Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 19: Đón người mới đến dạ hội 【 cầu sưu tầm 】

Chương 19: Đón người mới đến dạ hội 【 cầu sưu tầm 】
Tiêu Nhã khinh thường nói: "Chỉ là một cánh cửa thôi, có gì phiền phức? Vương Thiên, ta gặp ngươi, chỉ muốn nói với ngươi, ngươi và Tiêu Tình không phải người cùng đường, về sau tránh xa nàng ra!"
Vương Thiên lập tức cười nói: "Lời này là sao, ngươi là ai a? Ngươi là cha ta hay là mẹ ta? Nếu là cha ta thì ngươi thiếu một cái đàn ông, còn nếu là mẹ ta thì tuổi tác có hơi nhỏ đấy?"
Tiêu Nhã "Rầm" một tiếng đập lên bàn, nổi giận nói: "Lời ta đã nói rồi, tự ngươi liệu mà làm cho tốt! Nếu để ta biết ngươi còn dây dưa với em gái ta, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta!"
Vương Thiên cười ha hả nói: "Sự lợi hại của ngươi? Ta thật không biết, cũng khinh thường biết. Bất quá ta rất tò mò, ngươi dựa vào cái gì mà nói những lời này?"
Tiêu Nhã nói: "Chỉ bằng ta là chị của Tiêu Tình, chỉ bằng ngươi không có gì cả, chỉ là một kẻ chạy việc bán hàng!"
Vương Thiên khinh thường cười, sau đó chậm rãi đứng lên, đi về phía Tiêu Nhã! Vẻ mặt Vương Thiên càng lúc càng lạnh lẽo, khiến Tiêu Nhã theo bản năng lùi về sau nửa bước!
"Tiểu tử, ngươi tránh xa ta một chút!" Vệ sĩ của Tiêu Nhã lập tức tiến lên, đưa tay đẩy Vương Thiên.
Vương Thiên nhanh như chớp ra tay, một trảo nhẹ nhàng chụp, nhấc chân đá một cú!
"Bình"
Tên vệ sĩ kia kêu lên một tiếng đau đớn bị Vương Thiên đạp một chân ra ngoài cửa, dán vào tường chậm rãi trượt xuống, trực tiếp bị một cú đạp của Vương Thiên làm choáng váng!
Tiêu Nhã thấy vậy, giật mình, thực lực của vệ sĩ này như thế nào nàng rất rõ, tuyệt đối lợi hại hơn ba gã huấn luyện viên ngốc nghếch của nàng rất nhiều! Kết quả nàng không ngờ tới, cao thủ như vậy mà đối mặt với Vương Thiên vậy mà cũng bị chế phục trong một chiêu! Vậy thì thực lực của Vương Thiên nên mạnh đến mức nào?
Vương Thiên tiếp tục từng bước ép sát, cô nam quả nữ, một gian phòng, Tiêu Nhã cuối cùng vẫn phải nhượng bộ, đáng tiếc gian phòng quá nhỏ, Tiêu Nhã lùi lại mấy bước đã dựa vào tường.
Vương Thiên trực tiếp ép Tiêu Nhã vào tường, cúi đầu xuống, mặt gần như dán lên!
Tiêu Nhã vô cùng chán ghét, nhưng lại quật cường không chịu quay mặt tránh né, mà nhìn chằm chằm Vương Thiên nói: "Ngươi dám động vào ta, ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn!"
Vương Thiên "xì" một tiếng nói: "Ngươi tưởng ngươi là ai? Lạnh như tảng băng, ta còn nghi ngờ ngực ngươi đông cứng lại rồi ấy. Động vào ngươi? Không có hứng thú! Ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, ta là đàn ông, ngươi là đàn bà, đàn bà đối mặt đàn ông thì vẫn nên an phận chút. Đừng uy hiếp ta, ta đây không sợ nhất bị uy hiếp! Chuyện đêm hôm trước vẫn chưa xong đâu, về chờ đấy, ta ngược lại muốn xem xem, cái Võ Quán rách nát của ngươi còn có thể chống đỡ được mấy ngày nữa!"
"Đêm hôm trước? Ý ngươi là gì?" Tiêu Nhã không hiểu hỏi.
Vương Thiên nói: "Giờ mới học được giả ngu rồi hả? Ý ta là gì? Về mà hỏi mấy tên huấn luyện viên giỏi của ngươi ấy. Còn nữa, ta sẽ về Vĩnh Hưng mở một Võ Quán của riêng ta, Võ Quán mới thì không có tiếng tăm gì cả, đến lúc đó còn cần ngươi ra tay giúp đỡ. À đúng, ngươi đá hỏng cửa nhà ta rồi đấy, ta vừa mới báo cảnh sát, mặc dù cảnh sát đến chậm một chút, nhưng cũng sắp tới rồi. Nếu như ngươi không muốn đến cục cảnh sát ghi lời khai, thì tốt nhất mau cút ngay đi!"
"Ngươi!" Tiêu Nhã không ngờ tới Vương Thiên lại làm như vậy, quả thực tức giận gần chết!
Vương Thiên lùi lại, nằm xuống giường, cười hắc hắc nói: "Nếu ngươi không muốn đi thì cũng không sao, chỗ ta vừa hay có mấy tờ quảng cáo xoa bóp, nếu không ngươi làm diễn viên đóng thử một chút?"
"Vương Thiên, ngươi nhớ kỹ cho ta! Chuyện của chúng ta chưa xong đâu! Ta ở Vĩnh Hưng chờ ngươi, ta ngược lại muốn xem xem, ngươi lấy cái gì để mở võ quán!" Tiêu Nhã nói xong, quay người rời đi.
Âm thanh lười biếng của Vương Thiên từ phía sau lưng nàng truyền đến: "Tảng băng, tốt nhất là ngươi đừng có chơi ba trò Bàng Môn Tà Đạo, nếu không bảo an nhà ngươi chưa chắc bảo vệ được ngươi đâu!"
Tiêu Nhã khẽ rùng mình, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Yên tâm, để đối phó ngươi, ta sẽ quang minh chính đại thắng ngươi! Công phu của ngươi quả thực không tệ, lúc trước ta đích xác nhìn lầm, nhưng, ngươi cũng không phải là vô địch! Tiêu Tương võ quán của ta có rất nhiều cao thủ!"
Vương Thiên cười lớn nói: "Vậy thì tốt nhất rồi, ta đang thiếu một vài người để luyện tập, tốt nhất là ngươi thường xuyên mời nhiều người một chút."
Tiêu Nhã tức giận đùng đùng rời đi, tên vệ sĩ kia vừa lúc mơ màng tỉnh lại, nhìn Vương Thiên một lần nữa, cũng là vẻ mặt sợ hãi, Tiêu Nhã bảo đi, hắn lại lẽo đẽo đi theo phía sau, khiến Tiêu Nhã tức đến nỗi chỉ muốn chửi người!
Kết quả Tiêu Nhã vừa xuống lầu, liền bị bảo vệ của khách sạn chặn lại. Thì ra là do Vương Thiên gọi điện thoại, nói với bọn họ, cửa bị Tiêu Nhã đá hỏng.
Bảo vệ điều camera giám sát tới, thế là Tiêu Nhã bị chặn lại.
Đường đường đại tiểu thư của tập đoàn Tiêu Tương, đá hỏng cửa không bồi thường tiền, lại còn bị bảo vệ giữ lại, chuyện này mà truyền ra thì coi như mất mặt! Mất tiền thì thôi, khi về đến nhà, Tiêu Nhã cũng sắp tức nổ phổi!
Mà Vương Thiên thì cười ha hả về phòng, đổi khách sạn khác mà ở! Còn về cảnh sát, Vương Thiên căn bản không có báo, làm gì có cảnh sát?
Nhưng mà Vương Thiên rất nhanh liền khó chịu, bởi vì Vạn Giới Live Stream vậy mà lại nâng cấp! Thời gian nâng cấp trọn vẹn một tuần!
Nói cách khác, trong một tuần này, hắn không được xem Live Stream cũng không được cưỡng ép, không mở được bảo rương.
Đối với Trường Sa, Vương Thiên vẫn còn xa lạ với cuộc sống nơi đây, không có người quen còn chưa tính, quan trọng là một mình đi ra ngoài chơi cũng không có gì thú vị. Cho nên Vương Thiên chỉ đợi trong khách sạn, cũng lười ra ngoài.
Hai ngày sau, Vương Thiên nhận được điện thoại của Phương Linh, bức tranh đã thông qua được kiểm tra than, niên đại chính xác, đúng là bút tích thật!
Phương Linh sau khi hỏi Vương Thiên có cần rút trước nhiều tiền hơn không, trực tiếp chuyển cho Vương Thiên hai trăm mười vạn!
Theo lời của Phương Linh, giá trị bức họa này đang bị đánh giá thấp, rất có thể có thể bán được ba trăm vạn! Còn về tại sao chuyển cho Vương Thiên hai trăm mười vạn, chỉ là để tránh con số ngốc nghếch này mà thôi.
Phương Linh chu đáo như vậy, Vương Thiên căn bản không có lý do gì để không nhận.
Vừa tắt điện thoại của Phương Linh, điện thoại di động của Vương Thiên lại vang lên, mở ra xem, lại là Tiêu Tình!
Vương Thiên không hiểu, lẽ nào Tiêu Tình không biết quan hệ giữa hắn và Tiêu Nhã sao? Vậy mà vẫn dám gọi điện thoại tới. . .
Bất quá Vương Thiên vẫn bắt máy: "Alo?"
"Thiên ca, buổi tối hôm nay, trường em có dạ hội đón tân sinh viên, em và Huyên Huyên đều có tiết mục, anh có đến cổ vũ không ạ?" Giọng của Tiêu Tình rất lớn, bên kia có vẻ rất ồn ào, bất quá tâm tình của cô có vẻ rất tốt, ngữ khí tràn đầy vui vẻ.
Vương Thiên xoa xoa sống mũi nói: "Em khẳng định muốn anh đến?"
Tiêu Tình nói: "Vớ vẩn, nếu không chắc chắn thì em gọi điện cho anh làm gì? Anh tới em sẽ giữ chỗ cho, không tới thì đừng trách em nha."
"Đi chứ, sao lại không đi? Hai ngày này, em làm anh buồn chán sắp chết rồi." Vương Thiên ha hả cười nói. Vương Thiên không tin Tiêu Tình không biết quan hệ giữa nàng và Tiêu Nhã, nhưng nếu Tiêu Tình đã chọn lờ đi, vậy Vương Thiên cần gì phải xoắn xuýt? Nam tử hán đại trượng phu, làm việc không thẹn với lương tâm là được, còn lại thì cứ sống một cách tiêu sái tự tại, nghĩ nhiều như vậy, cũng chỉ là tự tạo thêm gông cùm, phiền phức mà thôi!
Nghĩ tới đây, Vương Thiên lập tức xuống giường, xỏ giày, giết ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận