Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 73: Lại gặp lão nhân 【 cầu )

Chương 73: Lại gặp lão nhân
Vương Thiên dù vất vả thế nào cũng chỉ có thể than thở, kết quả nói được một nửa, những người đang xếp hàng vốn dĩ cũng giải tán gần hết. Anh tranh thủ thời gian ký tên cho đám cô nàng nhiệt tình như lửa này rồi tiễn đi. Vương Thiên hoàn toàn ngồi liệt trên ghế, giao tiếp với mấy cô gái này, đơn giản còn mệt hơn đánh một trận với một trăm tráng hán!
"Này! Cho ta báo danh!" Đúng lúc này, một bàn tay đập vào mặt bàn trước mặt Vương Thiên.
Bàn tay rất trắng nõn, trong trắng lại phơn phớt hồng nhuận, như là Noãn Ngọc. Đôi tay xinh đẹp như vậy, Vương Thiên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Ngẩng đầu nhìn, một cô gái tóc ngắn, mắt to đang nghiêm mặt nhìn Vương Thiên.
Vương Thiên buông tay nói: "Cô xác định muốn tập võ?"
"Không!" Thiếu nữ lạnh lùng cự tuyệt!
Vương Thiên nói: "Cô không học võ, đến góp vui cái gì?"
"Ông nội ta muốn học võ, ta báo danh cho ông ấy. Anh cũng thấy đấy, vừa rồi đám phụ nữ kia như lang như hổ, ông nội ta mà tự mình đến, chẳng phải sẽ bị ăn đậu hũ sao?" Thiếu nữ nói một cách rất nghiêm chỉnh.
Vương Thiên thì trợn trắng mắt, ai ăn đậu hũ của ai chứ? Não của cô nàng này phát triển kiểu gì vậy?
"Trợn mắt cái gì? Ông nội ta không thể bị người khác ăn đậu hũ! Tóm lại, báo danh!" Thiếu nữ nói.
Vương Thiên nói: "Cô không nghe rõ yêu cầu của tôi à? Tuổi từ mười đến hai mươi! Nói thật, kế hoạch ban đầu của tôi là mười lăm đến hai mươi tuổi. Giảm xuống năm tuổi đã là rất rộng lượng rồi, cô lại còn cho cả ông đến... Ông nội cô nếu ở độ tuổi này thì tôi không nói gì! Thu! Không đủ điều kiện, mời về, không tiễn!"
"Dựa vào cái gì? Anh mở võ quán chẳng phải vì tiền à? Tiền ta có rất nhiều!" Bốp, thiếu nữ lại đập tay lên mặt bàn một cái!
Lông mày Vương Thiên lập tức nhíu lại! Đúng là hắn thích mỹ nữ, mỹ nữ sẽ làm hắn rất dễ chịu, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ giống như kẻ ngu mà dung túng mỹ nữ! Nhất là, liên quan đến võ quán, con đường võ đạo, đây là con đường của Vương Thiên, không cho phép bất cứ ai làm ô uế!
Bốp!
Vương Thiên cũng đập bàn một cái! Mặt bàn kim loại này trực tiếp bị đập lõm một vết bàn tay lớn!
Tiếng bàn vang lên một tiếng rất lớn, làm thiếu nữ hoa dung thất sắc, lại nhìn cái vết bàn tay kia, càng khiến trong lòng giật thót. Mặc dù là inox, không phải bàn sắt, nhưng với chưởng lực như vậy thì không phải ai cũng có thể làm được, chắc chắn là cao thủ! Cô lập tức không dám lên tiếng nữa!
Vương Thiên thấy đã áp chế được cô gái trước mặt, lúc này mới nói: "Tôi không cần biết cô là ai! Cũng mặc kệ những người khác mở võ quán vì cái gì! Tôi mở võ quán không phải vì tiền! Lúc trước tôi đã nói không rõ ràng sao? Mục tiêu của tôi là thế giới võ lâm! Mà không phải giới hạn ở một chỗ này! Đệ tử của tôi nhất định phải là tinh anh, lôi ra một người cũng phải là cao thủ! Đây là tín ngưỡng của tôi, là điều tôi theo đuổi! Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng! Nếu cô còn dùng tiền để cân nhắc võ đạo của ta thì đừng trách ta ném cô ra ngoài!"
"Anh dám!" Thiếu nữ cũng nổi nóng, từ nhỏ đến lớn, ai mà không cưng chiều nàng? Ai dám lớn tiếng với nàng như vậy?
"Cô có thể thử xem!" Vương Thiên không hề sợ hãi đối diện với thiếu nữ, thiếu nữ trừng lớn đôi mắt hạnh, lời vừa đến khóe miệng thì lại ngừng bặt không dám nói ra! Nàng có cảm giác, tên tiểu tử này đúng là tên hỗn đản! Nàng mà dám cãi, hắn chắc chắn dám ném nàng ra!
Nàng không chịu được hắn!
"Tiểu hỏa tử, đừng kích động, đừng kích động, còn nhận ra ta chứ?" Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Vương Thiên nghe tiếng nhìn lại, một lão nhân khí độ bất phàm đang cười ha hả đi tới, Vương Thiên lập tức giật mình: Đây chẳng phải là lão nhân đã gặp mặt hai lần ở công viên sao? Lần trước còn suýt nữa bị hắn ném ra, đây là đi theo đuổi bắt người ta đến tận đây sao? Sao lại cố chấp như thế?
"Nhận ra, dạo này thân thể ngài thế nào? Không bị bệnh tim chứ?" Vương Thiên ngượng ngùng cười nói.
"Trong miệng chó không mọc được ngà voi, ông nội ta thân thể tốt!" Thiếu nữ không nhịn được, mắng một câu.
Vương Thiên vừa muốn cãi lại, nhưng lúc này mới định thần, đối với lão nhân nói: "Lão gia tử, đây là cháu gái của ngài sao? Nhìn không ra nha!"
"Đồ mù!" Thiếu nữ lập tức nói.
Vương Thiên lập tức nói: "Nhìn ngài thì hiền lành hòa ái, sao lại có một đứa cháu gái điêu ngoa, hung dữ như thế? Có phải gen di truyền bị lỗi không?"
"Anh..."
"Hồ Điệp! Ta dạy ngươi thế nào? Ra ngoài, phải lịch sự với người ta ba phần, quên rồi sao?" Lão gia tử đột nhiên quát lớn, thiếu nữ lập tức im lặng, cúi đầu, nhíu chiếc mũi ngọc tinh xảo, hung hăng trừng Vương Thiên một cái, phảng phất như một lời không hợp, liền muốn xông lên cắn hắn.
Lão gia tử đã dạy dỗ nàng, Vương Thiên cũng không chấp nhặt với thiếu nữ nữa. Anh cười nói: "Lão gia tử, ngài muốn học võ?"
"Đúng vậy, sao? Không được à?" Lão nhân hỏi.
Vương Thiên lắc đầu nói: "Tuổi của ngài đã lớn, tập võ rất khó mà thành tựu."
Lão nhân ha ha cười nói: "Ta cũng biết tuổi này của mình không thể luyện được thành tựu gì, nhưng ta chính là muốn luyện! Từ nhỏ ta đã thích võ thuật, đi khắp Hoa Hạ đại giang nam bắc, nhưng không gặp được mấy người có công phu thật. Thi thoảng có gặp thì đều ở trong núi rừng, người ta đi lại như bay, ta đuổi không kịp, đành chịu. Hôm nay thật vất vả gặp được Tiểu Hữu là người có bản lĩnh thực sự, ta nói thế nào cũng không muốn bỏ qua."
Vương Thiên cười khổ một tiếng, vẫn muốn từ chối, nhưng nhìn khuôn mặt kiên nghị và đầy mong chờ của lão nhân, ánh mắt còn ẩn chứa khát vọng như trẻ con, Vương Thiên thở dài. Anh biết, tập võ có lẽ là tâm nguyện cả đời của lão nhân.
Cũng giống như Vương Thiên vậy, lý tưởng hiện tại của anh chính là đi đến cuối cùng của võ đạo để xem có Vũ Toái Hư Không không, có trường sinh bất tử không! Đây là mục tiêu cả đời, là khát vọng của anh. Không ai có thể cản được bước chân của anh.
Hai người đều có khát vọng sâu sắc với võ thuật, Vương Thiên có chút mềm lòng.
Lão nhân tiếp tục nói: "Trước khi đến, ta đã cố tình đi tìm hiểu về võ quán của ngươi, hình như vẫn chưa làm xong thủ tục đúng không? Ta giúp ngươi thêm chút việc, thủ tục đã xong rồi, ta tiện đường mang đến cho ngươi."
Nói xong, lão nhân lấy từ trong túi ra một túi da bò giao cho Vương Thiên, Vương Thiên mở ra xem, quả nhiên, thủ tục mở võ quán đều ở bên trong!
Hồ Điệp hừ hừ nói: "Ông nội ta vì tìm anh, đã lật tung cả Vĩnh Hưng rồi; lần trước xem được clip anh đánh bại người nước ngoài trên mạng, ông còn hưng phấn mấy ngày liền, những thủ tục này đều do ông nhờ quan hệ làm khẩn cấp đấy. Ông ấy năm nay đã sáu mươi lăm, không có sở thích gì, chỉ thích võ..."
Nói đến đây, Hồ Điệp lại bị lão nhân hừ lạnh một tiếng, sợ đến mức không dám lắm lời.
Lão nhân nói: "Ta họ Hồ, tên đầy đủ là Hồ Vạn Đức, quê gốc cũng ở Vĩnh Hưng. Vĩnh Hưng được gọi là quê hương của võ thuật, hồi nhỏ cũng có mấy cao thủ võ thuật. Sau khi kháng chiến nổ ra, chúng ta đều tham gia quân đội... Ai, sau này lại xảy ra rất nhiều chuyện, ta bận mưu sinh, đến khi nhận ra cuối cùng có thể quên đi tất cả để theo đuổi mục tiêu của mình thì đã già rồi. Vương Tiểu Hữu, ta biết ngươi là người có bản lĩnh, ta cũng cảm nhận được nhiệt huyết trong lòng ngươi... Ta không mong có thành tựu gì trên con đường võ đạo, ta chỉ muốn nhìn một chút, xem công phu Hoa Hạ trong tay ngươi sẽ như thế nào, sẽ đặt chân như thế nào trên thế giới! Có thể nhìn thấy cảnh tượng đó, ta chết cũng không tiếc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận