Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 571: Đúng vậy có tiền

"Thật đúng là gặp quỷ..." Vương Thiên thì thầm một tiếng rồi lại tiếp tục tìm kiếm thứ khác. Hiện tại Vương Thiên vô cùng hoang mang, hắn chỉ còn trông chờ vào hạt cát trong Tử Phủ của mình. Hạt cát này xuất phát từ « Vũ Thần Kinh » tầng thứ sáu, mặc dù về lý thuyết, khi tu luyện « Vũ Thần Kinh » đến tầng thứ sáu, thời điểm thức tỉnh bản mệnh thần thông, mỗi người thức tỉnh không giống nhau. Nhưng biển người mênh mông, chắc chắn sẽ có những người giống nhau, hắn muốn xem thử, có ai biết hạt cát này rốt cuộc có tác dụng gì không.
Kết quả vừa tìm, Vương Thiên ngây người!
"Trong lịch sử thần thông phế nhất cặn bã, một hạt cát!"
"Bàn về độ phế của một hạt cát, ai cũng biết « Vũ Thần Kinh » vô cùng tệ hại, tu luyện tiêu hao Nguyên Khí gấp mấy lần các loại công pháp khác, thậm chí càng về sau bội số càng cao! Đến cuối cùng hoàn toàn là những con số thiên văn! Từ xưa đến nay, chưa từng nghe nói ai có thể tu luyện « Vũ Thần Kinh » đến tầng thứ mười hai, thành tựu Vũ Thần chi tôn. Nhưng tất cả mọi người hiểu một đạo lý, đó là sau khi tu luyện « Vũ Thần Kinh » đến tầng thứ sáu sẽ xuất hiện bản mệnh thần thông, thần thông này rất vi diệu, tùy thuộc vào từng người. Có người có được thần thông uy lực tuyệt luân, quét ngang một thời đại! Nhưng cũng có người, trực tiếp từ thiên tài biến thành phế phẩm, bởi vì thần thông rất cặn bã!
Mà từ xưa đến nay, thần thông phế nhất cặn bã, không ai vượt qua nổi một hạt cát! Theo ta biết, tác dụng duy nhất của hạt cát này chính là phân liệt, khi Nguyên Khí đầy đủ, sẽ một phân thành hai, đồng thời ngày càng nhiều lên. Nhưng vấn đề ở chỗ, hạt cát này vô dụng, lấy ra cũng không thể đánh người, đặt trong cơ thể thì cùng lắm bị sỏi thận. Thậm chí, người ta trâu bị sỏi thận còn bán được tiền, người bị sỏi thận, thì có ích lợi gì." Vương Thiên đọc đến đây liền tắt diễn đàn, nhìn hạt cát phập phồng trong Tử Phủ, lòng không khỏi nhói đau...
"Không ngờ ta lại nhận được thần thông phế thải như vậy, thật đúng là xui xẻo!" Vương Thiên thở dài, nghĩ không biết có nên để hạt cát này chết đói không. Nghĩ lại thì, cái thứ này có thể chết đói được sao, nó có phải sinh vật đâu... Huống chi, hắn cũng đâu có thiếu chút Nguyên Khí này, tên kia hấp thụ thì cứ để hắn hấp thụ đi.
Cuối cùng, Vương Thiên dứt khoát mặc kệ, thích làm gì thì làm.
Sau cùng, Vương Thiên mở khu treo giải thưởng diễn đàn Hạp Châu Thành, nhìn lướt qua giá cả phía trên, giá treo giải thưởng Hạp Châu Thành cũng không cao lắm, điều này có chút bất ngờ với Vương Thiên, nhưng ngẫm lại thì cũng hợp lý, Thái Nhị Chân Nhân vẫn chiếm vị trí đầu bảng, với mức treo thưởng là mười vạn Vạn Giới tệ!
"Lão già này rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến thiên hạ đều căm ghét, mà lại bị nhiều người treo giải thưởng như vậy?" Vương Thiên lẩm bẩm, trong lòng cũng nảy sinh hiếu kỳ về Thái Nhị Chân Nhân. Lão già này có thực lực cũng chỉ Tam Tinh Tứ Phẩm, mà lại bị người trong thiên hạ truy nã, treo thưởng, thật sự có chút khó tin. Vậy mà tên này vẫn sống khỏe re, khắp nơi giả danh lừa gạt, vui vẻ ăn chơi, thật sự là không thể tưởng tượng nổi!
Vương Thiên cũng nghĩ, liệu có phải tên này cố ý dùng cách này để tiếp cận hắn. Nhưng xem xét ngày treo giải thưởng thì toàn là những đơn treo thưởng trước khi Vương Thiên đến, thậm chí đơn treo thưởng ở Hạp Châu Thành này, vẫn là của hai tháng trước! Hai tháng trước, Vương Thiên vẫn còn đang lang thang ở phàm giới kia mà! Thái Nhị Chân Nhân làm sao có thể tính toán hắn từ sớm như vậy? Điều này cho thấy, Thái Nhị Chân Nhân tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài, lão già này trên người khẳng định có bí mật lớn!
"Vương Thiên, ngươi đang nghĩ gì vậy?" Đông Phương Bạch thấy Vương Thiên rời khỏi chủ đề phát sóng trực tiếp Vạn Giới xong thì cứ ngơ ngẩn, đẩy Vương Thiên một cái rồi hỏi.
Vương Thiên nói: "Đang nghĩ về bí mật lớn."
"Lưu manh!" Đông Phương Bạch mắng một câu rồi đi ra ngoài.
Vương Thiên ngạc nhiên, sau đó lấy lại tinh thần, oan ức kêu lên: "Ta Mẹ kiếp! Ta nghĩ về bí mật lớn cũng sai à? Cái cô này đúng là ác độc mà!"
"Vương Thiên, đừng có hô nữa, * đi ra ngoài rồi. Ngươi cũng hay đấy, người ta mặc áo dài, ngươi cũng biết người ta có cao thủ à?" Thái Nhị Chân Nhân thò đầu vào nói!
Sưu!
Bốp!
"Ui da!" Thái Nhị Chân Nhân ôm mặt ngã trên mặt đất, tháo chiếc giày trên mặt xuống, ghét bỏ ném sang một bên rồi nói: "Thật là, tính khí lớn vậy, đến thời mãn kinh à?"
Vương Thiên không để ý đến Thái Nhị Chân Nhân, kế hoạch ban đầu của hắn vì sự xuất hiện của Đông Phương Bạch mà đã thay đổi, nên không vội đi treo giải thưởng. Hắn mua một bó lớn Nguyên Khí Đan, lại bắt đầu ăn ngấu nghiến! Thực lực của hắn tăng lên, có thể chứa được càng nhiều Nguyên Khí, thuốc này tự nhiên không thể dừng được!
Đồng thời, Vương Thiên ném cho Hồ Thiên một túi Nguyên Khí Đan rồi nói: "Cầm lấy, cứ thoải mái mà ăn! Ngươi bây giờ là chiến tướng số một của ta, không thể yếu quá. Đúng rồi, bây giờ ngươi còn thiếu bao nhiêu để đột phá cảnh giới?"
Hồ Thiên nhìn Nguyên Khí Đan trong tay, tay có chút run rẩy. Giá cả của Nguyên Khí Đan này hắn tự nhiên biết, nhưng khi thấy đây là Nguyên Khí Đan Tam Tinh Tứ Phẩm, nghĩ đến cái giá kinh khủng tận hai mươi vạn Vạn Giới tệ một viên thì tay của hắn càng run lợi hại hơn, hắn có cảm giác không phải đang ăn Nguyên Khí Đan mà đang phá sản vậy! Mà còn là cái loại phá gia chi tử khiến hắn muốn tự vả vào mặt hai cái!
Giọng Hồ Thiên cũng run theo, cười khổ nói: "Ta chỉ còn cách nửa bước thôi, nhưng chân sau làm sao cũng không bước qua được. Sau khi đạt đến Tiên Đài cảnh giới, mỗi một tầng trời cách nhau cả một khoảng trời, muốn bước qua thật sự quá khó khăn."
Vương Thiên khoát tay nói: "Có gì mà khó, nếu Thương Thành hệ thống mở ra đan dược Cửu Phẩm thì chúng ta có thể trực tiếp lên mây rồi. Đáng tiếc, hệ thống rách này bây giờ mới Tam Tinh Tứ Phẩm, không đủ dùng rồi..."
Hồ Thiên phát hiện, phương thức tư duy của hắn và Vương Thiên căn bản không nằm trên cùng một đường thẳng! Hắn còn đang suy nghĩ làm thế nào tu luyện, tên kia chỉ nghĩ đến làm sao dùng tiền để lười biếng...
Hồ Thiên không khỏi nhắc nhở: "Chủ công, tuy rằng hệ thống có thể giúp ngươi một bước lên trời, nhưng việc tấn cấp về sau chắc sẽ tốn những con số thiên văn đấy. Ta nghĩ, ngươi vẫn nên nỗ lực tu luyện một chút thì tốt hơn, tránh về sau chịu thiệt."
Vương Thiên ha ha cười nói: "Cái này ngươi không cần lo, ta biết chừng mực. Ta biết điều ngươi lo là gì, chính là tiền đúng không... Ta không lo. Nhưng điều ngươi lo, thực chiến và năng lực tự tu luyện rất quan trọng thì hoàn toàn chính xác. Yên tâm, ta chưa bao giờ lơ là việc tự tu luyện cả."
"Lúc đầu ta không tin, nhưng qua những trận chiến trước, ta có thể cảm nhận được chiến ý và quyết tâm tự cường của Chủ công. Ta tin, Chủ công chỉ thiếu mỗi thời gian thôi, chỉ cần cho Chủ công thời gian, thiên địa này nhất định có chỗ cho chủ công đứng chân!" Hồ Thiên nói.
Vương Thiên cười ha hả nói: "Hồ Thiên, sau này cách Thái Nhị Chân Nhân xa một chút, gần mực thì đen đấy, ngươi cũng bắt đầu nịnh bợ rồi."
Hồ Thiên lập tức xấu hổ...
Bên ngoài sơn động truyền đến tiếng mắng của Thái Nhị Chân Nhân: "Đồ nhãi ranh, ngươi không thể kính già yêu trẻ một chút à?"
"A phi! Kính già yêu trẻ với ngươi, lãng phí tình cảm. Chúng ta vẫn là nên bàn chuyện tiền bạc thì hơn?" Vương Thiên miệng nói vậy, nhưng ngữ khí lại rất vui vẻ, rõ ràng là đang nói đùa. Hắn phát hiện, ở chung với Thái Nhị Chân Nhân lại có cảm giác giống như ở chung với đám bạn mập, khách sáo với hắn thì lại trở thành bị thua thiệt. Cứ mắng vào mặt thì hiệu quả tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận