Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 74: Đạt Giả Vi Sư 【 cầu )

Chương 74: Đạt Giả Vi Sư [cầu]
Tên mập mạp nói: "Thiên Vương, nói thật, trước khi ngươi đánh bại Bắc Xuyên Hùng, ta cũng không xem trọng công phu Trung Hoa, từ đầu đến cuối đều cảm thấy chỉ là khoa chân múa tay, trông thì có vẻ lợi hại mà không dùng được. Ngươi cũng biết đấy, mặc dù công phu Trung Hoa phổ biến, nhưng những môn phái đứng đầu ở Trung Hoa lại toàn là của nước ngoài. Quốc thuật đã bị chèn ép đến gần như không còn không gian sinh tồn. Giống như Tiêu Tương Võ Quán, rõ ràng mang danh lão tự hào võ thuật Trung Hoa, lại chẳng dạy công phu Trung Hoa, toàn dạy Karate, Taekwondo, Judo, quyền kích các kiểu. Nói thật, là một người Trung Hoa, mỗi lần nhìn thấy mấy tên huấn luyện viên nước ngoài diễu võ dương oai dạy dỗ con cháu Trung Hoa, thật sự rất xấu hổ..."
Hồ Vạn Đức nói: "Đúng vậy! Nhớ năm xưa giặc Nhật xâm lược Trung Hoa, anh hùng Trung Hoa nhiều biết bao? Năm đó, đội đại đao hai mươi chín quân của Tống Triết Nguyên tại Hỷ Phong Khẩu đã giết quân giặc khiếp vía, hoành tráng đến mức nào? Còn có Hoắc Nguyên Giáp sư phụ và những người khác nữa, ai mà không đánh cho người nước ngoài kêu cha gọi mẹ? Đáng tiếc thay, theo thời gian trôi qua, văn hóa xâm lấn, công phu Trung Hoa ngày càng lụi bại... Ta từng đi bái phỏng rất nhiều vị lão sư phụ, thứ nhất là do tuổi tác cao, không thích hợp xuống núi, thứ hai là không có cái khí huyết đó nữa. Cao thủ Trung Hoa không xuất hiện, người nước ngoài cũng chẳng ai đến, khiến thiên hạ hiểu lầm về Trung Hoa, không biết gì về công phu, thậm chí đánh đồng võ thuật với võ công. Bây giờ, công phu Trung Hoa không ra được nước ngoài, trong nước thì bị ghẻ lạnh, thật sự khiến người ta thất vọng đau khổ quá. Vương Tiểu Hữu, ngươi có công phu, ngươi có nhiệt huyết, nên ta xem trọng ngươi. Ta không cầu học được bao nhiêu, mà là muốn tận mắt chứng kiến, xem một đại sư công phu sẽ xuất hiện ở Trung Hoa như thế nào!"
Vương Thiên nghe vậy, trầm mặc...
Lúc trước hắn tập võ, cũng không nghĩ nhiều đến vậy, mấy lời vì nước vì dân gì đó, cũng đều là dọa người, tự mình xây dựng hình tượng lấy cớ. Thật ra hắn muốn ra ngoài, mục đích cũng không phải là để phát dương quốc thuật, hắn chỉ đơn thuần muốn theo đuổi võ đạo cực hạn, tìm kiếm thêm nhiều đối thủ, thêm nhiều cơ hội thực chiến thôi! Võ công chân chính, chỉ có trong thực chiến mới có thể tiến bộ, bế môn luyện tập tuyệt đối không được.
Nhưng sau khi nghe Hồ lão gia tử nói một câu, huyết dịch đã ngủ đông nhiều năm của Vương Thiên dường như sôi trào lên, ra đi! Đánh ra đi! Không còn đơn thuần vì võ đạo mà chiến nữa, mà lại có thêm một phần trách nhiệm!
Vương Thiên có topic phát sóng trực tiếp Vạn Giới, hắn có lòng tin tuyệt đối sẽ quét ngang tất cả đối thủ! Bất quá vẫn khiêm tốn nói với Hồ Vạn Đức: "Ngài không sợ nhìn lầm sao? Ta có lẽ cũng chỉ là một thằng nhãi con xúc động, không đáng tin cậy thôi."
"Chính ngươi còn biết à..." Hồ Điệp lẩm bẩm một câu, lập tức bị Hồ Vạn Đức trừng mắt một cái, không cam lòng nghiêng đầu đi.
Hồ Vạn Đức nói: "Ta bôn ba khắp nơi, thấy qua vô số người, không nói xem người trăm phần trăm chuẩn đi, nhưng cũng có bảy tám phần chắc chắn. Ngươi tuy rằng bề ngoài bất cần đời, nhưng trong thâm tâm lại vô cùng ngạo khí, mỗi khi nhắc tới võ thuật, trong mắt ngươi đều lóe lên ánh sáng tự tin vô cùng! Đó là một loại ánh mắt không bao giờ cho rằng mình sẽ thất bại! Chuyện của Bắc Xuyên Hùng, ta cũng đã xem, tuy rằng ngươi có mượn cơ hội lẫn lộn để thủ lợi, nhưng ngươi hoàn toàn có thể chờ Tiêu Nhã thua rồi mới ra tay, như thế Tiêu Tương Võ Quán cũng sẽ mất đi danh tiếng, ngươi không những có được danh tiếng, mà còn diệt được một đối thủ, đúng là nhất tiễn song điêu. Nhưng ngươi đã không làm thế, ngươi đã cứu được Tiêu Tương Võ Quán. Ta cả gan suy đoán, chắc là ngươi không muốn thấy các võ quán trong nước bị người nước ngoài đánh bại hoàn toàn phải không? Nhất là lúc ngươi ra tay vì võ công Trung Hoa chính danh, một thân ngạo khí, bá khí cùng với nhiệt huyết, đã làm cho ta sôi trào! Ta tin tưởng mình, tuyệt đối không nhìn lầm người, ngươi không phải là một tiểu nhân, trái lại, ngươi có tiềm chất trở thành Tông Sư!"
Vương Thiên lần nữa chắp tay nói: "Lão gia tử người quá khen rồi, những lời này của ngài khiến ta không còn mặt mũi nào. Nếu lão gia tử không cầu võ đạo, chỉ muốn tận mắt chứng kiến, vậy thì ở lại đây đi. Ta thấy lão gia tử cũng không phải người bình thường, ta cũng không khách khí với người nữa, chuyện vặt vãnh trong Võ Quán này, xin người giúp đỡ đảm đương."
"Ngươi đây là xem ông ta nhà ta thành bia đỡ đạn, dùng để quan hệ xã hội à?" Hồ Điệp không vui.
Hồ Vạn Đức cười ha hả nói: "Hồ Điệp, không thể nói như vậy được! Người đã già, vẫn còn chút hơi tàn, có thể hộ tống công phu Trung Hoa, ta vui vẻ lắm chứ! Ha ha... Vương..."
"Ngài đừng Vương Tiểu Hữu, gọi ta Tiểu Thiên đi, tuổi của ngài chắc cũng bằng ông ta nhà cháu." Vương Thiên cười khổ nói.
Hồ Vạn Đức đột nhiên nghiêm mặt nói: "Không thể nói như thế được, trong võ lâm, Đạt Giả Vi Sư! Ta đã đến Võ quán Vương của ngươi ngày hôm nay, ngươi đạt đến thì làm thầy, lễ nghi không thể bỏ. Ta vẫn là gọi ngươi Vương sư phụ thì hơn."
Vương Thiên ngẫm lại cũng thấy đúng lý, có một số việc thật sự là hắn không hiểu, trong nhà có Hồ Vạn Đức như thế một lão nhân tọa trấn, sẽ ổn định hơn rất nhiều.
Cũng không khách khí nữa, Vương Thiên nhận lời, chỉ là trong lòng ít nhiều có chút chột dạ, hắn lúc trước không có thừa cơ diệt phân nhánh của Tiêu Tương Võ Quán cũng không phải vì như lời Hồ Vạn Đức nói, mà là vì nha đầu Tiêu Tình kia! Nếu không, Vương Thiên chắc chắn không ngại đá Tiêu Nhã về Trường Sa rồi.
Giải quyết xong vấn đề của Hồ Vạn Đức, Hồ Vạn Đức cao hứng, Vương Thiên cũng cao hứng, nhà có một người già như có một kho báu! Huống chi, Hồ Vạn Đức nhìn thế nào cũng không phải là người bình thường, dạng người này, tuyệt đối là bảo trong bảo!
Nhưng nhìn Hồ Điệp, Vương Thiên trong lòng thầm than một câu: Đáng tiếc, bảo vật lại đi kèm thêm một thứ phiền phức...
"Thiên Vương, ta cảm thấy để chào mừng Hồ lão gia tử gia nhập liên minh Thiên Vương Võ Quán chúng ta, có phải nên ăn mừng một chút không? Tối nay đi Na Tra nhé?" Tôn mập mạp mắt tỏa sáng mà hỏi.
Hồ Điệp hừ hừ nói: "Vĩnh Hưng ngon nhất, mà tửu lượng cũng không tồi."
Hồ Vạn Đức trừng mắt nhìn Hồ Điệp, rồi cười nói: "Đi Na Tra cũng được, quan trọng là phải có rượu, rượu tri kỷ ngàn chén còn ít, Vương sư phụ, ta nhất định phải cùng ngươi uống vài chén."
Vương Thiên lúc đầu cũng muốn nói đi tửu quán, nhưng nghĩ lại, bản thân mình cũng thừa kế tài nấu nướng của Thực Thần, trong nhà còn nhiều nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy, không dùng thì quá lãng phí rồi?
Thế là Vương Thiên nói: "Không đi tửu quán, đi nhà ta! Hôm nay ta sẽ trổ tài cho các người xem!"
"Thiên Vương, thôi đi, nhà ngươi thì đẹp thật, nhưng tài nấu ăn của ngươi thì sao? Bốn năm đại học, tốt nghiệp cũng nhiều năm rồi, có bao giờ thấy ngươi vào bếp đâu. Chắc không phải định nấu mì tôm cho chúng ta đấy chứ?" Tôn mập mạp ra vẻ ghét bỏ nói.
Vương Thiên trừng mắt nhìn tên mập mạp một cái nói: "Đợi lát nữa ngươi đừng có mà nuốt cả lưỡi là được!"
Hồ Vạn Đức thì hai tay tán thành: "Về nhà thì tốt, ở nhà thì tự tại, không gò bó."
Hồ Điệp há hốc mồm, lại bỏ cuộc, lão gia tử đã đồng ý, nàng phản đối cũng vô ích.
Vương Thiên gọi cả Lưu Chuyên Nhất đến, công việc trong cửa hàng đã vào quỹ đạo rồi, không cần hắn phải trông chừng nữa, dứt khoát cùng đi uống một chén cho xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận