Vạn Giới Live Stream Chi Đại Thổ Hào

Chương 102: Đáng tin cậy, phi thường đáng tin cậy

Sau lưng Mộc Đạo Nhân, ánh mắt lóe lên, hắn có cảm giác rằng Tín Ngưỡng Chi Lực trong tương lai chắc chắn có tác dụng lớn! Hắn chưa bao giờ muốn làm kẻ dưới trướng người khác, nên nếu biết Tín Ngưỡng Chi Lực quan trọng, hắn đương nhiên không muốn đem thế giới của mình đang ở mở ra, biến thành kho tín ngưỡng của t·h·i·ê·n Vương.
Ngay lúc Mộc Đạo Nhân còn đang do dự thì Cung Ninh đã đi ra đại môn, rồi không dừng lại mà rời đi.
Mộc Đạo Nhân nhìn theo bóng lưng Cung Ninh rời đi, thở dài một tiếng, thầm nghĩ: "Cũng không biết lựa chọn này là đúng hay sai..."
"Tông chủ, ta thực sự không hiểu nổi, người còn do dự cái gì. Nếu chỉ vì Tín Ngưỡng Chi Lực mà từ chối điều kiện hậu đãi như vậy của hạp Châu Thành, chẳng phải tổn thất quá lớn sao? Ngài cũng phải nghĩ xem, không có hạp Châu Thành ủng hộ, chỉ dựa vào tự thân chúng ta thì làm sao mà phi thăng? Cho dù có phi thăng thì cũng được gì chứ, nghe ý hạp Châu Thành nói thì ở đó Tứ Tinh chỉ là nhập môn thôi. Chúng ta không có căn cơ, không ai trông nom, có Tín Ngưỡng Chi Lực thì có ích lợi gì? Huống hồ, chúng ta đến Địa Tiên Giới còn chưa chắc đã vào được..." một vị trưởng lão cười khổ nói.
Mộc Đạo Nhân lắc đầu nói: "Bây giờ nói những điều này có ích gì, đã bỏ qua thì thôi, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình. t·h·i·ê·n Vương làm được, chúng ta nhất định cũng làm được, Tín Ngưỡng Chi Lực chắc chắn là tài phú mấu chốt của hắn."
Nói xong, Mộc Đạo Nhân bắt đầu phát động toàn bộ lực lượng tông môn, chuẩn bị trở về thế giới của họ, thu thập Tín Ngưỡng Chi Lực.
Nhưng đúng lúc này, Mộc Đạo Nhân nhận được tin: "Tông chủ, không xong rồi, Thanh Diệp tông đã hợp tác với hạp Châu Thành, đồng thời mở ra cửa chung tới thế giới của chúng ta, cao thủ của hạp Châu Thành đã tiến vào thế giới của chúng ta rồi!"
"Đáng c·hết! Sao ta lại quên mất cái gốc rạ này, chúng ta không dẫn bọn chúng đi, người khác cũng sẽ dẫn bọn chúng đi a!" Mộc Đạo Nhân nghe vậy, tức giận đấm ngực giậm chân, hắn biết lúc này thật sự là vừa mất cả chì lẫn chài, đừng nói đến Địa Tiên Giới, về sau họ có thể đặt chân ở Vạn Giới đại lục hay không còn là một ẩn số!
Lần này từ chối hạp Châu Thành, hạp Châu Thành chắc chắn sẽ không che chở bảo vệ bọn họ nữa, nếu phát sinh tranh chấp thì họ chắc chắn sẽ thiệt thòi... Không cần hạp Châu Thành chèn ép, cánh cửa kia sẽ tự nhiên sụp đổ.
Nghĩ đến đây, lòng Mộc Đạo Nhân càng khó chịu hơn, hối hận! Gửi tin cho Cung Ninh thì kết quả đã bị k·é·o vào sổ đen, Mộc Đạo Nhân ngã ngồi xuống ghế, hoàn toàn tuyệt vọng, lẩm bẩm: "Tham lam quả nhiên là Nguyên Tội."
Những tông môn như Mộc Đạo Nhân không ít, ai cũng có dã tâm muốn đi xa hơn, tuy nhiên Cung Ninh cũng làm theo cách đó, nếu ngươi còn do dự thì ta sẽ đi tìm nhà khác. Một thế lực tiến vào Địa Tiên Giới đâu chỉ có một nhà! Cho dù không có thế lực thứ hai thì cũng có người thứ hai! Có nguồn tài nguyên lớn của hạp Châu Thành trợ giúp, cho dù là một kẻ vô dụng cũng có thể quật khởi trong thời gian ngắn, đồng thời mở ra cánh cửa thông đến thế giới kia.
Còn những thế lực khác, dù bất mãn cũng không dám đối đầu với hạp Châu Thành, lại càng không dám ra mặt ngáng chân. Bởi họ rất rõ, nếu hạp Châu Thành n·ổi giận thì không ai chống đỡ được.
Trong chốc lát, từng cánh cửa mở ra thông đến các Đại Thế Giới, từng đội từng đội truyền đạo tiến vào các Đại Thế Giới, lấy thực lực cường đại mở đường, lấy tiền tài dụ dỗ, dưới chính sách vừa đấm vừa xoa, rất nhanh liền k·é·o được một đám Tín Đồ. Đồng thời với thế như lửa cháy đồng cỏ, lan ra cực nhanh.
Nhưng mà trong tất cả các thế giới, chỉ có thế giới Trái Đất là yên tĩnh, không bị bất kỳ ảnh hưởng nào.
Cánh cửa trên Long đảo vẫn còn đó, nhưng đã không còn ai ra vào. Bây giờ Long đảo vẫn bình lặng, hai lão nhân dưới gốc cây đang đánh cờ, chơi quên cả trời đất, chỉ là mái tóc của hai người đang lặng lẽ chuyển từ trắng sang đen, tinh khí thần lại càng ngày càng dồi dào.
Sau khi đại môn mở ra, linh khí của Vạn Giới đại lục tràn vào Long đảo, rồi bị đại trận Long đảo khóa lại, hai lão nhân dù không tu luyện thì cũng được hưởng lợi không ít.
"Lão Hồ a, ngươi thực sự không muốn vào xem thử sao?" An lão cười nói.
Hồ Vạn Đức liếc mắt nói: "Không đi, nơi đó có lẽ là một thế giới khác, nhưng ta cũng đã là một ông già sắp xuống lỗ rồi, đi vào xem náo nhiệt gì, vạn nhất làm Vương tiểu t·ử thêm phiền thì không hay. Bây giờ tốt biết bao, thảnh thơi thảnh thơi, thời gian trôi qua nhẹ nhàng tự tại."
An lão cười nói: "Cũng đúng."
Hai người tiếp tục đánh cờ, hai người không hề biết, ở một bên cánh cổng, đã hoàn toàn sôi trào một trận đại chiến kinh thiên, quyết định sống c·h·ế·t của nhân loại đang đến gần.
Địa Tiên Giới.
"Chủ c·ô·ng, gặp phải phiền toái, trên núi Long Cốt có một lão đầu ma danh gọi Thông Tí Thánh Tôn, chính là Thông Tí Viên thành tinh, một đôi tay trời sinh có thể cầm Nhật Nguyệt Tinh Thần, Chiến Đấu Lực phi thường k·h·ủ·n·g b·ố, có thể so với cường giả Bát Tinh Cửu Phẩm. Chúng ta bắt không được..." Ngay lúc đó, Vương t·h·i·ê·n nhận được tin tức từ Athena.
Vương t·h·i·ê·n liếc qua, đang định trả lời thì nghe bên ngoài truyền đến một tiếng hô lớn: "t·h·i·ê·n Vương có đó không?"
Vương t·h·i·ê·n ngẩn ra, giọng này quen thuộc ghê! Ra ngoài xem thì lập tức vui vẻ, người tới chính là Thái Bạch Kim Tinh.
"Tinh Quân, hôm nay sao có thời gian đến t·ử Tiêu núi của ta vậy?" Vương t·h·i·ê·n cười nói.
Thái Bạch Kim Tinh cười khổ nói: "Ngươi nghĩ ta muốn đến lắm chắc? Ngươi g·iết Hoan Hỉ Phật, Linh Sơn chạy đến Lăng Tiêu Bảo Điện làm ầm ĩ cả lên. Ngọc Đế sai ta đến gọi ngươi lên t·h·i·ê·n Đình đối chất một phen."
Vương t·h·i·ê·n nghe xong, lập tức vui vẻ: "Thật sự là đối chất sao?"
"Ừm, cái này thì tiểu thần không biết. Nhưng mà Ngọc Đế nói, kêu ngươi lên, còn có, tuyệt đối đừng phát sinh xung đột với đối phương." Thái Bạch Kim Tinh nói.
Vương t·h·i·ê·n nghe càng thêm vui vẻ, nếu Ngọc Đế không nói gì thì chắc chắn là muốn đối chất thật. Bây giờ nói kiểu này chẳng phải đang bảo cho hắn biết là Ngọc Đế đã biết việc hắn hẹn với thánh nhân rồi sao, đây chẳng phải đang ám chỉ hắn cứ việc làm thôi hay sao?
Vương t·h·i·ê·n cũng phần nào hiểu được ý tứ trong đó, người của thánh quang không thể trực tiếp ra tay giúp hắn, nhưng mà Phật Đạo tranh đấu thì lại là danh chính ngôn thuận t·h·ủ đoạn! Hai bên đối chiến, Vương t·h·i·ê·n g·iết mấy tên không hợp ý hắn, k·i·ế·m chút pháp bảo chẳng phải là đủ sao? Lấy thêm ít Linh Đan không phải là đủ hay sao?
Vậy thì mục đích của lần gặp mặt này đã rõ ràng, châm ngòi thổi gió, cứ làm thôi!
Vương t·h·i·ê·n cười nói: "Yên tâm, ta là người tốt, ta sẽ gây xung đột với người khác sao? Tinh Quân, mời ngài dẫn đường."
"t·h·i·ê·n Vương mời." Thái Bạch Kim Tinh đi phía trước dẫn đường.
Vào Nam t·h·i·ê·n Môn, tiến vào Lăng Tiêu Bảo Điện, Vương t·h·i·ê·n ngước mắt nhìn lên, lập tức vui vẻ, người tới quả nhiên là Lão Thục Nhân, Nhiên Đăng Thượng Cổ Phật!
"Bái kiến Ngọc Đế!" Vương t·h·i·ê·n hành lễ.
Ngọc Đế gật đầu nói: "t·h·i·ê·n Vương, Thượng Cổ Phật nói ngươi g·iết Định Quang Hoan Hỉ Phật, có chuyện này không?"
"Có." Vương t·h·i·ê·n lập tức t·rả lời.
"Bẩm Ngọc Đế, t·h·i·ê·n Vương đây là đã nh·ậ·n tội." Nhiên Đăng Thượng Cổ Phật lập tức nói.
Vương t·h·i·ê·n nghe xong bĩu môi: "Nhiên Đăng, ngươi còn biết x·ấ·u hổ hay không thế? Không phải chỉ g·iết một con Hoan Hỉ Phật thôi sao, ngươi có cần phải làm quá vậy không?"
"Không phải chỉ là..." Nhiên Đăng Thượng Cổ Phật nghe vậy tức đến suýt nữa hộc m·á·u! Đó là g·iết một vị Phật, thế mà trong cái miệng khốn nạn này thì như nghiền c·h·ế·t một con kiến vậy, chẳng coi ra gì!
Ngọc Đế nói: "t·h·i·ê·n Vương, ngươi vì sao g·iết người?"
Vương t·h·i·ê·n cười nói: "Cái thằng ngốc đó chạy đến t·ử Tiêu núi của ta khoe mẽ, nói đầu hắn c·ứ·n·g rắn, đ·a·o thương bất nhập, Thủy Hỏa Bất Xâm. Ta nói đầu hắn không c·ứ·n·g được đâu, cùng lắm là nước vào thì đi ra ngoài bị lừa đá thôi, còn chạy đến đây bốc phét. Hoan Hỉ Phật không chịu, cứ nhất định bảo ta thử xem đầu hắn có thật sự c·ứ·n·g không, nhất định phải lấy sự thật ra chứng minh. Thế là ta dùng miếng đậu hũ đ·á·n·h hắn một cái, hắn liền c·h·ế·t."
"Nói bậy! Thuần túy là bịa đặt! A di đà phật, Ngọc Đế, loại lời hoang đường này ai mà tin được chứ!" Nhiên Đăng Thượng Cổ Phật giận dữ nói.
"Tiểu thần ngược lại thấy, có thể là thật." Lúc này Thái Bạch Kim Tinh bước lên phía trước nói.
Nhiên Đăng Thượng Cổ Phật giận dữ nói: "Thái Bạch Kim Tinh, nói chuyện ngươi cũng nên suy nghĩ chút chứ! Đừng có nói bừa!"
"Bẩm Ngọc Đế, thần cũng thấy lời t·h·i·ê·n Vương nói đáng tin cậy." Cửu t·h·i·ê·n Ứng Nguyên Phổ Hóa t·h·i·ê·n Tôn bước ra khỏi hàng nói.
"Bẩm Ngọc Đế, thần thấy t·h·i·ê·n Vương không cần thiết phải nói dối, hơn nữa còn bịa ra cái kiểu dối trá đầy sơ hở này. Cho nên, vấn đề này tám chín phần mười là thật."
Những người còn lại thấy thế thì lập tức vui vẻ. Ai mà không biết Vương t·h·i·ê·n đang nói nhảm, nếu như ngày thường, mọi người chắc chắn sẽ tranh cãi để tìm ra lẽ phải. Nhưng mà Thái Bạch Kim Tinh đứng về phía Vương t·h·i·ê·n, chuyện này đã nói lên vấn đề rồi. Thái Bạch Kim Tinh là ai? Là vị thần được Ngọc Đế tin tưởng nhất, là người thân cận! Hắn đứng về phía Vương t·h·i·ê·n thì cũng chính là đang thể hiện thái độ của Ngọc Đế.
Lúc này mà còn có ai ra giúp Nhiên Đăng Thượng Cổ Phật nói chuyện, thì tám phần là tự tìm đường c·h·ế·t!
Thế là mọi người nhao nhao bước lên trước nói: "Thần thấy t·h·i·ê·n Vương nói rất đúng."
Đông Hải Long Vương nhận từ Vương t·h·i·ê·n nhiều lợi ích như vậy, đương nhiên phải đứng ra, mà còn kéo thêm mấy huynh đệ cùng đứng ra ủng hộ Vương t·h·i·ê·n.
Nhiên Đăng Thượng Cổ Phật thấy thế, giận đến bốc khói, Tam T·h·i Thần đều nhanh nổ tung ra, nói: "Ngọc Đế..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận