Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 202: Quốc Tế giải thi đấu mời

Chương 202: Giải đấu Quốc tế mời.
Rơi vào đường cùng, Vương Thiên đành phải lặng lẽ rời đi, kết quả vừa ra khỏi cửa, Vương Thiên liền nghe phía ngoài có tiếng bước chân truyền đến, trong lòng nhức nhối mắng một tiếng không may. Linh cơ nhất động, quay người, đông đông đông gõ cửa phòng Tiêu Tình.
"Ai vậy?" Tiêu Tình lên tiếng hỏi.
Vương Thiên nói: "Tình nhi, là ta, cái kia, ngủ không được, tới đi dạo một chút. Ngươi ngủ rồi à?"
"Sư phụ, lý do của ngươi không hay ho gì cả, ai nửa đêm không ngủ được còn đi gõ cửa vậy." Giọng Hồ Điệp truyền đến.
"Hồ Điệp, ta cũng tới gõ cửa." Giọng Hồ Vạn Đức truyền đến.
Vương Thiên lập tức thở phào nhẹ nhõm, đồng thời thầm khen mình: Quá TM cơ trí!
"Gia gia, sao ông lại tới đây?" Hồ Điệp mở cửa phòng, cả ba cô gái đều mặc đồ ngủ, dù là đồ của Tiêu Tình, nhưng vóc dáng ba người đều rất đẹp, áo ngủ lại rộng rãi, đương nhiên không có vấn đề gì.
"Tìm con thôi, cùng ta về một chuyến, ta có chuyện muốn nói với con." Hồ Vạn Đức nói.
Hồ Điệp đành phải thành thật đi theo.
Đào Tinh Tinh thì lại trong phòng chết sống không ra, nguyên nhân rất đơn giản, ngủ thiếp đi! Quyết chí, chết sống không chuyển chỗ!
Vương Thiên cùng Tiêu Tình mặt đối mặt, nhìn Đào Tinh Tinh nằm ườn trên giường ngáy khò khò, nước bọt cũng chảy ra. . .
Tiêu Tình bất đắc dĩ nói: "Cái này. . . Cũng không trách ta."
Vương Thiên gật đầu nói: "Ai, ngủ ngon đi."
Nói xong, Vương Thiên một mặt bất đắc dĩ rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Vương Thiên, Tiêu Tình cắn răng đuổi theo.
"Ừm?" Vương Thiên ngạc nhiên.
Tiêu Tình nhỏ giọng nói: "Kia, chẳng phải ngươi tìm ta có việc à? Đi chỗ ngươi nói chuyện đi. . ."
Vương Thiên vừa nghe, trong lòng vui mừng, vừa muốn đáp ứng thì liền thấy Hồ Vạn Đức lại dẫn Hồ Điệp quay lại, Hồ Vạn Đức sắc mặt có chút ngưng trọng nói: "Vương sư phụ, có chuyện ta phải nói cho ngươi."
Vương Thiên nghe vậy, lập tức có chút tức giận, đây là muốn làm gì? Hắn chỉ muốn giải quyết chuyện riêng mà thôi, sao lại khó khăn thế này?
Tiêu Tình một mặt bất đắc dĩ nhìn Vương Thiên, Vương Thiên thở dài nói: "Được rồi, ông trời không cho. Ngươi về trước đi, ai. . ."
Tiêu Tình lắc đầu, kéo tay Vương Thiên nói: "Nếu như không ngại, ta đi cùng ngươi."
Vương Thiên gật đầu, bốn người ngồi xuống trong sân, Hồ Điệp pha trà cho ba người, hương trà vừa lan tỏa thì An Hải cũng đi ra. Càng ngày càng đông người, Vương Thiên đoán, đêm nay khó mà làm được việc chính rồi. Dứt khoát bình tĩnh lại, hỏi: "Hồ lão gia tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hồ Vạn Đức lấy ra một cái thiệp đưa cho Vương Thiên nói: "Ngươi tự xem đi, vừa rồi đầu óc hồ đồ, gọi Hồ Điệp đi. Ta kêu nó giúp ta tìm ngươi, ai. . . Ta gọi điện thoại cho ngươi nhiều như vậy mà ngươi không nghe."
Vương Thiên theo bản năng sờ lên điện thoại, cay thật!
Vương Thiên cầm thiệp mời lên xem, trên đó có hai thứ tiếng là tiếng Nhật và tiếng Hán, vừa nhìn đã biết, đây là thư mời đến từ đảo Quốc!
"Đây là thư mời của giải đấu tự do lớn nhất đảo Quốc, đây cũng là giải đấu tự do lớn nhất toàn Đông Á. Đến lúc đó sẽ tập hợp các cao thủ từ các nước Đông Á tại lôi đài dưới chân núi Phú Sĩ ở đảo Quốc, tiến hành đại hội đấu võ ba năm một lần. Thư mời là buổi tối gửi tới võ quán, cũng may Chu Côn còn chưa đi, nhận được thư mời liền đưa tới ngay. Kết quả thằng nhóc nhà ngươi không biết ở đâu. . ." Hồ Vạn Đức phàn nàn nói.
Vương Thiên nghe vậy, mặt đỏ bừng, chuyện này không dễ giải thích mà.
Hồ Điệp nói: "Gia gia, đây chẳng phải chuyện tốt sao, sao ông lại ủ rũ vậy?"
Vương Thiên lập tức phụ họa nói: "Đúng vậy a, Hồ lão gia tử, cái này coi như là chuyện tốt chứ? Thật ra, cho dù bọn họ không gửi thư mời, ta cũng chuẩn bị sau khi Tình nhi đến trường, sẽ chủ động gửi lời thách đấu đến các võ quán nước ngoài. Giờ thì có cơ hội tốt như vậy, quá tuyệt rồi."
Hồ Vạn Đức lắc đầu nói: "Vương sư phụ, công phu của ngươi quả thực lợi hại, danh tiếng ở Hoa Hạ cũng có. Nhưng Hoa Hạ đúng vậy Hồ Hạ, ngươi chưa từng ra nước ngoài, người bên ngoài biết ngươi cũng gần như không có! Đừng ngạc nhiên, đây chính là Quốc tình. Giống như minh tinh điện ảnh Hoa Hạ, ở trong nước hô phong hoán vũ, nhưng ra nước ngoài thì gần như không ai nhận ra. Mà thư mời này thường chỉ có người có danh vọng và công phu đạt đến trình độ nhất định mới được nhận. Mấy năm trước, toàn bộ Hoa Hạ, chỉ có La Quyền nhận được thư mời. Tuy La Quyền chưa từng tham gia giải đấu này. . . Đến nỗi sau này, ban tổ chức giải đấu dứt khoát không gửi thư mời cho La Quyền nữa. Hoa Hạ trực tiếp bị loại khỏi giải đấu tự do Đông Á. . . Vậy thì ban tổ chức càng không thể biết về ngươi mới đúng. Thế nhưng ngươi lại nhận được thư mời, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"
Vương Thiên gật đầu nói: "Đúng là có chút kỳ quái."
"Ta đã cho người điều tra một chút, trong nhân viên ban tổ chức lần so tài này có người của gia tộc Bắc Xuyên. Ta nghi ngờ thư mời này là do người nhà Bắc Xuyên gửi cho ngươi, về phần mục đích thì. . ." Hồ Vạn Đức không nói hết lời.
Vương Thiên mấy người đều hiểu rõ. Vương Thiên thu thập Bắc Xuyên Hùng, thể diện gia tộc Bắc Xuyên mất hết, trả thù cũng rất bình thường. Nói lớn ra, Vương Thiên thành anh hùng dân tộc Hoa Hạ, đánh bại Bắc Xuyên Hùng tương đương với Dương Uy ra nước ngoài, vì công phu Hoa Hạ đứng tên. Thậm chí trong nước, đã có không ít người bắt đầu hô hào học quốc thuật, không học quyền Tây Dương, quyền Đông Dương nữa. Dù chỉ là một nhóm rất nhỏ nhưng cũng làm xáo trộn lợi ích của một số tập đoàn. Vậy mục đích thư mời này đơn giản là để Vương Thiên đến, sau đó bị đánh bại, rồi trở thành tài liệu tuyên truyền cho quyền pháp nhà bọn họ! Vừa có thể chứng minh quyền pháp của bọn hắn lợi hại hơn công phu Hoa Hạ, vừa có thể giẫm lên Vương Thiên, lại có thể giẫm lên đầu cả dân tộc Hoa Hạ, nói cho bọn hắn: "Các ngươi không được! Các ngươi vẫn là ma bệnh!" Đương nhiên, nói như vậy hơi bị nghiêm trọng, nhưng nếu đối phương có ý định lợi dụng, tạo thành ảnh hưởng này cũng không phải là không thể.
Vương Thiên nói: "Mục đích là gì thì hai ngày này sẽ rõ. Cuộc so tài là ngày 9 tháng 11, còn hơn một tháng nữa, không vội, xem xét kỹ đã rồi tính."
Hồ Vạn Đức nói: "Nếu như đúng như ta nghĩ, ngươi còn đi không?"
Vương Thiên tự tin cười nói: "Đi! Đương nhiên đi! Nói thật, ta rất muốn xem cao thủ Hóa Kính lợi hại đến mức nào!"
"Rồi sao nữa?" Hồ Vạn Đức hỏi.
Vương Thiên gằn từng chữ một: "Đánh phục hắn!"
Hồ Vạn Đức kinh ngạc, Hồ Điệp kinh ngạc, Tiêu Tình cũng kinh ngạc!
Đã bao nhiêu năm? Hoa Hạ không có cao thủ tan kình nào xuất hiện, ở giải đấu đẳng cấp Thế Giới gần như không có bóng dáng người Hoa! Hôm nay, lại có người nói ra những lời như vậy! Đánh phục hắn!
Ba chữ rất đơn giản nhưng lại khiến người ta nghe xong nhiệt huyết sôi trào!
Hồ Vạn Đức cười nói: "Tiểu tử giỏi lắm! Quả nhiên không khiến ta thất vọng! Ta tin tưởng ngươi, chắc chắn có thể đi xa hơn. Nếu bọn chúng ra tay, ta sẽ giúp ngươi, để ngươi mượn sóng lớn lần này, thực sự vượt ra biên giới, trở thành đại sư cấp thế giới!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận