Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 579: Thu hết

"Thật là gặp quỷ, rốt cuộc là ai cứu đi Hạp Châu Song Hùng cùng Hạp Châu Song Cơ?" "Không biết, chỉ thấy một đạo hồng quang. Nhìn khí thế hồng quang kia cũng chỉ tầm Tam Tinh Tứ Phẩm, nhưng mà tốc độ kia, cao thủ Tam Tinh Ngũ Phẩm cũng không theo kịp a? Quá nhanh..." "Bất kể thế nào, cái Hạp Châu Thành này càng ngày càng náo nhiệt." "Mau nhìn! Mã Hồng không chạy nữa! Hắn đang cười?" "Vừa nãy còn khóc lóc, giờ lại cười, tên này rốt cuộc trong hồ lô muốn làm cái gì?" "Nụ cười này có chút giả trân a? Sao giống khóc vậy?" "Chính xác là có chút giả trân, nhưng không phải kiểu đại nạn lâm đầu khóc lóc, mà là... Sao nhỉ... Cảm giác thật là kỳ quái. Khổ sở thế nào ấy..."
Trong khi đám người đang bàn tán, có người lại cười toe toét, người này không ai khác, chính là Vương Thiên! Bên ngoài thành, Vương Thiên ngồi trên một tảng đá lớn, phía dưới quỳ bốn người, chính là Tống Hiếu Tuyền, Tống Hiếu Hải, Ngũ Du Nhi và Ngũ Lan Nhi! Tống Hiếu Tuyền và Tống Hiếu Hải mặt mày ủ dột, Ngũ Du Nhi mặt mày phức tạp cùng mờ mịt, Ngũ Lan Nhi thì nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Vương Thiên, hai chiếc răng mèo không ngừng cọ xát, phảng phất như ngay sau đó liền muốn nhảy lên cắn chết Vương Thiên vậy.
Vương Thiên cười ha hả nói: "Mấy vị, nghĩ kỹ chưa?" "Haizzz...Tuy không cam tâm, nhưng phải nói, lần này chúng ta thua tâm phục khẩu phục." Tống Hiếu Tuyền thở dài nói. Ngũ Du Nhi nói theo: "Thiên Vương, ngươi đúng là giỏi tính toán. Từ lúc bắt đầu phô trương thanh thế đã là đang đào hố, đợi chúng ta nhảy vào. Sau cùng thì chúng ta đều nhảy, còn tiện thể giúp ngươi đào đất, lại lấp đất, tự nguyện bị chôn... Mà từ đầu đến cuối, ngươi một đồng tiền cũng không tốn." "Ha ha...Cảm ơn khen ngợi. Thực ra, tiền này ta cũng thực sự muốn tiêu đấy, dùng tiền đập chết Hạp Châu Thành, đánh thắng cả cao thủ Thượng Quan Bất Hoặc, ta nghĩ, hẳn là đủ trấn giữ cục diện. Người khác giết gà dọa khỉ, ta giết đầu sư tử, chắc có thể qua một thời gian thái bình. Bất quá, lúc đó thấy các ngươi diễn trò bi đát quá, đột nhiên mềm lòng, chọn phương án tiết kiệm tiền thứ hai. Bất quá bây giờ xem ra, cũng không tệ lắm..." Vương Thiên cười nói.
"Cái gì mà không tệ lắm, nghe như ngươi chịu thiệt lớn lắm vậy! Ngươi cái tên gian xảo, vậy mà cùng lúc cho bốn người chúng ta phát khế ước! Ta nếu không phải vì bảo vệ tỷ tỷ, ta mới không ký đâu!" Ngũ Lan Nhi tức giận kêu lên. Tống Hiếu Hải cũng nói: "Ta mới oan uổng chứ, ta là vì đại ca ta và chị dâu, hắn nói chỉ cần gia hạn khế ước là có thể cứu người. Ta nghĩ, không có các ngươi, ta cũng không sống nổi, nên mới ký. Cùng lắm là các ngươi sống thêm còn ta thì mất đi tự do thôi. Ai ngờ, hắn lại phát bốn cái khế ước cùng một lúc, hốt trọn chúng ta!"
Tống Hiếu Tuyền cười khổ nói: "Trí tuệ cũng là một loại thực lực... Là ta đã xem thường Thiên Vương. Ban đầu ở Thác Thiên cốc, thấy Thiên Vương mạnh mẽ xông pha, giết vào giết ra, còn tưởng là kẻ lỗ mãng. Giờ mới thấy, ta mới là kẻ lỗ mãng. Vì tự chứng minh trong sạch, bày ra kế tự sát để chứng minh, dù đã chứng minh được bản thân, để lại Du Nhi và Lan Nhi, cuối cùng lại đem cả bốn người đóng gói đưa cho Thiên Vương... Đúng là tạo hóa trêu ngươi... Ai..." Ngũ Du Nhi nói tiếp: "Ngươi thật là ngốc, nếu như lúc ấy thả chúng ta đi, ngươi cho rằng ta thật sự sẽ đi à? Ta chỉ đang dùng cách đó, để ngươi tự chứng minh trong sạch thôi." Tống Hiếu Tuyền ngạc nhiên, rồi cười khổ.
"Người xưa nói: Lúc yêu đương, IQ cơ bản là 0. Tuy nhiên dựa theo tình huống hiện tại mà xem, IQ của Tống Hiếu Tuyền cơ bản là số âm." Vương Thiên ha ha cười nói. "Vị cổ nhân nào nói câu đó?" Tống Hiếu Tuyền ngạc nhiên, tò mò hỏi. Vương Thiên ngửa đầu nhìn trời, bộ dáng hoài cổ, nói: "Vị cổ nhân đó nói nhiều danh ngôn chí lý lắm, ta gọi là: Dân mạng!" Tống Hiếu Tuyền, Tống Hiếu Hải, Ngũ Lan Nhi, Ngũ Du Nhi bốn người trên đầu lập tức đầy vạch đen, tập thể bó tay: "..." Vương Thiên lúc này mới nhớ ra, mình không tính là xuyên việt chính quy, nhiều nhất là bán xuyên việt! Trong cái thế giới thập cẩm này, đã bao hàm vô số Vị Diện, nhiều từ hiện đại mà Vương Thiên cho rằng người xưa không hiểu, ở đây lại là đồ chơi thông tục dễ hiểu.
Nhìn biểu cảm của mấy người, liền biết khoe khoang thất bại. Thế là Vương Thiên chuyển đề tài: "Được rồi, quay lại chuyện chính đi, thắng làm vua thua làm giặc. Đừng quản ta thắng thế nào, khế ước các ngươi đã ký rồi, sau này là người của ta. Có ý kiến không?" "Có ý kiến thì có ích gì?" Ngũ Lan Nhi nhanh nhảu kêu lên. "Vô dụng!" Vương Thiên quả quyết trả lời. Ngũ Lan Nhi dừng lại cái kiểu tức giận phồng má mà mắng: "Vậy ngươi hỏi làm gì?" "Để tỏ ra ta dân chủ!" Vương Thiên nói một cách hùng hồn, bốn người kia, lần nữa bó tay. Trong lòng trăm miệng một lời: "Thật không biết xấu hổ!"
Tống Hiếu Tuyền nói: "Thiên Vương, bây giờ chúng ta đã ký Khế Ước Bán Thân, đều là người của ngươi rồi. Treo giải thưởng có thể hủy chưa?" "Chờ chút đã, còn người chưa tới. Chờ đủ người rồi ta sẽ nói hủy. Chờ chút đã..." Vương Thiên hôm nay tâm trạng thực sự rất tốt, cực kỳ tốt, siêu cấp tốt! Tống Hiếu Tuyền, Tống Hiếu Hải, Ngũ Lan Nhi, Ngũ Du Nhi bốn người nhìn nhau, không hiểu rốt cuộc Vương Thiên muốn làm gì. Bọn người kia còn có ai? Hồ Thiên hay là Thái Nhị Chân Nhân? Đúng lúc này, Ngũ Du Nhi chợt nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vương Thiên, hít sâu một hơi nói: "Bái phục!" "Ồ, ngươi đoán ra rồi à? Giỏi thật đấy." Vương Thiên ha ha cười nói.
"Tỷ tỷ, các ngươi đang nói gì đó vậy? Sao lại bái phục hắn rồi?" Ngũ Lan Nhi tò mò hỏi. Ngũ Du Nhi hít sâu một hơi, bình ổn lại cảm xúc, mới nói: "Vừa rồi Mã Hồng ra tay giết chúng ta, nếu thành công thì hậu quả sẽ như thế nào?" "Mã Hồng tiếp nhận Hạp Châu Thành, trở thành Thành Chủ Hạp Châu, đứng trên vạn người a! Cái này còn cần hỏi sao?" Ngũ Lan Nhi nhanh mồm nhanh miệng trả lời. "Nhưng nếu thất bại, chúng ta chạy, hậu quả sẽ thế nào?" Ngũ Du Nhi hỏi. "Chúng ta đều bị tên này bắt, làm nô dịch, còn có thể có hậu quả gì?" Ngũ Lan Nhi bĩu môi nói.
"Vấn đề là, Mã Hồng không biết chúng ta được Thiên Vương cứu, càng không biết chúng ta đã bán mình cho Thiên Vương." Tống Hiếu Tuyền mắt cũng sáng lên. Tống Hiếu Hải lập tức nói: "Mã Hồng chắc chắn sợ chết! Nếu chúng ta không chết, qua một thời gian, bốn người chuẩn bị trở lại báo thù, hắn chỉ cần nghĩ tới thôi, quần chắc chắn ướt hết cả?" "Theo tính cách của ta, tuyệt đối sẽ giết hết cả nhà họ Mã từ trên xuống dưới! Không chừa một mống! Hắn chắc chắn sợ, rất sợ! Nhưng lúc này, nếu có một cái cọc cứu mạng xuất hiện thì sao?" Tống Hiếu Tuyền nói. Ngũ Lan Nhi gãi đầu nói: "Cọc cứu mạng gì?"
"Một bản giống như Khế Ước Bán Thân của chúng ta, ta nói đúng chứ Thiên Vương?" Ngũ Du Nhi hỏi. Ngũ Lan Nhi mở to mắt, nhìn chằm chằm Vương Thiên, không thể tin nổi mà nói: "Nói vậy, Mã Hồng cũng bị hắn thu phục rồi. Vậy Hạp Châu Thành chẳng phải thành của hắn rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận