hoàn toàn không lo lắng, chỉ cần có đảo, hắn trực tiếp dùng tiền Vạn Giới đổi ra vàng, số vàng lớn đó Vương Thiên khó xử lý nhưng Hồ Vạn Đức thì quá dễ. Chỉ cần rời khỏi nơi này, đến sống trên đảo, thì đúng là 'trời cao cho chim bay, biển rộng cho cá vẫy vùng'! Hắn muốn phát triển thế nào, đồ đạc lấy từ đâu ra, còn cần phải nói với người khác à? Ai mà không phục, cứ chơi luôn chứ sao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận